Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 24
Chap 24. Khai trận
Nó bước xuống nhà sau một đêm ngủ không yên giấc. Nặng nề ngồi vào bàn ăn với khuôn mặt ủ rủ… Nó đang nhai từng miếng bánh mì khô khan bỗng chị ở nó ở đâu đến vỗ lưng một cái.
-Mày làm gì mà sáng sớm đã có đến hai con ngựa sắt dừng trước nhà với những cặp mắt toé lửa thể?
-Chị đang nói nhảm gì vậy?
-Nói gì thì cứ đi nhìn là biết…
Nó vừa mở cửa, đập thẳng vào mắt nó là Duy và Lòi… Hai anh chàng đang chặn ở trước nhà..
-Hai ông làm gì thê?
-Đón ông đi học – cả hai đồng thanh đáp
-ủa?…tui- nó ngạc nhiên về cả hai nhất là Lòi.. Nó đâu có nói cậu ta qua đón mình đâu….
-Bun lên tui chở ông đi học nhanh kẻo muôn – Duy vội vả tới kéo tay nó, giọng điệu hơi hung hăng như bắt ép….Cùng lúc đó cánh tay còn lại của nó cũng bị kéo lại bởi Lòi…
-Đi với tui nha…hồi trước ông thích tui chở đi học lắm mà – Lòi nói nhẹ nhàng cùng ánh mắt trìu mến….
Cả hai đều là người quan trọng đối với nó.. Một bên là đứa bạn chí thân từ nhỏ, bên còn lại là người đã cướp đi trái tim của nó….
-Ông lấy quyền gì mà chở cậu ấy – hắn giật mạnh nó về phía mình
-Thế ông có quyền sao?-Lòi cũng không chịu thua
Nó đứng giữa bị kéo qua kéo lại, bực tức nó hét lên
-HAI ÔNG LÀM CÁI GÌ THÊ HẢ? TUI LÀ MÓN ĐỒ CHẮC?
Nói xong nó vùng vằng bỏ đi… Nó đi bộ tới đầu con hẻm đón một chiếc xe ôm đi tới trường…mặc kệ cho cả hai còng lưng đạp theo..
***
Bãi dữ xe….
-Do mày mà cậu ta tức bỏ đi…- Hắn giận dữ
-Thế mày không có lỗi à?
-Nếu mày không xuất hiện thì sẽ không có cảnh này…
-Câu này là tao hỏi mày mới đúng
-Mày nghĩ thế nào mà đúng… Mày bỏ đi tức là mày đã bỏ cuộc..bây giờ mày trở về nói được với ai..
Nói xong Duy bỏ đi và để lại Lòi suy nghĩ.. Duy nói cũng đúng… Chính Lòi đã bỏ đi để trốn tránh tình cảm này. vậy tại sao lại quay về lại làm gì? rồi còn phá vỡ hạnh phúc của cậu ấy đang có của cậu ấy
***
Phía sau sân trường…
-Em sao vậy?
-Bực tức chứ sao? Anh không thấy à- nó nổi nóng qua Việt
-Anh giống như cây thớt bị người tức con cá Chém quá nhỉ? – Việt vẫn vẻ mặt điềm tĩnh – Chuyện gì vậy??
-Em vừa gặp 2 thằng điên ở trước của nhà…
-Một là Duy hai là Đông phải không?
-Sao anh biết? – Nó tròn xoe đôi mắt hỏi Việt
-Thì anh đoán thôi
-Không ý em là làm sao anh biết Lòi à ý em là Đông?
-Làm sao mà không biết được, cậu ta vừa bước vào trường là đã nổi danh khắp…rồi chuyện trong lớp em luôn được tình báo về cho anh mà.
-Trời!! Anh nên đi làm nhà báo đi.
-Ha ha.. Vấn đề của em là gì?
-Sáng sớm hai thằng đứng trước nhà dần giật em như một món đồ chơi…
-Em có giá dữ nha? Hèn gì hồi trước anh trả mấy cũng không bán – Việt trêu nó
-Anh thôi trêu em đi. Đang buồn này. Chắc anh biết chuyện người ngồi gần em bây giờ là Đông chứ không phải là Hắn nữa.. hắn bực tức nổi ghen lên… rồi thêm tối qua.. em và cậu ta vô tình vấp ngã nằm lên nhau đúng lúc hắn đi vào phòng..
-Coi bộ khổ dài dài cho em rồi. Mà cậu Đông đó thích em à?
-Em đâu biết. Mà chắc không đâu. Cậu ấy là bạn thân của em từ nhỏ đến giờ…
-Vậy em nói rõ cho Duy biết chưa.
-Em nói rồi nhưng mà……..
-Duy ghen dữ quá à….
