Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 21
Chap 21. Khoảnh khắc tình yêu
Sau cái ngày tỏ tình.. nó ở nhà luôn không lui tới nhà hắn nữa, tránh mặt hắn. Mọi thứ như mới diễn ra ngày hôm qua, đến nó cũng như hắn vẫn không tin là mình đã thuộc về nhau.
Hắn phát điên khi gọi điện cũng không được, đến nhà gặp cũng không xong…Hắn bực bội… dù gì cả hai cũng đã thành thực với nhau rồi mà…
-Đến đây làm gì cưng? – vừa gặp chị nó đã sốc hắn rồi
-Em… em đến thăm chị ấy mà
-Thăm tui hay là thăm “ai đó đó” – chị nó cố nhấn mạnh và nói lớn từng từ một
-Thì…- hắn gãi đầu – thì thăm cả hai… một công mà đôi việc..
-Nhưng mà hôm nay chỉ có một việc thui… ai đó đó đi vắng rùi…- Chị nó lườm hắn, hất giọng cười thầm
-Thôi mà chị…
-Thôi cái gì mà thôi…
-Em biết cậu ấy ở nhà mà
-Ai dám chắc
….
-Chị ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii- Giọng éo éo của con nhỏ vang lên trong lúc hắn và chị nó tranh cãi
-Gì con kia??
-Có tin sốt dẻo đây.. Cái đó ra rồi!
-Thật không? Khi nào?
-Sáng nay, chị đi không? Hay là ở nhà giữ cửa
-Nhà với chả cửa có thằng Bun lo, cái này tao chờ lâu rồi..- Chị nó nói một tăng và thản nhiên lòi ra cái đuôi cáo của mình.. Vội bịt miệng rồi quay qua hắn nở nụ cười ngại ngùng
–À à.. hi hi hi
-Em không nghe rõ chị nói gì hết? – hắn làm mặt ngu ngơ
-Thôi bày thằng kia – bà chị trở mặt
-Chị ơi đi nhanh lên kẻo hết- tiếng con nhỏ
-Đợi tao xí – nói rồi bà chị cùng đi vào trong nhà lấy đồ
…………..
-Này, ông kia.. sao không “then kiu” gì hết hả? – nhỏ bắt vạ hắn
-Then cái gì?
-Trời…đúng là đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, nuôi ong tay áo – thói hàm hồ đã trỗi dậy trong người con nhỏ – không có tui, ông vào trong gặp “ai đó đó” được sao?
-Hì… hì – hắn gãi đầu vu vơ – ừ thì thanks .. mà bà làm gì mà phát loa lên dữ vậy
-Tại mí người – con nhỏ lấy tay chỉ vào hắn – hay làm tui bực mình làm gì..
…..
-Bây đấu võ miệng xong chưa, đi thôi – Chị nó “bay” ra- Còn cu cậu… (hắn) tha cho lần này đó
Chị nó đèo con nhỏ đi, để lại hắn rón rén rình bắt con mồi của mình..
-Cốc… Cốc. …cốc- hắn gõ cửa
-Em đã nói với chị la bảo hắn về đi mà – tiếng nó hét lên
Hắn xoay ổ khoá, mở cửa bước vào… Nó đang nằm qoay mặt vào tường…
-Đã bảo là em không …… Sao sao lại là ông? –nó ngồi dậy định làm bùm chị nó nhưng lại trúng ngay hắn-Ông.. Ông đến đây làm gì?
-Tui không được chào đón ở đây à? – Hắn xìu mặt xuống…
–Ông đáng ghét lắm.. – nó quăng nguyên một chiếc gối vào hắn
– Tui đáng ghét lắm à? Vậy thui tui đi về chờ khi nào ông hết ghét tui thì tui đến – hắn quay lưng lại định bước ra về thì
-Ông mà bước qua cánh cửa đó thì đừng có mà gặp tui nữa – nói xong nó liền bước xuống giường chạy đến ôm lấy hắn, tựa đầu lên tấm lưng mà nó nhung nhớ bấy lâu
-Ông ghét tui lắm mà – một nụ cười nở trên môi hắn
-Đúng, tui ghét ông lắm.. ông ác lắm.. tự dưng lại làm tui như đang ở trong một giấc mơ
-Em còn yêu anh không?
-Ai em của anh? – nói xong nó vùng ra
-Thế ai gọi mình là anh vậy ta? – Hắn đến cạnh bên nó… ghé gần bên tai thì thầm… đưa hay tay vòng ra phía trước ôm nó vào lòng…- Anh yêu em nhiều lắm….
Hắn mi nhẹ lên má khiến nó đỏ cả mặt..
-Sau mấy ngày qua em tránh mặt anh?
-Tại vì.. em sợ tất cả chỉ là 1 giấc mơ, sợ gặp anh rồi phải đối diện một sự thật phũ phàng
-Trời hôm nay, em làm gì mà nói văn chương dữ thế??
-Còn nói nữa à….
-Mình đi chơi nhé…….
-Ở đâu?
