Em xin lỗi, vì vẫn ở đây - Chương 4
Năm năm, tôi qua tay không biết bao nhiêu người, đủ loại, già có, trẻ có, nghèo có, giàu có. Tôi ngỡ tưởng những nhơ nhớp đó có thể vùi sâu tình yêu dành cho anh, thế nhưng hóa ra không phải, mà hơn tất cả, tôi nhận ra, vì giữ gìn tình yêu đó mà tôi có thể sống được đến bây giờ. Tôi biết anh đã quên tôi, biết anh sẽ ghét tôi nếu nhận ra tôi vẫn còn yêu anh nên vẫn luôn cố tỏ ra lạnh lùng với anh. Tôi dẫn anh đi gặp anh Quân, đưa anh đi đến những nơi kỉ niệm, cũng là vì muốn anh phải biết tôi đã đau đớn đến thế nào khi anh lạnh lùng rời bỏ tôi. Nhưng hóa ra, cũng chỉ vì tôi muốn anh đừng quên tôi…
– Anh ơi, đừng ghét Lu..được không…em xin lỗi, vì vẫn ở đây….
Tôi đau đớn van xin anh, như một kẻ hành khất cần chút ít niềm tin cuối cùng để sống. Tôi đã chọn rất nhiều lối đi cho cuộc đời mình, nhưng loanh quanh tôi vẫn bị lạc về con đường tôi và anh đã từng đi. Từng nói anh luôn là nhất, từng nói dù sao cũng vẫn sẽ ở đây…
Anh im lặng, vẫn là im lặng nhìn tôi. Thật lâu sau, anh mới lấy từ trong túi ra một phong thư nhỏ, đưa tôi.
– Anh ra Hà Nội, để đưa em cái này.
Tôi không dám cầm lấy, chỉ sợ hãi nhìn phong thư. Có thể là gì, là thiệp cưới à? Hóa ra là vì thế. Anh ra Bắc vì muốn phát thiệp cưới cho những người thân của anh ở đây, chỉ là tiện thể qua gặp tôi. Tôi chua chát nuốt giọt lệ cuối cùng vào trong, rồi lặng lẽ cầm lấy phong thư.
Anh đi rồi, tôi vẫn ngồi im trên nền nhà lạnh lẽo. Bỗng tôi nhớ Phong, nhớ vòng tay cứng chắc mà ấm áp của anh.
*
Hôm đó là 26 tháng 12, vừa qua Noel. Tôi lặng lẽ đứng ở sân bay, chẳng biết phải nhìn theo chiếc máy bay nào sẽ cất cánh. Vẫn là cảm giác hoang mang như cách đây năm năm tôi đứng giữa sân bay Sài Gòn. Anh đi rồi, tôi không dám mở phong thư đó ra.
– Cậu ta đi rồi.
Anh Quân đứng cạnh tôi, cũng ngóng nhìn về phía bầu trời xám xịt.
– Em không muốn biết trong phong thư đó là gì à?
– Biết có thay đổi được gì không anh? Em bây giờ có còn là Lu của ngày xưa đâu.
Tôi không nhìn anh Quân, chỉ đưa phong thư cho anh, mặc anh quyết định vứt đi hay mở ra. Một lúc sau, tôi nghe tiếng xé giấy.
– Là hai vé máy bay, một đi Hàn Quốc, một đi Nhật Bản.
Tôi không tỏ ra bất ngờ, nhưng nước mắt như kẻ phản bội, nói lên tất cả. Ngày nào đó của năm năm trước anh từng nói.
“Anh thích Nhật, em thích Hàn, vậy sau này, một tháng chúng mình sống ở Nhật, rồi bay qua Hàn Quốc sống một tháng.”
“Thế không về Việt Nam à?”
“Có chứ, rồi tháng sau lại về Việt Nam, nhá”
Tôi quay lưng lại, bước về phía có một người vẫn đứng chờ tôi ở cửa sân bay. Phong đứng đó, bên chiếc ô tô xanh. Thấy tôi đến, anh mỉm cười.
– Nay ăn cá nhé, anh sẽ gỡ xương, đút cho từng miếng mà ăn. Yên tâm, mấy hôm trước anh đi tìm cách nấu cá mà không tanh rồi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại anh, trước khi mở cửa ô tô, thầm nói một lần nữa…
…em xin lỗi, vì vẫn ở đây….
Một ngày nào đó…
“Một ngày nào đó sẽ yêu anh!”
Lời nói theo gió nương mây xanh.
Gió thoảng mây trôi khó nắm giữ,
Ngờ đâu câu yêu thật mong manh…
Nắng tháng sáu theo anh đi cùng gió,
Mưa ngày hạ cùng em ngóng đợi ai.
Đêm thao thức nhớ người nơi xa đó,
Chờ dòng tin: “Bé ơi, chúc ngủ ngoan!”
Em bước qua tháng bảy đầy lo toan,
Với mùa thi với sắc phượng chưa tàn,
Với tiếng hát đêm đêm anh thì thầm:
“Trăng nhớ sao cũng như anh nhớ em…:
Trong tiếng cười lần đầu giọt lệ rơi,
Tựa sao khuya đêm thu đầu tháng tám,
Tuổi mười tám em đón giữa chơi vơi,
Vì lời hứa theo mây trôi mất rồi…
Em bước chân qua ngưỡng cửa cuộc đời
Giữa tháng chín giữa ồn ào Hà Nội,
Mang trong tim một hành trang nhỏ bé,
Là tình yêu chỉ riêng anh mà thôi.
Anh ơi anh, Sài Gòn có nắng không?
Sao Hà Nội tháng mười mưa trắng xóa!
Em ghét mưa mang đến nỗi bâng khuâng,
Mang ngơ ngẩn nhớ ai. Mong cầu vồng!
Trời cuối thu có cơn gió se lạnh
Trong lòng em cũng se lại niềm đau.
Tháng mười một trong em vẫn nhớ câu:
“Em là đích đến cuối cùng của anh”
Noel đó tuy mình vẫn bên nhau
Nhưng cớ sao chỉ mình em lặng bước!
Anh quay đi, còn nước mắt nhạt nhòa
Bỏ lại đây, lạnh lùng giữa đêm thâu.
Ừ thì thôi, em buông tay rồi đấy,
Anh đi đi em chẳng cản trở đâu.
Còn mình em ngơ ngẩn mãi nơi đây
Biết tìm ai lau đi giọt lệ này….
Em lại về giữa ồn ào Hà Nội,
Giữa lạnh lùng, giữa trống vắng đơn côi.
Nỗi nhớ anh chát đắng ở trong lòng,
Em giật mình mới biết…mất anh rồi…
Một ngày nào đó sẽ quên anh.
Quên đi tình yêu thật mong manh,
Quên dòng nước mắt, quên nỗi nhớ:
“Em là duy nhất trong tim anh!”
“Tình yêu lớn à, cuối cùng tình yêu nhỏ cũng viết xong chuyện của chúng mình rồi, tình yêu nhỏ có giỏi không hả tình yêu lớn, tình yêu lớn có tự hào về tình yêu nhỏ không….Ngủ ngoan nha, tình yêu lớn…”
oOLuLuOo ÌiÍ SmallLove ÌiÍ Em vẫn ở đây…