Đằng sau lời nói... - Chương 7
Chap 7
Từ lúc ngồi trên xe cả cậu và anh đều im lặng, mõi người đều theo đuổi cái suy nghĩ riêng của mình, mặc cho chiếc xe băng nhanh trong cơn mưa chiều. Hôm nay đúng là ngày mưa mà.
Khi cậu vừa ra khỏi văn phòng dự tính sẽ nhờ Thái chở về thì điện thoại cậu có tin nhắn, là anh nhắn cho cậu với nội dung rất đơn giản nhưng nó lại khiến cậu không thể từ chối [ Tôi đang đợi].
không thể lý giải được, bên anh cậu cảm thấy rất an toàn anh đem tới cho cậu thứ cảm giác nhẹ nhàng ấm áp giống như … người thân chăng? có thể do cậu từ nhỏ không có được tình thương từ bố mẹ hay anh chị em nên khi anh đến gần cậu thì thứ cảm giác đó lại trỗi dậy.
Nhưng nếu nói vậy thì Thái là sao? Chẳng phải Thái đã cùng cậu lớn lên và trưởng thành đấy, vậy mà với Thái cậu chưa bao giờ trãi lòng mình thật sự như khi ở bên anh dù anh với cậu chỉ mới quen nhau vài ngày thôi mà. Lạ!!! tại sao???
_ Cám ơn anh, uhm… anh vào nhà uống chút nước rồi về.
_…. Được thôi, hiếm khi cậu mở miệng mà.
_…..
……
_ Bà ơi, cháu về rồi!!!
_ Về rồi sao…ơh… đây là?
_ Dạ, đây là Quân, bạn làm chung với cháu.
_ Dạ… Cháu chào bà.
Anh khá ngập ngừng để chào Bà dù sao thì đây là lần đầu anh gặp người nhà của cậu.
_ Àh, chào cháu, ít khi thằng Hàn dẫn bạn về chơi lắm, vào nhà nghĩ chút đi cháu.
_ Dạ được, bà cứ để tự nhiên.
Anh bước vào nhà ngồi xuống ghế bên chiếc bàn gỗ, nhìn quanh một lượt thì nhà cậu khá nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp và đặc biệt lại có một cảm giác ấm áp và gần gủi lạ thường.
_ Anh uống trà nha, nhà tôi chỉ có vậy thôi
_ Chứ tôi có đòi uống thứ khác àh?? . anh nói nhỏ vừa đủ cho cậu nghe.
_ …. “ sai lầm mới mời anh vào”. Cậu thì vô tư ném cho anh cái lườm khá bén
_ Mà xe con đâu rồi Hàn. Bà cậu hỏi khi nhìn quanh không thấy xe cậu đâu.
_ Dạ… con..
_ Dạ thưa bà xe Hàn để lại công ty, tại cháu muốn vô nhà Hàn chơi nên sẵn chở cậu ấy về luôn, bà yên tâm xe để trong đó an toàn lắm.
Anh nói đỡ giúp cho cậu khi thấy cậu lung túng mà không dám nói sự thật.
_ Thế àh! ừh.. mà cháu ở lại dùng cơm luôn đi cho vui, trời cũng lên đèn rồi mà nhà thì chỉ có mỗi bà với nó.
_ Dạ anh ấy còn ph…. Cậu lên tiếng từ chối giúp anh.
_ Dạ được! hiếm khi cháu được Hàn mời vô nhà chơi mà Bà lại có lòng vậy cháu không dám từ chối đâu ạh.
Nhưng anh là sếp cậu mà, sao nhanh bằng anh được chứ !!!!
_ Ừ ừ, được! ta thích bây đó, ăn nói rất ngay thẳng. haaaa, mà đột ngột quá nên cơm canh đạm bạc có gì ăn nấy nhé!
_ Không sao mà bà. Cháu dễ nuôi lắm. hìhìhì
_ Uhm, hai đứa ngồi chơi đi, ta ra sau dọn cơm cho.
