Đằng sau lời nói... - Chương 22
Chap 22
Từ ngày bà mất, cậu đã xin nghỉ làm hẳn ở quán nước. Chắc có lẽ đã không còn động lực nào để cậu nai lưng ra mà kiếm tiền. Vì kiếm được nhiều tiền thì bà cũng đâu còn ở cạnh cậu nữa.
Kể ra sống một mình tuy rất cô đơn nhưng cách sống thì vô cùng đơn giản. Vốn dĩ là con trai thì đâu cần phải hình thức.
Tối đói thì nấu gói mì lên ăn, quần áo thì chất đóng hai ba ngày mới giặt luôn thể, nhà cửa chỉ cần cuối tuần dọn một lần, sáng đi làm ăn đại khái gì đó. Mọi thứ không quá phức tạp.
Vấn đề duy nhất cậu cảm thấy khó khăn là giấc ngủ. Khi đêm về, cậu rất khó đi vào giấc ngủ, có khi tới sáng cậu mới chợp mắt được một lúc.
Nằm trong màn đêm, cậu mờ ảo nhớ về hình ảnh ba mẹ, tiếng nói ấm áp của bà và ánh mắt dịu dàng của anh. Nhưng cậu lại cảm giác mọi thứ dần biến mất trong bóng đêm, vì điều này mà ánh đèn trong phòng luôn được bật sáng.
Dần dần hình thành trong cậu nổi sợ bóng tối.
……………
Ngày chủ nhật đẹp trời, cậu đang tận hưởng những phút giây nghỉ ngơi sau một tuần làm việc như “trâu” với ông sếp cà-tưng, thì bỗng từ đâu rớt xuống mối hiểm hoạ tiềm ẩn.
[ Alô! Hàn nghe đây!]
[ Phụng nè! Cậu đang ở nhà phải không? Chuẩn bị đi, tớ qua đón cậu đi chơi]
[Nhưng…]
[Không nhưng gì hết, anh hai kêu cậu đi đó, nhanh nhá, có cả Thái nữa đó, vui lắm!]
Tắt điện thoại rồi mà cậu vẫn còn ngơ ngác, đã kịp nói gì đâu mà Phụng đã cúp máy ngang. “ đi chơi sao? Đi đâu vậy nhỉ?… anh ấy kêu mình đi sao?..”
Thiệt là, Phụng rất biết nắm đuôi người khác mà.!!!
Nó thừa biết cậu và anh yêu nhau, vậy mà mỗi lần nói chuyện, nó đều lấy anh ra làm bản chắn trước cậu. Còn cậu chắc vì nhớ anh quá mà hễ cứ nghe đến anh là y như rằng, cậu khớp một cái rụp!
Không nói nên lời.
————–
Gì đây??? Không phải chứ???. Cậu như chết trân mà nhìn vào nơi mình đang đứng.
“ Đầm Sen Water Park”
Dòng chữ to kia đập vào mắt cậu, hết sức ngạc nhiên! Cậu từ từ quay sang nhìn ba người bên cạnh với ánh mắt “ tác giả là ai”.
Như hiểu được ý cậu, một trong ba người nhanh nhẫu gãi đầu trả lời:
_ Àh… àh thì..đang buồn như nhóc thì nên đi nơi này!!…. biết… biết đâu khi chui vào cái ống đen đó – vừa nói hắn vừa lăn xăn chỉ mấy ống nước lớn trên cao- lúc trượt xuống nhóc la thật to thì sẽ thấy thoải mái hơnnn…
Hắn rất tâm lý mà giải thích. Hắn đâu biết phía sau mình có hai đứa ngố đang trố mắt nhìn hắn tự biên tự diễn.
Đâu rồi ông giám đốc cao thủ, luôn sát thương hàng chục con mắt mỗi khi nhìn mình.!!!
_………- cậu vẫn im lặng, nhưng sát khí thì tăng cao.
_Ưhm… Thôi vào trong đi, hai người kia làm gì đực mặt ra thế! Mua vé đi.
Khỏi nói, tất nhiên hai đứa ngố đó te te chạy vào phòng vé, bỏ hắn nơi đây với khói thuốc nổ.
_… Ai nói với anh, là tôi sẽ chui vào cái ống đó.!!!!
Giờ thì cậu hối hận không kịp mà, biết vậy cậu ở nhà còn khoẻ hơn.
Nghĩ sao mà Thái với Phụng lại cho hắn theo, đã vậy còn cho luôn cái quyền lựa chọn địa điểm nữa chứ. Không nói nổi thật.
Mà chắc là trùng hợp, khi Phụng định lấy xe đi thì đúng ngay lúc xe bị nổ lốp. Hắn thì tình cờ qua nhà nó chơi. Hỏi thăm vài câu, thế là lúc sau Phụng ngán ngẫm đi nhờ xe hắn.
Còn hắn, chả có hứng gì việc đi chơi của nhỏ em họ, nhưng vừa nghe cái tên Hàn là tất cả tế bào nơ-tron hệ thần kinh của hắn phản ứng dữ dội.
Hắn nghĩ gì thì ai biết được, nhưng cứ xem hắn diễn như thế nào!
…………
Mà kể cũng hay, bốn người đi chơi mà đã hết hai người là một cặp. Thì tất nhiên, dù không muốn cũng phải xuất hiện cặp thứ hai.
