Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 20
Chap 20. Lời yêu chân thật
-Bun à… ông nhớ lúc trước chúng ta thường hay cãi nhau không – hắn nói trong lúc nó đang ngồi gọt táo
-Thì bây giờ đã hết đâu
-Ùm… ông biết bây giờ điều tui muốn nhất là gì không?
-Ông muốn gì sao tui biết? – nó ngước lên nhìn hắn
-Tui muốn nhìn thấy nụ cười một người…….
-Ông sẽ được nhìn thấy..
-Bao lâu …trong khi đôi mắt của tui……-Hắn cúi mặt xuống
-Ông đừng có nghĩ như vậy được không? – Nó mắng hắn
-Làm sao tui không thể không nghĩ được…đã bao nhiêu ngày rồi… mà tui vẫn không có tiến triển gì..
-Nếu ông thôi nghĩ như vậy..nó sẽ có tiến triển
-Ông sẽ ở bên tui chứ?
-Thì tui đang với ông đây này
-Không ý tui là cả đời này…
-Ừm – giọng nó nhỏ lại… nó hơi ngại ngùng
-Kể cả lúc tui là một thằng mù
-Ừm..
-Ông… ?
-Sao?? – Nó bắt đầu đỏ mặt lên… hình như nó đoán được hắn đang muốn hỏi gì
-Tình cảm giữa ông với tui là gì?
Nó không biết phải nói gì… Nó im lặng suy nghĩ.. còn hắn cũng hồi hộp và lo lắng..
-Tui sẽ không trả lời
-Tại sao? – vẻ thất vọng đang được bao quanh hắn
-Tui sẽ nói điều đó khi ông khoẻ lại.. tui chỉ muốn ông mắt thấy tai nghe rõ ràng
-Nhưng nếu mắt tui không thể
-Không thể cũng phải cố… nếu như ông muốn nghe điều đó.. Hãy động viên bản thân
-Được tui sẽ cố gắng..
-Không chỉ là cố gắng mà phải làm được..
-Ông chờ tui chứ…
-Tui sẽ chờ.. chính tui đề nghị chuyện này mà..
Đó là một lời hứa..
****
Nó bây giờ không ở bệnh viện….Thay vào đó là ba hắn…. Nhưng hắn vẫn chưa biết gì tồn tại của ông trong căn phòng lúc này. Ông trong lúc đến gần hắn vấp phải chân ghế gây ra tiếng động…
-Ai thế?? Bun à?
-Không…….Ba đây..- tiếng của ông chậm rải từ từ…
-Ông vào đây làm gì?
-Dù sao ta cũng là ba của con
-Bây giờ ông mới biết điều đó à? – Cái giận, cái tức và sự căm ghét người cha của mình vẫn còn động lại trong hắn.
-Cho ta xin lỗi
-Vì cái gì?
-Vì tất cả. Ta sẽ không cấm chuyện của 2 đứa nữa
Ông đã mất trắng vài đêm để suy nghĩ… về những gì đã xãy ra trong cuộc đời ông… Ông đã lầm lỡ một lần thì không nên để có thêm một lần nữa.
-Ông nói thật..
-Ừm.. ta đã không đem được hạnh phúc đến cho con thì nên để cho cậu ta đem lại. Ta đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều.. và ta chỉ muốn nói với con rằng, hãy cố gắng hết sức làm cho người con yêu được hạnh phúc
Trong câu nói đó của ông không chỉ đơn thuần là việc dăn dò con cái trên con đường tương lai sau này mà còn là những gì ông mong muốn mà đến giờ và không bao giờ thực hiện được.. Tất cả được gửi gắm như một nguyện cầu lên đứa con trai này..
***
Một tuần sau, mọi người đều rất mừng rỡ nhất là hắn và nó khi nhận được tin mắt hắn đã có tiến triển….Hắn được chuyển về nhà điều trị, và mặc dù nó đã được phép ở lại chăm sóc hắn nhưng đến tối là phải về nhà….
