Đứng trước hiên nhà - Chương 8
8.Huỳnh Hà
Tuổi mười chín, Huỳnh Hà giống như một tấm lụa xanh.
Tấm lụa xanh giăng giữa bầu trời mùa thu, trên biển. Sóng gió đại dương cồn cào bên dưới, ánh sáng và mây trời bên trên. Tấm lụa xanh dịu dàng giữa biển, lãng mạn và lạnh lùng.
Ít ra, đó là tất cả những gì Vũ Nguyên còn nhớ.
Ngày đầu tiên bước vào cuộc đời Vũ Nguyên, cô gái với dáng người mảnh mai và mái tóc thơm mùi hương liệu ấy cũng đã mang một tấm lụa xanh trên vai, nhẹ nhàng nghiêng ô đỏ trước thềm nhà, và lặng lẽ mỉm cười.
Kí ức đối với Vũ Nguyên quả thật là một thứ gì đó quá xa xỉ. Cậu đã nghĩ như vậy sau mỗi sáng thức dậy, bàng hoàng nhận ra bóng dáng Huỳnh Hà đã phai tàn theo năm tháng. Và tất cả những gì còn lại trong trái tim Vũ Nguyên, chỉ còn là những mảng màu vỡ nát. Huỳnh Hà, Vũ Nguyên thật sự không còn nhớ. Cô gái có làn da trắng, đôi môi hồng và gương mặt đẹp như tranh vẽ. Cô ấy có thể đến từ chân trời, cũng có thể đến từ ngày hôm qua. Nhưng dù là nơi nào chăng nữa, Vũ Nguyên cũng không còn nhớ.
Sau này, mỗi lúc vẽ Huỳnh Hà ngày hôm ấy, Vũ Nguyên luôn vẽ cô đồng thời với biển. Biển chiều mùa thu với những sắc cam đỏ trên nền trời xanh ngắt, và cô gái có đôi mắt trong dịu dàng ở đó, nhẹ nhàng đưa tay đón gió lùa về từ đại dương. Vũ Nguyên đã vẽ như vậy đấy. Khi đưa chiếc bút chì trên nền giấy trắng, vẽ Huỳnh Hà, đó là những điều Vũ Nguyên tâm niệm. Huỳnh Hà giống cánh chim chao liệng giữa tầng không, để bầu trời nhuộm sắc xanh bất tận. Huỳnh Hà giống bài ca bỏ lửng trong tập nhạc Vũ Nguyên chép, để thời gian xóa nhòa. Sau này, mỗi lúc nhớ đến Huỳnh Hà, trong trái tim Vũ Nguyên vẫn vang lên lời bài ca ấy. Bài ca Minh Phong hay hát.
Huỳnh Hà là người yêu của Minh Phong, hoặc là Thanh Thi đã nói như vậy. Con gái miền Bắc, thông minh và xinh đẹp. Sinh viên cùng trường Minh Phong, cũng là cô gái tài năng của một lớp đào tạo người mẫu nào đấy, ăn mặc thời trang, guốc cao, tóc nhuộm, và có những chiếc móng tay sơn hồng rất đẹp.
Ngày Huỳnh Hà đến, trời đổ mưa. Cơn mưa đã cuốn trôi lạnh lùng trong lòng Vũ Nguyên, và gió bão của nó đã thổi bay yên bình trong cuộc đời cậu. Huỳnh Hà đứng trước hiên nhà, ngả chiếc ô đỏ che nghiêng vai, phủi vài giọt nước còn đọng lai trên áo, và nhìn Vũ nguyên mỉm cười.
Vũ Nguyên phải không?
Huỳnh Hà rất giống Minh Phong, từ điệu bộ đến tính cách, kể cả thói quen và quan niệm, đều rất giống. Cô gái rất thoáng, rất tự do, bình dị đến mức đáng ngạc nhiên. Không như Thanh Thi và lời kể của em về cô gái giàu tình tự với nổi buồn mênh mang trong những con chữ, Huỳnh Hà êm đềm như một bản tình ca.
Vũ Nguyên phải không, Huỳnh Hà đã hỏi như vậy.