Ai vui thì vui, cậu thì cứ với gương mặt không nóng cũng chẳng lạnh, cậu tự an ủi cho mình với ý nghĩ: “ kệ cứ chơi đi, anh muốn mình được vui vẻ mà…”
Ba người kia chơi trò gì cũng kéo cậu theo cho bằng được. Mà phải chi tâm trạng vui thì không nói, đằng này chơi cái gì hay đi đâu cậu đều thấy chán.
Có lẽ bên cậu không có tiếng nói của anh chăng? Những lúc này sao cậu nhớ anh nhiều quá.
Nói là đi cho cậu vui, mà nhìn lại thì đúng là vui thiệt, nhưng là ba người kia vui thôi.
Phụng với Thái khỏi nói rồi, vô tư theo kiểu “ tay bắt mặt mừng”, rồi lại theo kiểu “ xông pha chiến trường”. Nhìn họ mà cậu lắc đầu thầm cười.
Ngó sang bên, cậu lại ngán ngẫm hơn. Hắn nãy giờ cứ tò tò theo sau cậu, mà đi với hắn cậu cũng để ý, hắn có sức hút khá mãnh liệt với mọi người.
Ai nấy đều ngước nhìn rồi xì xầm nhỏ to mỗi khi hắn đi ngang qua. Đúng là tên hút sắc mà.
Nhưng nó thì miễn dịch với cậu rồi. Nhìn hắn thì ngon thế đấy, chứ thử đi rồi biết.
Cụ thể là trò “ ống đen vũ trụ” hiện tại đây. Cậu với hắn một phao, lúc chuẩn bị trượt xuống hắn rất hăng hái mà phán một câu chắc nịch:
_ Có sợ thì ôm tôi nha nhóc, cứ la to vào, sẽ thoải mái hơn nhều, không ai cười nhóc đâu.!!!
Có mơ cậu mới ôm hắn.!!
Mà thật không biết trong cái ống đó, lúc hai người trượt xuống có gì mà chim chóc đang đậu phía dưới cũng phải vỗ cánh bay cho lẹ.
_ Anh có chuyện buồn thì nói tôi biết, thủng màn nhĩ tôi rồi này!!!.- bước lên bờ, cậu nhăn nhó quăng cho hắn câu nhận xét.
Hắn thì hơi cúi mặt, chắc quê quá đây mà.!!!
Nhưng đâu ai thấy, hắn cúi mặt nhưng là với cái nhếch môi khinh khỉnh…
“ Bước đầu chỉ thế thôi nhóc àh…nhóc cứ chờ mà tới lượt mình diễn…”
—————
Một ngày đi chơi đầy mệt mỏi, tâm trạng cũng khá lên chút ít, nhưng sao vẫn thấy trống trải quá.
Nhìn quanh ngôi nhà yên ắng, cậu chán nản mà khoá cửa lại, rời khỏi nhà.
Không khí về đêm của tháng mười một thật mát mẻ, dễ chịu. Không nóng cũng chẳng lạnh lẽo. Rất thích hợp cho các đôi tình nhân đi dạo phố. Nhưng đâu đó trên một con đường vắng, chỉ có một thân ảnh bước đi trong lẻ loi….
……….
Nhìn hai hàng cây bên đường, gió mát thổi từng cơn nhẹ, tiếng lá cây xào xạc nghe thật êm tai.Tôi bước đi một mình trên vỉa hè, ngấm nhìn hàng cây đu đưa theo gió mà nổi nhớ về anh lại dâng trào.
Giờ anh đang làm gì? ở đâu? Anh có khoẻ không? Có nhớ tới một Hoàng Hàn đang cô đơn nơi này không?
Hàng loạt những câu hỏi tự đặt ra trong tôi và rồi cũng chính mình tự đáp trả.
Anh đi cũng được mười ngày hơn rồi, tôi nhớ anh quá,… nhớ lắm, một nổi nhớ da diết trong tim tôi.
“ _Phải, rất thích… nếu có thể ước, tôi ước mưa rơi mãi đừng bao giờ dừng lại… ”.
Đúng, anh ấy rất thích mưa.
“ _… Hứa với tôi…Anh …sẽ mãi mãi thích mưa….”
“ _ …Uhm,.. tôi hứa với cậu! Tôi sẽ mãi mãi thích mưa…Vì tôi biết sẽ có lúc …mưa nắng xuất hiện… ”
Phải, tôi là nắng còn anh là mưa.
“_ Cậu nhẹ vậy? hai tháng sau, tôi về mà cõng lại vẫn nhẹ như thế này thì tôi sẽ buồn lắm đó.”…..
Mỉm cười một mình, trước mắt tôi là hình ảnh của những ngày qua, từ lời nói đến cử chỉ của anh cứ hiện về trong không trung một cách mờ ảo.
Thì ra, tôi nhớ anh quá đây mà!!!
Nhưng…
Tôi sao lại có cảm giác trách anh thế này?.
Trách anh đã ở cạnh mình quá nhiều sao?, để rồi không biết từ lúc nào đã ỷ lại, luôn dựa vào hơi ấm của anh… Bây giờ không có anh bên cạnh, tôi như con diều lạc mất dây mà cứ bay lơ lững trên bầu trời rộng lớn.
…….
Nhớ anh…. Từng đêm nhớ về anh….
…….
“ _Mà nhớ đó, hứa những gì là phải nhớ đó. Chờ tôi nha! ”
Anh yên tâm!!! ở nơi đây tôi luôn chờ anh…Minh Quân!!!
…………………..
Đêm nay trên con đường ấy, chỉ mình cậu bước đi trong nỗi nhớ về một bóng hình ở nơi xa….