-Ông tối nay ngủ lại với tui nha? –
-Hả? – nó ngạc nhiên khi hắn đề nghị
-Được không? Coi như bố thí cho kẻ tật nguyền này đi.. Á…
-Ông nói bậy gì đó hả? – Nó véo hắn một cái
-Ông đồng ý nha – hắn nở nụ cười thật tươi
-Ừm…chỉ hôm nay thôi đấy
****
Màn đêm đã buông xuống… không gian yên tĩnh quấn quanh căn phòng… Nó và hắn đang nằm ngủ trên cùng một chiếc giường… Lần này nó phải nằm ngoài ->bảo vệ người bệnh.
-Bun này…. ngủ chưa?
-rồi..
-Ngủ sao còn nói chuyện
-Ma nói đó
-Ông là ma… thì tui là quỷ
-Ngủ đi.. nhiều chuyện quá đó – nó làm hắn mất hứng
-Tui..tui…
-Sao dạo này ông hay ấp úng thế?
-Cho tui ôm ông một lúc nha
-……………….- Mặt nó đỏ bừng lên…nó ngại ngùng.. -Tự…tự nhiên muốn ôm tui.. tui đâu phải là gối ôm của ông đâu
-Ừ thì.. Không được thì cũng không sao, tui chỉ nói thế thôi – giọng hắn trìu xuống
…Cả hai đều im lặng, bỗng nó xoay người đặt một tay lên ngực hắn, tựa đầu vào vai hắn và tiếp tục không nói gì. Nó có thể cảm nhận nhịp tim của hắn… hơi thở của hắn- người mà đã cướp đi trọn trái tim của mình… Còn hắn vội vòng tay qua nó.. ôm nó thật chặt như không muốn tuột mất.. Hắn khẽ hôn lên trán nó.. Cả hai im lặng chìm trong giấc ngủ với những giấc mơ về một cuộc tươi đẹp của mình.
…….
Mặt trời đã lên, những tía nắng bắt đầu toả sáng như muốn đánh thức mọi người thức dậy…. Nó và hắn đã tỉnh… nhưng cả hai vẫn muốn tiếp tục giữ lấy khoảnh khắc hạnh phục đó. Hai người vẫn ôm nhau thắm thiết trong khi đôi mắt vẫn được nhắm nghiền như đang ngủ..
****
Hắn được chuyển về nhà điều trị và hằng ngày. Theo lời bác sĩ thì đúng theo tiến độ thì đến hôm nay mắt hắn phải bình phục mới phải nhưng tại sao hắn lại bảo là vẫn không thấy gì……
-Tui không sao đâu – Hắn sợ nó lo lắng nên cố trấn an nó
-Tui…tui…- nó nói dường như gần khóc… Nó chờ mãi đến ngày này, ngày mà hắn được nhìn thấy ánh sáng và hơn hết là nhìn được khuôn mặt của nó nhưng…
-Ông có thể đở tui ra vườn được không?
-Ừm
****
Vừa ra tới vườn, chứ cho Maya của hắn liền tiến đến bên chủ nhân của mình… cạ đầu vào chân hắn…. Nhận ra chú chó của mình, hắn cúi xuống xoa đầu vuốt lông nhẹ nhàng…
-Bun này…ông nghĩ sẽ có phép màu không?
-Làm gì có… có nước màu thôi chứ không có phép…
-Ông cá với tui không?
-Cá như thế nào?
-Thì tui sẽ chứng minh có phép màu… nếu đúng ông sẽ là nô lệ cho tui
-Nếu sai?
-Thì ngược lại…tui sẽ làm nô lệ cho ông…
Nó nghĩ.. chắc hắn lâu quá không thấy được ánh sáng nên đầu óc cũng có vẫn đề…. Một đề nghị cũng không mấy tồi… hắn làm nô lệ ..hay đó – nó nghĩ
-Được nói đi
-Ông hứa rồi đó nha.. vậy ông hôn tui một cái vào mắt đi
-Hả?- nó căng mắt nhìn hắn… sao hắn lại dám đề nghị vậy chứ – bộ ông bị khùng à?
