Chuyện tình - Chương 2
Lời bài hát ngưng ngang, giọng nữ thông báo có tin nhắn thoại lại cất lên lần nữa :
– Bạn có tin nhắn gửi. Xin đợi trong giây lát. Bíp.
Có những người gặp rồi ta sẽ quên
Cũng có những người trọn cuộc đời không thể quên
Em sẽ là ai
Tôi sẽ là ai
Trong cuộc đời mỗi chúng ta… Bài hát thứ hai không đầu không đuôi kết thúc, tin nhắn chỉ còn tút tút. Không một chỉ dẫn cho biết chủ nhân của tin nhắn lạ kỳ là ai, hắn cũng không mảy may thắc mắc, điềm nhiên coi đó là “chút phá cách của cuộc sống thường nhật”. Bỏ lại giọng ca êm ái mượt mà, bỏ lại mọi huyền bí vào lãng quên, hắn phóng xe đi tiếp con đường hắn đã chọn.
Nhưng chính cái sự kiêu ngạo lãnh đạm nơi hắn mà tin nhắn không tên người gửi đã đưa hắn bước sang một trang khác. Cuộc đời hắn bắt đầu rục rịch sự chuyển đổi, khởi điểm chính là ngay sáng hôm sau cái đêm có tin nhắn đó.
Nắng sớm mai tràn qua cửa sổ, tấm rèm xanh ngọc bích đung đưa theo làn gió cái khiến những giọt nắng rọi xuống vầng trán hắn, mí mắt cảm thấy bị theo dõi nên hờ hững mở ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc đen của ai đó đang rúc sâu vào ngực hắn, hơi thở quen thuộc làm cái nhíu mày giãn ra trong vô thức. Từ tốn cẩn thận, hắn đặt trả cơ thể trong lòng trở xuống giường rồi nhẹ nhàng kéo cái khăn quấn ngang mình bước vào phòng tắm. Những giọt nước mát lạnh từ vòi sen đâm thẳng xuống mặt, xuống vùng ngực trần, hắn thấy tỉnh táo hơn và nhớ lại lý do Cẩm nằm bên hắn không mảnh vải che thân.
Đêm qua về muộn, gặp ngay Cẩm ngồi chờ trong phòng khách, hắn không đưa cô về như mọi lần, mà chỉ với một cái siết chặt bờ vại, Cẩm đã đồng ý để hắn tháo từng chiếc cúc trong nụ hôn vội vã nóng hổi.
Hắn không còn thời gian nhớ lại cảm giác đêm qua vì tiếng bà Quý_mẹ hắn vang lên khá lớn bên ngoài:
– Mày còn không ra đây nói cho rõ mọi việc hả thằng kia !
“Lại thế rồi”, hắn nhăn mũi khó chịu nhưng cũng ráng tròng quần soóc vào người để bước ra với cái đầu sũng nước. Vừa thấy mặt hắn, bà Quý tuôn luôn một tràng, nào là con gái có mỗi chữ trinh mà mày cũng không biết nghĩ cho người ta, không mau xác định rõ ràng, đến lúc ễnh bụng lên, tao cũng chẳng có sức mà gánh cho đâu.
Bà Quý chửi đằng bà, hắn cứ thản nhiên bật nhạc nhún nhẩy, tay thì lựa lựa quần áo trong tủ. Không thấy Cẩm đâu, hắn đoán chắc cô nàng đi nhờ xe chị Hai về rồi. Cũng vì được chiều từ bé, quen tính làm theo ý mình, gia đình cũng không ngăn cản việc hắn qua đường bừa bãi, bà Quý cũng không phải cổ hủ việc quan hệ trước hôn nhân nên hắn cứ đường hắn, hắn làm, có bao giờ mấy lời mắng chửi lọt vào tai đâu. Và dĩ nhiên, bà Quý không hề biết “những mối quan hệ qua đường” có cả đàn ông, vì hắn luôn giữ kín việc này mà.
Hôn đánh chụt lên gò má bà Quý, hắn phóng nhanh khỏi phòng, bỏ lại phía sau cái lườm yêu thương dành cho thằng con trời đánh. Hắn vẫn hay làm thế để kết thúc mọi cuộc “dạy bảo” và những lúc đó bà Quý chỉ biết cười trừ cho qua.
Nhảy lên con SH, hắn phóng nhanh đến trường để kịp giờ điểm danh. Do mải chơi nên 21 tuổi, hắn vẫn chỉ là sinh viên năm 2 Đại Học. Ngõ nhỏ, vòng vèo nhiều, với tốc độc thích lượn lách, hắn đã phải bẻ ngoặt tay lái khi từ trong con hẻm phóng ra một thân hình. Do quá gấp, bánh xe miết đánh vòng kéo roẹt trên nền xi măng rồi đổ cái rầm. Hắn kịp nhảy khỏi xe, không xây xát gì nhưng nỗi bực tức từ đâu ập đến khiến bờ môi đầy đặn hét ra lửa:
– Này! Đi đứng kiểu gì thế hả? Muốn chết thì chết một mình đi!