Vũ Nguyên, người vẫn thuê phòng trong nhà anh Phong đúng không?
Vũ Nguyên âm thầm gật đầu.
Anh Phong, cùng một tuổi, Huỳnh Hà gọi Minh Phong là anh, êm dịu và ngọt ngào tựa như tự nhiên đã thế. Vũ Nguyên hai hai, cô không cho cậu một tiếng đệm, thản nhiên gọi hai tiếng ‘Vũ Nguyên’.
Phải, Vũ Nguyên nói, bạn là?
Mình là bạn Minh Phong, Huỳnh Hà, Minh Phong đã ngủ dậy chưa?
Mình không chắc lắm. Vũ Nguyên lắc đầu, nghĩ đến cánh cửa vẫn đóng kín từ đêm.
Minh Phong lúc đó không ngủ, nghe Vũ Nguyên bày tỏ tình cảm xong cậu ta không thể nào ngủ được. Đèn trong phòng cậu ta vẫn để đến sáng. Vũ Nguyên ngồi ngoài cửa một đêm, cậu ta cũng một đêm im lặng. Không nói, giữa hai người bây giờ lại tồn tại một loại tình tự như thế, còn có thể nói gì nữa đây.
Suốt một đêm ngồi ngoài cửa phòng Minh Phong, cũng là suốt một đêm Vũ Nguyên miên man nghĩ. Sợ cậu ta bật dậy, ra khỏi phòng, bảo mình mau dọn đồ rồi rời khỏi đây. Sợ cậu ta không để ý đến mình nữa. Càng sợ cậu ta đem tình cảm của mình vùi sâu vào lòng biển, như tình cảm của bao cô gái từng yêu cậu ta.
Nhưng Minh Phong không làm vậy, Minh Phong im lặng. Im lặng suốt một đêm, im lặng đến sáng. Im lặng đến khi Vũ Nguyên đẩy cửa vào phòng, đặt lên bàn một ly sữa, cậu ta mới nhỏ giọng lên tiếng, Vũ Nguyên.
Minh Phong gọi.
Gì? Vũ Nguyên trả lời.
Anh về phòng nghỉ đi, bây giờ em cũng muốn nghỉ ngơi một lát.
Ừ. Vũ Nguyên nói.
Mà kể cả trong lúc đó, hai người cũng không hề nhìn nhau. Minh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, Vũ Nguyên nhìn vào khoảng không. Rất ít khi Minh Phong gọi Vũ Nguyên là ‘anh’. Cậu con trai bé hơn ba tuổi này có một khí thế nhất định để xưng hô ngang hàng với cậu, và cậu không để ý điều đó. Nhưng bây giờ Minh Phong lại gọi như vậy. Minh Phong nói, anh về phòng nghỉ đi, bây giờ em cũng muốn nghỉ ngơi một lát. Giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh, không biết là vì cậu ta nhận ra Vũ Nguyên một đêm ngồi chờ trước cửa, hay là cậu ta nghĩ, mình chấm dứt ở đây mà thôi?
Vũ Nguyên không biết, mà cũng không cần biết. Tình cảm quá khó nói, cũng quá mệt mỏi. Để chạy theo, để xác định, để nắm giữ.
Thôi hay là cứ để tùy vào Minh Phong, ở lại hay rời đi, Vũ Nguyên cũng không muốn tự mình quyết định nữa.
Cậu mỉm cười, lại nói với Huỳnh Hà, hôm qua cậu ấy ngủ muộn.
Huỳnh Hà nhẹ nhàng gật đầu, cô nói, tối qua đi chơi hơi khuya, anh ấy cũng uống nhiều quá. Nghe nói anh ấy còn ngã xe, phải nhờ bạn đưa về?
Vũ Nguyên cũng gật đầu, bạn không đi cùng cậu ấy tối qua sao?
Huỳnh Hà hơi ngạc nhiên, cô bảo, ừ, anh ấy đưa mình về rồi mới về nhà. Nghe bạn mình bảo sau đó ảnh ngã xe, không sao chứ?
Rồi chưa đợi Vũ Nguyên trả lời, cô lại nói, anh ấy vẫn chưa thức dậy? Mình lên phòng xem anh ấy một chút được không?