-Đâu có.. ông đã đồng ý rồi mà.. ông không làm thì sao tui cho ông xem phép màu được
Nó không cãi lại được hắn… không biết nên làm gì… mà đã lỡ nói rồi thì làm luôn.. Hôn ở mắt chứ ở đâu mà sợ. Nghĩ vậy, nó từ từ bước đến gần hắn, nhướng chân lên vì dù sao hắn cũng cao hơn nó mà… rồi khẽ đặt đôi môi mình lên mắt hắn…Lúc này khuôn mặt của nó được thay một quả cà chua chính mọng. Hắn liền vòng tay ôm lấy hắn…. nó còn chưa kịp làm gì hắn đã đưa đôi môi mình lên chạm vào môi nó… Tim nó đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.. nó ngạc nhiên.. hết sức ngạc nhiên vì điều đó. Nó đứng yên không làm gì cả.. Không xô đẩy hay ôm chặt lấy hắn.. Vì tất cả đều bở ngỡ. Đôi môi hắn rời khỏi đôi môi nó.. hắn cũng thả đôi tay mình ra.. Nó luyến tiếc vì điều đó….Ngay sau đó, Hắn cúi xuống cắt lấy một nhành hoa hồng (Vườn nhà hắn có nhiều hoa rất đẹp… tất cả được chăm sóc bởi bàn tay tài ba của chị Linh, người giúp việc nhà hắn…) rồi tặng cho nó và nói
-Chính nụ hôn của ông là làm tui có thể nhìn được lại đấy
Nó đã về lại hiện tại, hắn …hắn đã lừa nó… Bỗng nó nỗi khùng lên mắng hắn, và mắt nó đã đẫm lệ
-Bộ ông điên à? Tại sao ông đã bình phục rồi lại lừa dối tui hả? ông có biết tui lo lắng thế nào không? Ông … ông..
Hắn liền ôm chầm lấy nó và vội đặt lên đó thêm một nụ hôn chặn đi câu nói đang bỏ lỡ của nó….
-Tui biết chứ… tui biết ông lo lắng cho tui mà… – càng nói hắn càng ôm chặt lấy nó
-Vậy tại sao lại làm như vậy? hả? hả? – cứ mỗi từ “hả”, nó lại đấm vào ngực hắn một cái..
Bổng hắn đưa hai tay khẽ nâng khuôn mặt nó lên, dùng hai ngón tay cái lau đi những giọt lệ còn ngấn lại trên má
-Ông đã thua rồi nhé! Phải làm nô lệ cho tui đó.
-Ông đã lừa đảo rồi còn nói nữa à
-Ông yên tâm đi… tui không đối xử với ông như một nô lệ đâu..
-Vậy đối xử như gì?
-Như một nửa của cuộc đời tui, là chủ nhân chiếm hữu con tim tui.. Bun à – hắn bắt đầu giọng trầm ngâm, nó đang im lặng trong chờ một cái gì đó – Tui.. à không… Anh..ANH YÊU EM!!!
Cuối cùng … vượt qua bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, nước mắt chen lẫn nụ cười…đến bây giờ nó mới nghe được câu nói mà nó vẫn mong, vẫn đợi.. “ANH YÊU EM”
-Em có yêu anh không? đồng ý sống mãi bên anh không? – hắn hỏi và kiên nhẫn chờ đợi..
Cảm giác của nó bây giờ là gì.. Niềm sung sướng, niềm hạnh phúc đang trỗi dậy. Nếu nó là chủ nhân chiếm hữu con tim của hắn thì hắn cũng vậy…
-Tui…em.. không yêu anh.. mà là quá yêu – Nó nói từ từ
Hắn khẽ đặt đôi môi lên trán nó… từ từ di chuyển xuống đôi mắt đang nhắm nghiền…. rồi nhẹ nhàng chạm phải cái mũi nhỏ xinh.. rồi tiếp tục cho đến khi tìm được đôi môi nhỏ xinh kia để đặt lên một nụ hôn thật sự.. chiếc lưỡi của hắn đang khám phá lấy chiếc miệng xinh của nó…hôn không chỉ đơn thuần là cảm giác ướt át mà còn là sự ngọt ngào,ấm áp trong con tim của hai người yêu nhau.
PHẦN 3 TÌNH YÊU MÃNH LIỆT