Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 23
Chap 22. Khai cuộc
Tan trường, hắn bực tức bỏ về trước, nó đang không biết nên đi ké ai về bởi con nhỏ thì đã đi với Phong rrồi, bỗng đâu…….
-Này, Bun lên tui chở ông về – trước mắt nó là Lòi
Nó thầm nghĩ bây giờ nếu không lên xe thằng Lòi thì không biết đến khi nào mới về tới nhà. Nó đành bước lên xe với tâm trạng bực tức hắn… tại sao hắn lại ghen tuông vô cớ, rồi còn bỏ mặc nó như vậy nữa chứ….Ngồi sau lưng Lòi, nó chỉ nghĩ về hắn – DTD – mà thôi
-Này Bun, đi ăn luôn không? – Lòi lên tiếng khi thấy phía sau mình chỉ có 2 chữ im lặng
-Thôi hôm nay tui hơi mệt – Nó trả lời buồn rười rượi, đây là lần đầu tiên 2 người cãi nhau về vấn đề này..
Vừa về đến đầu ngõ nó đã thấy bóng dáng của hắn trước cửa… Bước xuống xe, nó không thèm nhìn hắn một cái, chỉ quay qua nói với Lòi mà thôi
-Cảm ơn ông nha, ông có muốn vào chơi không, lâu rồi ông cũng không vào mà – nó vừa nói vừa cười với Lòi
-Tui vào hôm qua rồi… lúc ông đi đâu a… mà để khi khác nha..- Lòi nói liếc nhìn hắn ngại ngùng….
-Ok tuỳ ông thôi, vậy ông về cẩn thận
-Ông cũng vậy – Lòi vừa nói vừa xoa đầu nó như lúc xưa vẫn hay làm – tui về nha
Hắn từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói một lời….và nó cũng quan tâm đến hắn đến đây làm gì cũng như hỏi hắn về điều đó. Cho đến khi nó định mở cổng đi vào thì hắn mới lên tiếng
-Anh xin lỗi..- Nó dừng lại – Anh xin lỗi lúc sáng anh hơi nóng tính
-Thế còn để tui phải đứng giữa trời nắng chang chang chờ anh thì sao?
-Anh xin lỗi rồi mà, em đừng xưng tui với anh
-Xưng vậy thì đã sao… chừng đó có đang gì – nó nổi nóng
-Em hay nhỉ…. Nói chuyện với ai đó thì cười đùa vui vẻ, còn để người ta xoa đầu thế này thế nọ, còn với anh em không thèm nhìn đến một cái, em vô tâm đến thế à
-Thế anh nghĩ sao? chuyện này là tui sai sao? hay toàn bộ lỗi là thuộc về anh? Anh về đi, tui không muốn gặp anh trong lúc này – Nó nói xong bỏ vào nhà một mạch và khoá cửa lại.. để mặc cho hắn kêu cửa…
Hắn thật may mắn khi đúng lúc đó chị nó về và đương nhiên chị không biết chuyện gì đã xãy ra nên đã mở cửa vẽ đường cho hắn vào…Cảnh của phòng nó không khoá, hắn có thể bước vào một cách ung dung mà tự tại….nhưng nó đang ở trong phòng tắm.. hắn ngồi trên giường chờ nó…
Nó bước ra sau khi rửa xong khuôn mặt của mình… mở to đôi mắt ngạc nhiên khi hắn đang ở trong phòng mình
-Anh đi ra ngay.. tui đã nói bây giờ …ưm ưm..- Câu nói của nó đang bị chận lại bởi nụ hôn của hắn…
Sau khi dứt ra khỏi đôi môi ngọt ngào của nó hắn ôm chầm lấy nó…
-Anh xin lỗi em mà.. đừng tỏ ra lạnh nhạt với anh như vậy….anh xin lỗi… ừ thì anh sai.. anh sai hết…anh chỉ sợ mất em thôi – hắn rối rít lên tiếng xin lỗi nó
Con người chứ đâu phải gỗ đá…. Nhờ tình yêu mãnh liệt trong nó đành phải bỏ qua cho hắn lần này..
-Anh thử xem một lần nữa đi…tui với anh ra toà li dị.. – nó nói trêu đùa hắn và cũng ôm chặt lấy hắn
-Anh nhớ mình đã cưới đâu mà li dị
-Ý anh là gì? hả hả? – nó xô hắn ra, lườm hắn một cái
-Anh đùa thôi mà…
-Anh có biết trong anh lúc sáng dữ đến nhường nào không?
-Anh biết rồi.. xin lỗi rồi mà.. cho hun cái nữa nha
-Đồ chùa à – tuy nói vậy những nó cũng muốn.. Cả hai lại trao nhau nụ hôn ngọt ngào cho đến khi
-E hèm… bây muốn đóng phim tình cảm hàn quốc thì cũng nên nhớ đóng của lại – bà chị nó đang tựa người bên cánh cửa phòng..
Cả hai sực nhớ là cửa phòng chưa khoá.. bèn hoảng hồn tách nhau ra…đỏ mặt không dám nhìn bà chị…
Chị nó cười kha khả rồi bỏ xuống nhà
-Tại anh đó… cứ đòi gì không à – nó trách hắn
-Chứ không phải là em cũng thích à..
-Anh còn nói nữa lấy dao phay chặt bây giờ… Ăn gì chưa để đi nấu
-Chưa.. về cái nhớ honey nên chạy qua liền…
-Lỗi tại ai?
