Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 10
Chap 10. Trớ trêu
lại nói về nhỏ, cuối cùng nhỏ cũng thoát khỏi chế độ của bà cô nhà mình… Nhỏ tiếp tục ngân cao cái giọng của mình
-Các thần dân 11 A1 nghe chỉ? Phụng thiên thừa vận, quỷ vương chiếu ước… –Nhìn trước nhìn sau, hóng ngang hóng dọc, tiếp tục – e hèm….Để chào mừng ngày các tiểu quỷ, à nhậm ngày học sinh sinh viên, 9-1, mỗi vương quốc phải có một tiết mục văn gừng…
Con nhỏ vậy vậy không thay đổi chút nào, nhưng có nhỏ, cuộc sống cái lớp này bớt tẻ nhạt….
-Hey, định làm cái gì bây? – cả lớp xôn xao
-Ê, nhảy đi – hắn ý kiến
-Nhảy gì? – lớp hỏi lại
-Híp xờ hóp – hắn nhái cái giọng con nhỏ
-Sao tiếng anh của ông cái gì cũng có “xờ” hết vậy –con nhỏ nhí nhảnh
-hô hô hô , mày khôgn biết à nhỏ? – nó xen vào – thằng này không nhưng máy táy mà máy cả miệng hahahaha
-Im, nói nữa là ông đi nhổ cả hàm đó
-Giỡn thôi
-Này cái môn hóp đít à nhầm, híp hóp của ông có bao nhiêu người biết đây?? – tiếng mấy đứa nhao nhao
-Tui này – hắn đứng ra vỗ ngực
-có một mình ông thỳ ăn chung gì – con nhỏ chêm vào
-Có thằng Tiến, thằng long nữa kìa…-hắn nói thêm
-3 đứa à…..coi bộ cũng chưa đủ. kiếm thêm đứa nữa đi -Nhỏ lên tiếng
…..cả lớp im lặng nhìn nhau. lớp nó đâu có nhiều nhân tài về cái lĩnh vực này đâu. À khoan nó đâu rồi? nãy giờ khôgn thấy… Đằng sau đám đông đó, gần cãi cửa chính có một cái bóng rón rén đi nhè nhẹ từng bước…
-Này Bun…..-Hắn hét lên làm nó giật mình đứng như tượng
-À à, có…có gì không….tui đi …có việc – ngoảnh mặt lại cười trừ, xong nó định chuông thỳ bị hắn tóm kịp
-Ông nghĩ ông thoát được sao? – hắn đang châm đểu
cả lớp lúc bấy giờ nhìn nhau tiếp, chuyện gì thể nhỉ? Và để mọi người khỏi phải tò mò…
-Kính thưa đồng bào, chắc hẳn đồng bào chưa biết, lớp chúng ta đang ấp ủ che dấu một nhân tài – hắn vừa nói vừa khoác tay qua nó, mặt vui vẽ, còn nó thỳ nhăn một cục – đó chính là lớp
trưởng “kuteo” của chúng ta…ten tèn tèn
-Hả???? cả lớp nhìn vào nó
-wao, lớp trưởng ơi cho tui xin chữ ký…
Ai cũng xúm lại hỏi nó có đúng sự thật không, còn nhỏ thỳ lại tách ra đứng một mình có vẻ trầm tư…Nhỏ là đứa bạn thân nhất từ trước đến giờ của nó nhưng sao nhỏ lại không biết chuyện này…một dấu hỏi to lớn được đặt ra..
Thật ra chuyện này là vô tình….hắn qua nhà nó, cửa không khoá, nhạc thỳ được mỡ với volume hết cỡ, thỳ ra nó đang đung đưa theo bản nhạc, với nhưng điệu nhảy hiphop..chuyện này chỉ có nó và hắn biết
..
Sau hôm đó, nhỏ bắt đầu để ý đến nó và hắn…. 2 người này thân thiết hơn nhỏ nghĩ. Ngày thường họ chỉ biết cãi nhau nhưng sao bây giờ…. Nhỏ cảm thấy bất an, dường như nhỏ sắp mất một cái gì đó….
Rồi nhỏ vô tình bắt gặp cảnh nó được hắn cõng vừa đi vừa nói cười vui vẽ
***Flash back***
Hắn ngày nào cũng đến rũ nó đi chơi bóng rỗ….. Thời gian hắn được bên nó thật nhiều, và hắn lại càng yêu nó hơn. Dành thời gian cho nó khiến hắn lỡ nhiều cuộc hẹn với Huyền…
Hôm đó lại là một ngày đi chơi bóng rỗ…..Gần nhà nó có một cái sân bóng hoang… Lâu nay không ai đụng đến. Hắn và nó sau khi chăm chỉ dọn dẹp đã biến nó trở thành một điểm lý tưởng (là hắn nghĩ vậy)….