_ Dạ!!!
_…….
Nảy giờ thì cậu vẫn đứng im mà nhìn anh với bà mình “ hợp tác vui vẻ, thành công”.
_… Ưm… Là bà cậu mời tôi, mà tôi sao lại từ chối lời người lớn được, cậu hiểu mà ha.
_ Hiểu thì không. Nhưng tôi thấy
_ Thấy gì?
_ Một con Nai với loại máu đen.
——————
Đứng bên cửa sổ nhìn những hạt mưa rơi dưới ánh đèn đường, cơn mưa hôm nay vẫn chưa dứt và không biết nó sẽ kéo dài đến bao lâu. Mà cũng nhờ cơn mưa này nó đã mang anh với cậu xích lại gần nhau thêm.
Giờ đây anh có thể hiểu thêm về con người của cậu, tại sao cậu ít nói, tại sao cậu lại luôn đắn đo khi phải nhận sự giúp đỡ của người khác. Tất cả là cậu chỉ muốn tạo cho mình một vỏ bọc cứng gắn, càng cứng càng tốt.
Ít nói vì có lẽ cậu sợ khi nói nhiều người khác sẽ hiểu được lòng cậu muốn gì. Đắn đo không muốn được sự giúp đỡ vì khi được giúp đỡ thì cậu sẽ ỷ lại mất, mà đó là điều cậu không cho phép có ở mình. Đơn giản vì cậu chỉ có một mình.
Nhưng cậu đâu biết cái vỏ bọc đó được làm bằng sắt, mà sắt thì gặp nước sẽ nhanh bị rĩ sét và hao mòn thôi. Mà nước ở đây có lẽ là anh rồi vì anh là một người rất thích mưa mà.
Khi nghe bà ngoại kể chuyện “ ngày xửa ngày xưa” về gia đình cậu. Anh không bất ngờ trước việc qua đời của bố mẹ cậu vì việc này anh đã được biết khi xem qua hồ sơ của cậu ở công ty. Nhưng khi nghe bà kể về ý thức sống, tính tự lực từ nhỏ của cậu sao trong anh dâng lên một nỗi chua xót quá đỗi.
Nhìn lại đúng là anh may mắn hơn cậu nhiều lắm, anh có tất cả mà trong khi đó cậu chẳng có gì ngoài việc tự vươn mình lên mà chống trọi với cuộc đời. Hoàng Hàn “ Hoàng của hoàng hôn, Hàn của dòng sông Hàn. Ánh hoàng hôn trên dòng sông Hàn…”
[ Tôi đây, cậu đã đi làm về chưa? Mưa vẫn còn rơi thì phải..]
Cầm điện thoại trên tay, anh muốn send cho cậu một tin nhắn nhưng sao thấy khó quá, cậu sẽ làm gì nói gì khi nhận được tin nhắn của anh.
Nhớ ánh mắt của cậu buồn tha thiết, một nỗi buồn sâu thẫm trong kí ức khi cậu ngồi cùng anh nghe bà mình nhắc lại chuyện cũ mà lúc đó thì anh chỉ muốn ôm lấy cậu để vỗ về an ủi, muốn bảo cậu đừng lo sợ nữa đã có anh từ nay bên cạnh cậu rồi.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ ba mươi phút, có lẽ cậu về nhà rồi phải không. “ tôi… nhớ cậu!! Hoàng Hàn”
Anh thiếp đi trong vô thức với suy nghĩ của mình lúc nào không hay, trên tay anh vẫn là chiếc điện thoại với dòng tin nhắn đã soạn sẵn nhưng lại chưa được gửi đi.
Anh đâu biết rằng, xa xa đâu đó có một người vẫn chưa ngủ, mắt nhìn ra màn đêm vẫn còn vang động những âm thanh tí tách rơi của hạt mưa, lòng thì nhắn nhủ cho ai đó nơi xa…. “ Quân,…. cảm ơn và… chúc anh ngủ ngon”