Đến khi nào... - Chương 7
CHƯƠNG 7
Vậy đấy, rốt cuộc tôi cũng đầu hàng. Tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm trời gục ngã dưới làn môi của cậu ấy. Lại trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này…
Thật…không biết nên buồn hay nên vui nữa…
– “Tao…mày…có thể làm người yêu của tao không Thắng???”
Câu nói bật ra từ miệng cậu ấy, câu nói mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Tôi lặng người, không biết phải trả lời như thế nào…
Nỗi sợ từ đâu lan tới…nỗi sợ rất thật…nỗi sợ của kẻ thay thế người khác…nỗi sợ sẽ bị bỏ rơi như một thứ đồ chơi rẻ tiền…
Phải làm sao đây???
– “Đi về thôi…Hôm nay vậy là quá đủ rồi…”- Tôi tảng lờ câu nói của cậu ấy, và bước đi nhanh hơn…
– “Mày…chê tao hả Thắng???…”
Cậu ấy không bước đi theo tôi, chỉ lặng lẽ đứng. Rồi buông ra một câu chẳng rõ là hỏi hay là tự trả lời. Tôi vẫn bước đi, nhưng có cảm giác chân mình nặng trịch…
– “Mày…ghét tao lắm, đúng không???”
Vẫn là kiểu nói ấy…kiểu nói chuyện làm nhói tim tôi…
Bàn chân chẳng đi nổi…
– “Tao…”
– “Mày vừa nói là mày thích tao mà…chẳng lẽ…mày gạt tao…”
– “Không phải…tao…”
Gió vẫn mải miết thổi. Ngày một mạnh hơn. Tôi nhìn cậu ấy cố chống chọi với cơn lạnh, và chờ đợi câu trả lời của tôi…
Có phải…đó là cái giá cho sự hèn nhát…
Hoặc…cho sự ích kỷ của bản thân…
– “Uhm…tao…bây giờ tao không biết phải trả lời mày như thế nào…Mày không tỉnh táo, cả tao nữa…Tao…”
Tôi ngập ngừng…có lẽ…đã đến lúc rồi…
Một canh bạc…
Cho cái tình cảm suốt bao nhiêu năm trời dằn vặt…
Và…cho cả cái mối quan hệ bạn bè từ thuở học sinh…
– “Nếu…một tuần sau…nếu mày vẫn còn muốn hỏi tao câu đó, thì tao sẽ trả lời…”
Tôi nhìn cậu ấy, khẽ khàng. Cậu ấy mỉm cười, nụ cười như sưởi ấm cả trái tim tôi…
– “Tao biết rồi…”
Đã là nửa đêm…
Tôi về đến nhà, cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào…Loạng choạng bước lên lầu, hôm nay tôi cũng uống nhiều quá…
Nhưng…lý trí còn tỉnh táo đến lạnh người…
Có thể là ngày mai, khi tỉnh giấc, cậu ấy sẽ quên đi chuyện này…
Cũng có thể…là tôi sẽ muốn quên…
Mặc kệ, mọi chuyện tới đâu thì tới…
Tôi…đã chẳng còn đường lùi nữa rồi…
Nắng chiếu nhẹ xuyên qua cửa sổ phòng, đọng trên mi mắt làm tôi thức giấc…Đã sáng rồi sao???…
Chuyện đêm qua…phải chăng chỉ là giấc mộng???…
Mấy giờ rồi nhỉ???
Tôi vớ lấy cái điện thoại, bật lên tính xem giờ thì phát hiện có tin nhắn…
– “Dậy chưa, my love. Cái hẹn là một tuần, đúng không???”