Đến khi nào... - Chương 7
CHƯƠNG 7
Tôi đang đi dạo trên một con đường lạ. À, cũng không lạ cho lắm. Đây là đường vô nhà nhóc Quân. Chẳng biết sao lại đi vào đây. Chắc tại hàng cây xanh đang hát rì rào hòa cùng những cơn gió mát hiếm hoi ở cái thành phố chật chội này. Tôi chọn một gốc cây, dừng xe và tận hưởng những cơn gió mát…
Bây giờ trời đã về khuya. Tôi nhìn đồng hồ, cũng hơn mười một giờ rồi còn gì. Chậc, phải về nhà chứ nhỉ ?!!!
Tham lam thêm một chút không gian mát mẻ, tôi hơi giật mình khi thấy một bóng người đang chạy vào trong.
Càng đến gần, khuôn mặt quen thuộc càng hiện rõ lên.
Một khuôn mặt đầy nước mắt…
Một khuôn mặt buồn…
Là nhóc Quân…
Tôi và nhóc Quân chọn một chiếc ghế bên lề đường, rồi ngồi xuống. Nhìn bộ dạng này, không biết có phải là nhóc vừa bị cậu ấy “đá” không nữa…
Tôi không nói gì, tôi muốn để yên cho nhóc Quân khóc. Khóc, đôi lúc là biện pháp giải tỏa tốt nhất, đặc biệt, là đổi với những tình huống như thế này…
Sau khi cơn thổn thức qua đi, tôi quay qua nhóc Quân, hỏi nhỏ :
– “ Em với thằng Hải có chuyện gì rồi phải không ??? “
Nhóc Quân nhìn tôi, cái nhìn phân vân giống như không biết nên hay không nên nói. Tôi đặt nhẹ tay lên vai nhóc, khuyến khích :
– “Có chuyện gì em cứ nói với anh. Tuy anh không chắc mình sẽ giúp được gì, nhưng việc này sẽ làm em thoải mái hơn đó.”
Nhóc Quân lại nhìn tôi. Tôi có cảm giác nỗi buồn hiện rõ lên trong đôi mắt của nhóc. Thật tình, bao nhiêu người dính vào cậu ấy. Rốt cuộc, chẳng có kết thúc nào là tốt đẹp cả đâu…
Khuya rồi nhỉ ?!!!…
Tôi vốn dĩ đã biết chuyện này từ đầu. Đây luôn là câu chuyện yêu thích của Hải khi tấn công bất cứ một “con mồi” nào. Nhóc Quân ngây thơ quá, nên dễ bị tổn thương bởi những tình huống như thế này…Thật là…
Nhưng…cậu ấy rốt cuộc vẫn chưa chia tay với nhóc…
Có điều gì đó trong quan hệ giữa cậu ấy và nhóc Quân làm tôi thấy lạ…Không phải…cậu ấy đã…
Không thể nào…Hải mà tôi quen biết và yêu thầm suốt bao nhiêu năm trời không phải là người như vậy…
Nhưng…nếu không thì tại sao đến giờ cậu ấy vẫn chưa chịu “buông” nhóc Quân này…
Tôi không chắc là mình hiểu hết cậu ấy, nhưng tôi đủ tự tin để biết cậu ấy không muốn dính đển thứ tình cảm này bao giờ…
Nhưng…có khi nào tôi đang lầm lẫn…
Tôi nhìn cậu nhóc trước mặt mình. Tôi không biết nên vui hay nên buồn cho nhóc. Xét về mặt thời gian, nhóc Quân hiện đang dẫn đầu “bảng xếp hạng” của Hải rồi còn gì. Nhưng, càng lâu càng đau. Đến một ngày, mà tôi dường như tin chắc là ngày đó sắp đến, khi mà Hải “bỏ rơi” cậu nhóc như đã từng làm với bao nhiêu người khác, thì cái kỷ lục này, rốt cuộc sẽ làm cơn đau thêm hằn trong tim…
– “Quân này, em hãy nghe kĩ những điều anh sắp nói đây…Anh không biết phải nói như thế nào cho đúng, nhưng anh muốn em hiểu điều này…”
Nhóc Quân nhìn tôi, có vẻ như sự nghiêm trang trong giọng nói và phong cách lúc này của tôi làm nhóc ngạc nhiên. Tôi chẳng hiểu nổi mình, tôi tự nhiên chỉ muốn bảo vệ cho cậu nhóc trong sáng trước mặt mình đừng thêm đau khổ…
– “Anh chỉ nói điều này một lần, và anh sẽ không bao giờ nhắc lại nữa…Em có quyền tin…hoặc không tin vào điều anh nói…Nhưng…em nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ…”
Có phải…là tôi đang làm sai…
– “Đừng bao giờ yêu Hải…Anh nói điều này từ tận đáy lòng…Quân này…Em…đừng bao giờ yêu cậu ấy…”