Nói đến đây, hắn câm như hến. Trước mắt hắn, đôi mắt nâu đen đang ánh lên vẻ đau đớn, khuôn mặt hiện rõ nét hoảng sợ nhìn hắn run run. Hắn thấy lạ mà cũng rất đỗi thân quen như từng gặp đâu đó rồi. Một cậu nhóc trạc mười bẩy mười tám, dáng nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc sơ mi kẻ đen trắng đã sờn vai. Cậu ta dìm cái đau của vết trầy trên đầu gối và khuỷu tay để chạy đến cố nâng chiếc SH to kềnh lên:
– Tui…tui xin lỗi… chú có sao không… tui…
Sức cậu nhóc quá yếu, con SH hoàn toàn không xê dịch dù chỉ vài phân. Hắn cảm thấy cơ thể chuyển động trước khi lý trí kịp ra lệnh. Cánh tay chắc khoẻ gần như ôm trọn cơ thể cậu nhóc, hai tay đưa sang hai bên cậu ta vòng ra phía trước từ tốn nâng xe lên_một việc không phải ai cũng có thể làm nhẹ nhàng. Người cậu nhóc càng nhỏ bé hơn khi đứng giữa hắn và khối sắt kềnh càng. Hắn cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt nâu, cổ họng gầm gừ:
– Đổ xe kiểu này, chắc cắn có vấn đề. Chú mày tính sao đây?
– Tui … tui…
Hắn nhướng mày khi nhận ra cậu nhóc không phải người miền Bắc vì giọng khá nặng. Vẫn dùng ánh mắt có lửa, hắn làm cậu nhóc nép sát vào con xe với đôi môi run run:
– Tui xin lỗi… Tui không cố ý đâu – Cậu nhóc lại nói nhỏ hơn khi hắn lại trừng mắt – Tại chú đi xe trong ngõ không kéo còi mà… tui chạy ra nên…
– Này – Hắn quát lớn làm cơ thể cao chừng hơn mét sáu giật bắn.
– Tui không có tiền mà – Giọng cậu nhóc đã chứa đầy hoảng sợ, khuôn mặt xanh lét thật tội nghiệp.
Hắn mỉm cười, một nụ cười thân thiện đến mức hắn cũng bất ngờ:
– Tôi có bắt nhóc đền tiền sửa xe đâu.
– Ơ… nhưng…
Nhìn những tia sáng trong mắt cậu nhóc, hắn lại ban phát nụ cười vô tội vạ:
– Tôi quát nhóc vì… tại nhóc kêu tôi là chú. Tôi có 21 à!
Phải mất mấy giây, cậu nhóc mới hiểu hàm ý trong lời hắn, cậu ta nhoẻn cười, tuy vẫn còn gượng gạo:
– 21 á ? Tui có 17 à, không gọi chú thì gọi chi ạ ?
– Gọi gì cũng được nhưng không là chú đâu nghen – Hắn cười cười, cũng nói chuyện phảng phất chất miền Nam với cậu nhóc trước mặt.
– Dạ – Tiếng dạ ngọt đến mức khiến hắn bị hớp hồn không tự chủ, và chính lúc đó cậu nhóc nhanh nhẹn lách người thoát khỏi tình trạng “gần gũi kỳ cục” của hai người. May đây là con hẻm nhỏ, lại là giờ hành chính, không có ai qua lại, chứ không đã nhiều tiếng xì xào về hai tên con trai đứng đối đáp sát rạt nhau.
Sau khi thoát được khỏi lòng hắn, cậu nhóc nhoẻn cười làm màu nâu trong mắt sáng lung linh quyến rũ:
– Dạ, không phải đền tiền thì tui đi trước nghen bác 21 tủi.
Giọng cười trong veo mất hút khỏi con hẻm, hắn vẫn đứng chơ vơ như tên bù nhìn, mắt chong chong vào khoảng không trước mặt.
Hắn đang tự hỏi cái thằng đểu trong hắn, liệu đây có phải là “tiếng sét” không?
Vẫn lơ ngơ chưa dời khỏi giấc mộng, hắn đặt cơ thể lên yên con SH để rồi cảm thấy sự khác lạ của việc thiếu cân bằng. Chiếc ví bên túi phải sau đã biến mất. Hắn kiểm tra các túi quần, mở cốp xe rồi ngó dáo dác trên đường đi xem có rơi ra sau cú va chạm không. Kết quả cuối cùng, hắn biét, hắn vừa lọt vào chiếc bẫy đầy ngu ngốc đến ngớ ngẩn.