Vừa hỏi, Huỳnh Hà vừa đặt chiếc ô xuống, nhẹ nhàng lách qua cánh cửa vào nhà. Lên tầng hai, mở ra cửa phòng Minh Phong và hoàn toàn biến mất. Chỉ để một mình Vũ Nguyên đứng đó, nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng im lìm, nhẹ nhàng xoa rối tóc mình, rồi nở một nụ cười.
Buổi trưa, Huỳnh Hà nấu cho Minh Phong một tô cháo thịt. Gạo dùng nước vo kĩ, ninh nhừ, thịt băm nhuyễn, lựa ra từng mảng mỡ nhỏ. Cô vừa làm vừa nói chuyện với Vũ Nguyên, cô bảo, anh Phong rất kì, say hay bệnh xong đều chỉ thích ăn cháo thịt, mà phải là thịt nạc, dính vào một chút mỡ ảnh cũng không thích. Rồi sao ta, ảnh thích cháo cho thêm một ít sa tế, loại cay thật cay, mà ăn cơm ảnh cũng toàn ăn cay như vậy.
Ở đây không có sa tế. Vũ Nguyên nói với Huỳnh Hà. Có cần ra ngoài mua không?
Huỳnh Hà lắc đầu, cô trả lời, không sao, mình có mang theo rồi.
Vũ Nguyên cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Chợt nhớ đến cách đây không lâu, Minh Phong dầm mưa về nhà bị bệnh. Trong nhà chẳng có ai, cũng chẳng biết làm gì, Vũ Nguyên ngồi thay khăn cho cậu ta cả đêm. Nhìn Minh Phong nằm bất động một chỗ, mặt đỏ ngừ, hơi thở phập phồng không đều, nước mắt Vũ Nguyên cứ thế mà ứa ra. Suốt một đêm không ngủ chăm sóc Minh Phong, cũng là suốt một đêm Vũ Nguyên nén nước mắt trong lòng. Đợi đến sáng khi Minh Phong tỉnh lại, nhìn Vũ Nguyên hai mắt hoe đỏ, phờ phạc ngây người cạnh giường, cậu ta mới mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc cậu.
Minh Phong nói, đừng khóc nữa Nguyên, tớ tỉnh lại rồi mà.
Rồi cậu ta lại nói, bây giờ mới nhận ra, Nguyên của tớ thật gầy, sau này khỏe lại phải nuôi cậu cho mập ra mới được.
Vũ Nguyên lắc nhẹ đầu, nắm lấy bàn tay Minh Phong, cậu hỏi, đói không, tớ vừa nấu chút mì, mang lên cho cậu nha.
Minh Phong gật đầu.
Nhưng bữa sáng hôm đó, một gói mì Minh Phong ăn cũng không hết. Thấy Vũ Nguyên xót xa, cậu ta chỉ mỉm cười, bảo, tớ mệt, ăn một chút mới thấy ăn không vào. Vậy là Vũ Nguyên ngồi cạnh giường Minh Phong, ăn hết tô mì cậu ta bỏ dở. Chăm sóc Minh Phong một đêm, đó vốn là tô mì dành cho Vũ Nguyên buổi sáng.
Bây giờ, tay đang rửa chiếc tô đựng cháo của Huỳnh Hà buổi trưa, mới chợt thấy chua xót trong lòng. Thì ra không phải Minh Phong khi sốt thường mệt, ăn không vào bất cứ thứ gì, mà chỉ là ngày đó cậu ta ăn không nổi tô mì gói kia thôi. Vậy mà, Vũ Nguyên tự giễu, vậy mà khi nãy trong lòng còn nảy lên ác ý, muốn xem gương mặt Huỳnh Hà khi Minh Phong bỏ dở tô cháo sẽ như thế nào. Càng nghĩ càng cảm thấy xót xa.
Huỳnh Hà ngồi gọt táo trong bếp, chiếc dao xoay xoay, thậm chí còn cắt thành những hình thù vô cùng xinh đẹp. Cô chăm chú từng đường nét, nghiêm túc tỉa hình và xếp đầy trên dĩa. Thấy Vũ Nguyên rửa bát xong đến nhìn, mới dịu dàng hỏi cậu, bạn thích không, mình dạy bạn làm nhé?