-Biết rồi. Mà em đừng có thân với cái thằng kì đà đó nha
-Tại sao? cậu ta là bạn em mà.. liên quan gì? Mà anh thôi cái kiểu gọi người ta vậy đi, kì đà với chả kì nhông, đi nấu ăn nói nhiều quá- nó đi ra khỏi phòng vẫn còn nghe được tiếng nói với theo của hắn
-Anh chỉ sợ vợ yêu của mình rơi vào người khác thôi
*****
Mọi chuyện tưởng chừng như là xong rồi.. nhưng đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi
****
Tối đến, hắn và nó ai ở nhà nấy.
-thằng Lòi đó hả con, máy lớn quá đấy. Bác nhận không ra luôn
Nó ngồi trên phòng nghe thấy tiếng mẹ nó nói chuện cười đùa rất vui vẻ. Định mở cửa xuống xem thì lại có ai gõ của phòng nó. Cánh cưa từ từ mở ra, xuất hiện trước mặt nó là Đông lòi.
– ủa ông qua khi nào vậy? – nó ngạc nhiên
– tui mới qua thôi… Thăm ông ý mà
Lòi bước vào căn phòng, cảm nhận đầu tiên của cậu là không có gì thay đổi. Mọi thứ vấn như trước. Tiến đến gần bàn học của nó, chợt đập vào mắt Lòi là bức ảnh của hắn chụp chung với nó trong rất thân thiện. Hắn khoác vai nó rồi ghé sát mặt vào. Chợt trong lòng Lòi chọt cảm thấy buồn và một chút giận dữ.
– ông và cậu ta có vẽ thân nhỉ?- Lòi cầm tấm ảnh lên và quay sang hỏi nó
-ê trả lại bức ảnh cho tui- nó giật mình khi thấy Lòi cầm bức ảnh vội chạy đến giành lại. Lòi không chịu trả lại cho nó, cả hai giành giật đến khi ngã. Lúc này Lòi đang đè lên người nó. Chỉ còn gần khoảng 10cm là Lòi đã hôn nó. Tim cả hai đập mạnh, mặt đỏ bừng, nhất là Lòi..
Đúng lúc đó cánh của phòng được bật ra…. trớ trêu thay người không nên có mặt lúc này lại chính là hắn…
-Hai người….- hắn căng tròng đôi mắt nghẹn ngào không nói nên lời
Lòi vội vàng đứng dậy gãi đầu…
-Đừng…đừng….có hiểu lầm… bọn tui chỉ bị té thôi
Hắn nhìn sang nó với đôi mắt ngầm hỏi “có thật như vậy không?”…Nó cũng dường như nhận được sự giận dữ trong đôi mắt đó….
-Không có gì đâu, bọn tui chỉ vô tình bị té thôi mà – nó nở nụ cười méo miệng
Hắn không nói không rằng bỏ về một mạch… mặc cho nó chạy theo và gọi lại ở phía sau… Trước cổng nhà… nó và Lòi nhìn nhau như thể vừa gây ra một chuyện lớn gì đó.
-Xin lỗi nha – Lòi xấu hổ
-không sao đâu… – nó cũng không biết nói gì hơn với Lòi trong lúc này…. Trách cậu ta cũng không được vì dù sao đó cũng vô tình thôi mà
-Thôi tui về lun nha…. Mai gặp lại
Lòi đã ra về nhưng nó vẫn chưa vào nhà… nó nghĩ về chuyện lúc nãy… không biết Duy của nó có hiểu lầm hay không… nó sợ…
***
Lòi đạp xe từ nhà nó về, đi ngang qua cái sân bóng, bỗng hắn bị chặn bởi một bóng người, không ai khác là Hắn..
-Ông làm gì vậy?
-Ông xuống xe, tui muốn nói chuyện với ông
Hắn nói xong đi thẳng vào sân bóng, Lòi cũng làm theo nhưng không biết hắn muốn nói gì. Chẳng nhẽ là chuyện lúc nãy, Lòi nghĩ
-Ông muốn nói gì với…..-
-Bốp – Chưa kịp để cậu ta nói xong câu, hắn cho ngay một quá đấm vào mặt.
-Sau ông đánh tui…..
-Mày im…. Tao nói cho mày biết.. tránh xa Bun ra…- hắn hét lớn như thể đe doạ
-Ông là cái gì mà cấm tui
-Tao à? Tao là người yêu cậu ấy. Tao cấm mày được chưa
-Ông vô lí nhỉ? – Lòi xem ra vẫn còn giữ được bình tĩnh
-Tao vô lí đó… mày làm gì được tao. Một lần nữa tao nhắc lại… MÀY TRÁNH XA CẬU TA RA, NẾU KHÔNG ĐỪNG CÓ TRÁCH
Nói xong hắn quay lưng định bỏ đi thì bị Lòi kéo lại và lần này chính hắn bị nhận cú đấm.
-Mày đừng tưởng chỉ có mày mới yêu cậu ta được – Lòi vừa túm áo
-Ý mày là gì hả thằng kia? chẳng nhẽ mày
-Đúng, tao yêu Bun đó… thì sao hả? Mày yêu được chẳng nhẽ tao lại không? Tao cũng nói cho mày biết, tao sẽ đấu với mày xem thử cuối cùng đứa nào sẽ thằng…
Nói xong Lòi tức giận bỏ đi.. sự bình tĩnh lúc đầu nay không còn nữa… tình yêu trong cậu ta đã trỗi dậy thúc đẩy sự tức dận tràn trề.. Còn hắn vẫn còn ở lại đó với sự ngạc nhiên tột độ. Vì từ lúc ngày đầu gặp Lòi đến giờ hắn chỉ thấy cậu ta như một kẻ thư sinh hiền lành thế mà bây giờ Lòi là kẻ thù ác chiến của hắn..Hắn đang suy nghĩ mình nên làm gì bây giờ…..