-Bất cứ nơi nào bà xã muốn…
-Còn lâu anh mới cưới được em…
-Haha.. em tự tin quá đó…
-Đẹp ta có quyền chảnh mà..
Cả hai cười sảng khoái.. một khi cả hai con tim đã thuộc về nhau, mọi thứ đều trở nên tuyệt vời…
Hắn đang đèo nó đến một cánh đồng rộng mênh mông và bát ngát…. Cả hai sống ở thành phố đã quen với cái không khí ngột ngạt khói bụi và ồn ào.. Nhưng giờ đây chúng đang tận hưởng cảm giác yên bình với nắng ấm, dìu dàng với từng con gió nhẹ mang theo hương lúa non….
-Đố anh bắt được em đó – nó hét lên khi mình đang ở giữa cánh đồng còn hắn chỉ với bước chân vào
-Anh mà bắt được là không tha đâu nha
-Anh ngon thì thử đi
Hắn đuổi theo nó quanh các thửa lúa… hắn dù gì cũng khoẻ mạnh cường tráng hơn nó nên bắt được nó cũng là một chuyện dễ hiểu… Cả hai đang nằm giữa cánh đồng… Ồng nó đang gối lên tay hắn… và nhìn lên bầu trời trong xanh.
-Anh yêu em từ lúc nào..? – nó liền chống tay đỡ đầu rồi nghiêng sang nhìn hắn và hỏi.
-À à..Từ lúc anh vấp ngã lần thứ 3 với em.
-Vấp ngã??
-Em còn nhớ lúc đầu anh vào lớp đã phải đo đất trước mặt em không?
-Sao không nhớ được…. cú đó anh tạo dáng chụp ếch đẹp lắm mà – nó cười trêu
-Này thì chụp ếch này – hắn nói, dùng tay véo mũi nó – Rồi đến lần thứ hai ở cầu thang…
-Cú đó anh làm em hoảng hồn à….rồi còn lần thứ 3 ………Á- nó hỏi hắn rồi tự nhiên sực nhớ chuyện gì đó…
-Haha.. cái first kiss… nhớ hả??
-này này.. anh cướp cái first kiss của em rồi không chịu đền bù hả?
-Đền bù sau ta… –
Hắn tỏ ra cái mặt gian nhất có thể rồi cúi xuống mặt gần mặt với nó… Hắn vuốt nhẹ mái tóc của nó rồi khẽ đặt lên đôi môi kia một nụ hôn.. Cả hai chìm trong nụ hôn ngọt ngào và say đắm..
Chúng đang chạy nhảy trên cánh đồng lúa, bỗng đâu một cơn mưa ở đâu kéo đến… làm cả hai ướt tuột luột.. gần đó có cái chòi.. cả hai chạy vào trú..
-Cơn mưa chết tiệt – nó cằn nhằn…
-Vui mà….hay hay mình ra tắm mưa đi – hắn đề nghị
-Trời anh muốn chết à..
-Có gì đâu, khá lâu rồi không tắm mưa mà.. đi em
-Không em không đi đâu…. Không…thả ra – nó phản đối nhưng đã vị vô hiệu hoá bởi hắn đã kéo được cả cái body của nó ra. Cả hai hét lên giữa vùng trời vắng
-Hắt-xì
-Em bị cảm lạnh rồi
-Lỗi tại ai hả?
-Thì tại anh hì hì – hắn gãi đầu cười trừ
…
-Tự nhiên anh muốn nghe em hát quá à…..
-Anh đi mà tự hát.. khiến người ta bị cảm rồi con đòi hỏi nữa à
-Thôi mà..- hắn tỏ ra khuôn mặt ăn năn hối lỗi
-Được rồi.. – nhìn hắn nó chợt phì cười
*****Chiều hôm nay sao mưa lại rơi
Để nỗi nhớ thương anh vô cùng
Nhớ lúc ngày mình mới quen cũng trong chiều mưa rơi rơi rất lâu.
Rồi hôm sau khi mưa ngừng rơi là em biết có anh trong đời
Nồng nàn anh yêu sẽ tới ấm trong vòng tay ôi sao thiết tha
Người yêu hỡi có lúc mình hờn trách nhau, xa vắng nhau
Người yêu hỡi có lúc trời làm cơn mưa rơi rơi rất lâu
Em giận hờn vu vơ thế thôi
Em chỉ mong sao mưa ngừng rơi
Vì em biết sẽ chẳng thể nào cách xa anh trong phút giây
Vì em biết ước muốn ngày mình có nhau vẫn luôn đong đầy
Thôi thì mưa rơi rơi cứ rơi
Em ngồi đây vẫn ôm giấc mơ về anh. (Mưa tình yêu – Hồ Quỳnh Hương)****
****
Sân bay Tân Sơn Nhất….
-Cuối cùng mình cũng đã trở về đây… mình sắp gặp được cậu ấy rồi – Một cậu thanh niên chạc tuổi 17 đang nở một nụ cười cho sự mong chờ và háo hức của mình.