Vũ Nguyên lắc đầu, cười nói, mình không có khiếu với mấy cái này. Bạn cứ làm đi, mình chỉ nhìn một chút thôi.
Huỳnh Hà gật đầu, một lúc sau, cô lại nói, à, ban nãy Minh Phong hỏi bạn.
Hỏi mình?
Ừa, hỏi rằng mình vào nhà có thấy bạn không. Giọng anh ấy hơi buồn, mình nghĩ có lẽ tối qua anh ấy về muộn làm bạn và anh ấy cãi nhau, nên mình mới bảo, mình không thấy bạn.
Vũ Nguyên ậm ừ, nhìn Huỳnh Hà, rồi cậu ấy bảo sao?
Anh ấy không nói gì hết, anh ấy bảo, chắc cậu đi cùng Thanh Thi đến sân vận động, hôm nay con bé diễn văn nghệ mà.
Vũ Nguyên gật đầu. Nhìn Huỳnh Hà bưng chiếc dĩa xinh xắn rời đi, chậm chạp đứng dậy dọn vỏ táo để đầy trên bàn. Con gái khi yêu có lẽ thường vậy, ngoại trừ tình yêu của mình thì còn nghĩ đến cái gì khác nữa đâu. Huống chi, Vũ Nguyên nghĩ, huống chi cô gái này còn ghét mình như thế. Lịch sự chào hỏi và bình thản trước mặt mình, đã là cho mình một phần tôn trọng rồi.
Như vậy đó, Huỳnh Hà ở lại một đêm, Vũ Nguyên lại thêm một đêm không ngủ. Thanh Thi ngồi cạnh cậu, lẳng lặng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Mái tóc em xõa dài, nhẹ nhàng bay trong cơn gió tháng ba. Em không nói gì, chắc có lẽ, em biết, Vũ Nguyên không muốn nghe em nói điều gì cả. Vũ Nguyên chỉ nghĩ đến Minh Phong, và Huỳnh Hà, và cánh cửa vẫn đóng kín từ chiều.
Hơn một ngày đêm không ăn, vậy mà chẳng có chút đói. Nhìn dĩa táo ăn dở để trong tủ lạnh, chỉ cảm thấy lòng một mảnh lạnh tanh.
Vũ Nguyên lấy dĩa táo ra, để trước mặt Thanh Thi mà nói, chị Hà gọt cho anh Phong em, ăn không hết, em ăn hết đi.
Thanh Thi bật cười, lúc lắc cái đầu nhỏ, anh Nguyên dễ thương quá. Sao anh không ăn đi.
Vũ Nguyên nhìn những mảnh táo đã tỉa tót thành hình thù xinh đẹp, chỉ lắc nhẹ đầu. Ừ thì, ăn không vào. Chỉ nghĩ đến Minh Phong đêm hôm đó, sự ngỡ ngàng trong mắt cậu ta, dịu dàng của Huỳnh Hà, xinh đẹp của Huỳnh Hà, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn làm nữa.
Thanh Thi ra sức gật đầu một cái, vỗ ngực, để đó, em ăn hết cho.
Vũ Nguyên im lặng, nhìn em. Ừ, cứ ăn hết đi, hết tâm tư của Huỳnh Hà, hết tình ý của cô gái ấy. Nuốt trọn cả tình yêu của cô ta đi. Để rồi ngày mai tỉnh dậy, Huỳnh Hà rời bỏ Minh Phong, trả cậu ấy lại cho Vũ Nguyên một cách vẹn toàn.
Nhìn Thanh Thi từ tốn ăn từng miếng táo, Vũ Nguyên đã nghĩ, giá như có thể như vậy thì tốt biết bao.
Với tay lấy một miếng nhỏ, để vào miệng. Hương thơm nhẹ tràn vào kích thích vị giác, kích thích cả cơn đói suốt cả ngày qua, bụng lành lạnh. Đưa tay lên mặt, chợt thấy nước mắt đã rơi.