Muốn than trời, muốn chửi người nhưng lòng hắn câm lặng hoàn toàn vì lần đầu được “tự nguyện” là nạn nhân. Hiện tại lúc này, hắn vẫn im lặng bên con SH to kềnh, ánh mắt nheo lại tự sỉ vả bản thân và thấy hai tai như đỏ lên vì trên bức tường gần đó, có một chú mèo đen cũng đang chiếu đôi mắt nâu nhìn hắn bỡn cợt. Tích tắc tiếp theo là tiếng “ngaooo…” kiêu kỳ giống cái giọng cười mà cách đây vài phút hắn còn cho rằng trong sáng ngây thơ.
Cũng vì việc bị oắt con kém tuổi móc ví mà hắn lại phải giả vờ than vãn với nhóc_9x. Thằng nhỏ ngây thơ tin vào bộ mặt thảm não của hắn, nhất là cái giọng buồn buồn:
– Số tiền hơn một triệu anh không tiếc, nhưng giấy tờ mới quan trọng. Làm lại mất nhiều thời gian và rắc rối phiền phức lắm.
– Thôi thì “cuả đi thay người” honey à – Tiếng khàn khàn của nhóc_9x qua voice nghe đầy thương cảm an ủi – Honey đừng buồn nữa, em cũng buồn theo nè…
– Tất cả đều tại bé hết – Đột nhiên hắn đổi giọng trách mắng làm thằng nhóc chưng hửng.
– Bé có làm gì đâu mà tại bé?
Hắm mỉm cười vì biết “con mồi” đang từ từ đặt chân vào chiếc bẫy giản đơn:
– Ai bảo bé dễ thương đến mức chiếm hết tâm trí anh làm chi! Lúc nào trong tim cũng tràn ngập hình ảnh bé, ngay cả khi phóng xe trên đường cũng chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để chạy về bật nick thôi. Anh mà mắc bệnh tim vì nơi đó không còn đủ chỗ chứa tình yêu dành cho bé là bé phải đền anh đó nghen!
– Ư, honey ghẹo bé hoài – Khuôn mặt mờ mờ trong webcam hơi hếch lên nũng nịu, nhóc_9x đột nhiên im lặng, đôi mày chau lại ra chiều suy nghĩ lắm.
Hắn biết đây chính là lúc cần thời gian để hoàn thành vở kịch do hắn là đạo diễn kiêm diễn viên tài ba, nên hắn cũng im lặng để con mồi tự nguyện đưa đầu vào rọ. Cuối cùng, cái giây phút không chỉ nhóc_9x sa chân, mà trước đây không dưới năm người cũng từng ngoan ngoãn mở miệng ra kemf lời lo lắng yêu thương:
– Honey à! Honey cho phép bé góp phần vào việc làm lại giấy tờ đã mất nghen!
Hắn cố nén tiếng cười chiến thắng vào lòng, đẩy cơ miệng tạo thành lời từ chối khách sáo. Dĩ nhiên đó chỉ là màn khởi đầu, hắn phải chờ nhóc_9x năn nỉ, phải bắt nhóc đó tự nói “vì yêu nên mới muốn góp phần, vì trái tim thuộc về honey nên muốn là một phần trong cuộc sống thật”. Cũng mất đến 30 phút, vở kịch mới hạ màn, kết quả nhóc_9x đã dụ dỗ được hắn nhận tạm 500 USD, tháng sau nhóc sẽ gửi thêm về. Hắn không tìm ra lý do “giả vờ” để từ chối, đành gượng gạo nhận “tình cảm chân thành” của nhóc trong nụ hôn gió về phía webcam. Vậy là 5 giờ sáng nhóc_9x ngủ, 5 giờ chiều bên này hắn tung tẩy vào nhà tắm để gột rửa cơ thể trước khi bước vào cuộc hẹn với chú thiêu thân thứ hai. Tối nay hắn có hẹn với Khắc Huỳnh, thằng nhỏ chưa “mở mắt”, chưa “là của hắn” thì sẽ chưa buông chưa chán.
Vừa dùng ngón tay đùa giỡn những giọt nước bám trên cơ thể rắn chắc, hắn vừa tưởng tượng tối nay sẽ đưa Khắc Huỳnh lên chín tầng mây như thế nào. Trước hết là nụ hôn bất ngờ nhưng không kém phần nồng nàn, tiếp đó là bữa tối ngọt ngào tại một nhà hàng quen thuộc_cái nơi mà hắn đưa không biết bao nhiêu cậu bé tuổi vị thành niên đến rồi khi tỉnh dậy sẽ là trong cơ thể adam quyến rũ. Tất nhiên mỗi cuộc tình cách nhau cũng khoảng một tháng để dù quản lý nhà hàng tuy là chỗ quen biết cũng không dị nghị nhiều.