-Có sao không??? -Hắn hỏi khi thấy nó ngã quỵ xuống ôm cái chân
-Không biết, đau lắm đó – Nó bị trặc chân sau khi tung bóng vào rỗ
-Đi được không -Hắn lại hỏi… nhìn hắn bây giờ rất hốt hoảng
-Chưa chắc –Nó luôn như vậy trả lời toàn là nhưng câu cụt lũn ngắn gọn
-Lên tui cõng này – hắn chợt ngồi xuống
-Thôi, kỳ, tui đi được –nó ngại ngùng
-lên đi, khôgn cãi , lỡ có gì rùi lớn chuyện – Hăn khiên định ý kiến của mình
Nó đành miễn cưỡng
-Sao dạo này ông tốt với tui dữ vậy
-Tui….Tui….-Hắn lúng túng
-Ông định có mưu đồ gì đây? –Nó hỏi
-Đâu có gì, tại đợt này tui ăn chay thui, hehe
Cả hai vừa nói vừa cười
***End Flash Back***
Nhỏ nghĩ đã đến lúc mình nói điều đó, hoặc là bây giờ còn hơn là quá muộn…………
-Này Bun, còn sớm đi uống nước không tao bao – nhỏ nói với nó khi 2 đứa đi học chuyên về (học chuyên thỳ hắn không tham gia)
-Ok, gì chứ mày bao thỳ được
……………………..
Tại tiệm trà sửa trân châu….
-Hôm nay trời đẹp nhỉ? –con nhỏ bắt đầu ca cẩm
-mày trở nên lãng mạng từ khi nào thế? – nó cắt hứng của con nhỏ
-Mày với thằng Duy dạo này thân nhau dữ nghe – giọng nhỏ hơi trầm xuống
-Thỳ không phải mày muốn 3 đứa mình thân thiết sao?
-Ừ. Nhưng thân nhau quá, có lúc có người tưởng 2 đứa bây là người yêu đó
-Hô hô, tức cười…-Nó cười lớn lên – Đừng nói với tao mày ghen nha
-Đúng đó – con nhỏ không bình tĩnh được nữa – nếu tao nói tao yêu mày thỳ sao?
-Thôi đi, đùa dai không à – nó vẫn vô tư
-tao nói thật, tao yêu mày, yêu rất lâu, từ cái buổi mày cõng tau về….
-Mày nói thật….mày..mày…làm tao…khó xử -nó bối rối, thực sự nó không nghĩ về chuyện này
-Mày cứ nói suy nghĩ của mày ra đi, tao không sao đâu -mắt nhỏ đã bắt đầu ướt
-Thực ra từ trước đến nay mày là đứa bạn thân nhất của tao, còn chuyện đó, tao…tao…-nó ấp úng
-Mày sao – nhỏ không bình tĩnh được nữa
-Tao, tao chưa từng nghĩ đến. Trước đây, bây giờ và cả sau này nữa, mày là người bạn thân nhất của tao-nó nói một trào
-Một người bạn thân, không hơn không kém…- nhỏ lẩm bẩm một mình….một lúc sau, cố giấu nước mắt vào trong, nhỏ nở nụ cười
-mày làm gì mà cái mặt hình sự dữ vậy….tao..tao chỉ đùa mày thôi, làm gì có chuyện tau thích mày….Trèo cao quá đấy – con nhỏ nói nhưng khôgn nhìn thằng vào mặt nó
-Thật ư? Mày làm tao hết hồn – nó ngạc nhiên, căng tròn đôi mắt, còn nhỏ thỳ “sao cậu ấy vô tâm đến thế”
-Thôi tao có việc về trước, mày về sau nha – nhỏ đứng dậy, lúc chuẩn bị đi, nhỏ nói – Dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta vẫn là bạn thân nhé
-tât nhiên –nó trả lời với nụ cười tươi nhất
Vừa bước ra khỏi cổng, nhỏ chạy thật nhanh, vừa chạy, từng giọt nước mắt vừa rới, những giọt nước mắt đó đã được kìm nén bây giờ được giải thoát….., cuối cùng..
Nhỏ đứng ở bến xe buýt (chú thích một tý: nhỏ muốn có cảm giác lãng mạng nên hôm nay nhỏ rủ nó đừng đi xe đạp mà đi xe buýt..), nước mắt vẫn còn rơi, mọi người đi đường ai cũng nhìn, cũng bàn tán, nhưng tâm trí nhỏ bây giờ đâu rãnh đến nỗi để ý chuyện đó. Chứ không bình thường nhỏ đã đứng lên và cho những người đó một trận
Chợt một chiếc khăn tay đưa đến trước nhỏ….
-Dùng đi
Ngước mắt nhìn lên….là người mà nhỏ không muốn anh ta nhìn thấy mình trong lúc này…. Là Phong
–Dương Linh Phong… cái kẻ mà nhỏ không thích tý nào
-Sao anh lại ở đây? -Nhỏ thắc mắc, tuy vậy vẫn nhận lấy chiếc khắn, dù sao nhỏ cũng cần mà
-Anh đang uống café gần đầy thì thấy em chạy bạt mạng…nên anh chạy theo –Phong giải thích và ngồi xuống bên cạnh cô – nếu muốn khóc thỳ hãy khóc đi
Không chờ đến lần đề nghị thứ 2, nhỏ khóc thật to, trên vai của Phong. khiến mọi người nhìn vào làm anh ta hơi ngại một chút. Nhưng thôi anh ta nghĩ hy sinh một chút vì người đẹp thỳ đâu có sao (dại gái ớn)
Còn nó….tuy nhỏ nói vậy nhưng nó vẫn đang vắt đầu suy nghĩ. Nó vẫn còn ngồi trong tiệm trà sữa…nó biết là mình không yêu nhỏ nhưng chẳng lẽ nhỏ yêu nó thật sao? Nó đã bóp vỡ trái tim của nhỏ ư??……..
PHẦN 2: CÚ VẤP NGÃ THỨ 3 – ĐAU HAY KHÔNG ĐAU?
———————————————————————————————————