****
Nó đang ngồi học, cố gắng tập trung từng chữ, bỏ chuyện của hắn và Lòi sang một bên. Còn Lòi và hắn không tập trung được tý nào.. Hắn đang bực tức cứ nhìn chằm chằm vào sau lưng nó… Mới ngày đầu mà hắn đã chịu không được huống gì đến một tháng. Còn Lòi, cảm giác lúc trước mà cậu có với nó bây giờ đã trở về. Cậu lưng lưng giữa bầy trrời khi ngồi gần nó… Cả hai không hề biết mình đang bị chiếu tướng bởi một cặp mắt rất sắc bén…
-Đông, DUy hai anh đứng dậy cho tui…-Tiếng bà cô chủ nhiệm hắc ám vang lên làm cả hai giật mình đứng dậy. Nó cũng giật mình về điều đó. Khẽ lén nhìn hắn rồi nhìn Lòi.
-Tâm hồn hai em được treo lơ lững đi đâu hả?
-Dạ em..
-Em..
Cả hai lí nhí chưa nói hết câu lại bị bà cô chặn lại
-Dạ với em cái gì… Coi bộ chưa thấy quan tài chưa đổi lê. Bước ra khỏi bàn đứng lên bục giảng..
Cả hai cùng với tất cả mọi người trong lớp đang hồi hộp không biết hình phạt lần này là gì? Mà dù sao cả hai là những nhân vật nổi tiếng nên xử phạt không nhẹ đâu, nhiều đứa nghĩ vậy
-Hôm nay bài học chúng ta sẽ tạm dừng tại đây, các em nên cảm ơn hai “vị thần” này – giọng nói trầm bổng thất thường của bà cô khiến không chỉ hai anh chàng của chúng ta mà luôn cả lớp nổi da gà.
-Chúng ta sẽ có một hình phạt hết sức đặc biệt – bà cô tiếp tục phát ngôn-Từ trước đến giờ cô có nghe phong phanh cả hai nhảy rất là đẹp nên hôm nay muốn được chứng kiến tận mắt
-Ồ……- Cả lớp ồ lền còn hai anh chàng chúng ta trợn mắt khiếp sợ
-Hì……-Bà cô xoay mặt mỉm cười, nụ cười nguy hiểm với hai chàng trai rồi quay xuống lớp nói tiếp – Mà cô sẽ mời thêm một người nữa…Kính mời anh lớp trướng đáng yêu của chúng ta…
Nó hoảng hồn khi nghe thấy tên mình được vang lên…
-Em.. em… sao..sao..lại…lại..là…em…- nó lúng túng không nói nguyên vẹn
-Thì em là lớp trưởng, cả hai ngồi gần em phạm tội thì em cũng phải chịu một ít chứ? Vô trách nhiệm vậy à? Đúng không cả lớp
-Dạ có…………..- Cả lớp uốn lưỡi trả lời vì biết thế nào cũng sắp có trò vui để xem.
-Lên đi. Nhanh- bà cô hối thúc nó…
Nó đi ra khỏi chỗ ngồi bước lên bục giảng đứng giữa hai chàng trai đó, nó thầm nghĩ “ hai thằng trời đánh, bị phạt mà cũng bè nữa, khiến ta không được yên thân. Đúng là sao chổi”
-Và bây giờ – tiếng bà cô lại vang lên một cách trầm bổng thất thường…- Chúng ta sẽ được thưởng thức điệu nhảy ………..BA CON GẤUUUUUUUUUUUUUU- bà kéo dài
-HẢ – cả ba đứa hét lên còn lớp thì vổ tay đôm đốp
-Hả gì? Làm đi nếu không ăn hạnh kiểm yếu không doạ đâu – bà cô nghiêm giọng lại. Ai chứ bà cô này đã nói là làm
Điệu nhảy vang lên, 3 cái đầu, 6 cánh tay, 3 cái mông, 6 cái chân, được cử động, và thêm 3 khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt… Còn cả lớp và thêm bà phù thuỷ chủ nhiệm được một tràng cười bất tận.. Hơn nữa điệu nhảy đã được con nhỏ và nhật record lại..
Reng….reng…reng
Tiếng chuông hết tiết vang lên đúng lúc điệu nhạc chấm dứt, cả ba mừng thoát nạn. trở về chỗ ngồi. Hắn và lòi vừa ngồi vào chỗ đã bị nó hét lên một trận
-HAI NGƯỜI RÃNH RỖI QUÁ HẢ? LÚC SÁNG ĐÃ KHÔNG THA CHO TUI RỒI BÂY GIỜ CŨNG KHÔNG HẢ? CÓ MUỐN BỊ PHẠT THÌ ĐI CHỊU MỘT MÌNH ĐI. À MÀ KHÔNG, LO MÀ TU THÂN DƯỠNG KIẾP CHO TUI.. ĐỪNG CÓ LIÊN LUỴ ĐẾN TUI LÀ OK – nói xong nó xách cặp bỏ đi..
Một ngày xui xẻo…