Kế hoạch và thực hành diễn ra bài bản khéo léo như đã được lập trình từ A đến Z, chỉ chờ người bật công tắc “on” là đâu vào đấy. 8 giờ gặp Khắc Huỳnh, sau hai tiếng đưa cậu bé bay trên mây, bơi trong những lời ru mật ngọt, cuối cùng bao giờ hắn cũng đưa nạn nhân về nhà đúng giờ tan học thêm. Hắn còn muốn nếm nhiều lần trước khi thay áo mới nên không để xảy ra bất kỳ sơ sót nào trong vở kịch hoàn hảo.
Đêm nay cũng như đêm hôm trước, chạy xe trên con đường mà hắn nhận được tin nhắn kỳ lạ, hắn lại gặp một việc bất ngờ đầy duyên số.
Dáng người nhỏ bé chạy ngược chiều vội vã nhưng không biết lý do gì nơi trái tim khiến hắn linh cảm liền bẻ tay lái đánh vòng phóng theo chắn ngay trước mặt kẻ đó. Quá đột ngột, khuôn mặt đẫm mồ hôi trở nên xanh lét bởi ánh đèn cao áp, kẻ đó ngước đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn kinh hãi.
Hắn nhếch môi nhìn con mồi buông gọn:
– Trái Đất tròn hơn tôi tưởng!
Đáp lại lời mai mỉa là sự im lặng bất an, người trước mặt hắn chính là chú nhóc đã “nhanh tay” “mượn tạm” ví tiền vào sáng hôm đó. Mắt hắn bắt đầu xuất hiện nhiều tia lửa đỏ khi cậu nhóc vẫn câm lặng chưa thoát khỏi nét sửng sốt. Hắn nói giọng không vui không buồn, chất giọng vô cùng tự chủ trong tình huống không hẹn trước này:
– Lần này sẽ là gì đây nhóc?
Lời nói của hắn làm tròng nâu nơi mắt cậu ta bừng sáng, sự tỉnh táo trở lại với đôi môi run run.
– Tui… chú… – Tiếng nói đột ngột hối hả – Chú, chú có xe, làm ơn chở tôi đến nhà thuốc gần đây nhất…
Hắn cắt ngang lạnh lùng:
– Muốn giở trò gì mới cũng đừng lôi bác sĩ bệnh viện vào chứ nhóc!
– Không! Tui không có đùa. Chú làm ơn… – Cậu nhóc cầm tay hắn lay lay, mồ hôi từ tay cậu ta ôm gọn lòng bàn tay hắn – Mẹ tôi đau lắm… không nhanh không được…
– Tôi không có giỡn … – Hắn thản nhiên gạt đi khá mạnh làm cậu nhóc loạng choạng.
Chỉ trong tích tắc tiếp theo, “kẻ móc túi” nhanh nhẹn lách người về phía trước và lao đi với gương mặt bấn loạn:
– Tui không rảnh, cần phải mua thuốc gấp…
Hành động của hắn đi trước cả lý trí, khi nhận ra bản thân vừa làm gì, con SH đã lao vút đến nhà thuốc tư nhân cách 3 dãy phố, ngay trên yên là chú nhóc có đôi mắt nâu biết nói.
Sau khi đợi cậu nhóc mua một đống thuốc đủ màu xanh đỏ, hắn lại làm anh xe ôm bất đắc dĩ dù chẳng được cái ôm nào. Xe đi vào khu ổ chuột, nơi này cũng gần nhà Khắc Huỳnh, rồi dừng lại trước căn nhà đã xây khá lâu, tường tróc từng mảng, màu nâu đen bám đầy rêu xanh mốc meo. Đến lúc này hắn đã biết người cần thuốc là mẹ cậu nhóc, người phụ nữ gầy gò da bọc xương đang nằm thiêm thiếp trên giường, hai hốc mắt sâu hoắm khi mở ra trông càng lờ đờ ốm yếu hơn.
– Mẹ, mẹ uống thuốc đi… – Vừa nói vừa nâng nhẹ người phụ nữ lên, cậu nhóc kề cốc nước lên miệng, đặt từng viên thuốc để giúp bà uống cho dễ – Uống xong rồi mẹ ngủ nhé. Thuốc ngấm sẽ hết đau ngay… thêm một viên nữa …
Giọng cậu nhóc rất ấm, có chút run run kìm nén của tiếng khóc nhưng vẫn đủ làm cho đôi mắt hắn trở nên dịu dàng. Lúc này hắn mới có dịp quan sát căn nhà xập xệ. Phòng tối mờ mờ bởi ngọn đèn yếu, sát tường là chiếc phản với mùi ẩm mốc của việc thiếu ánh sáng trộn lẫn mùi nước tiểu khai nồng, có vài cái chậu xếp cạnh chiếc tủ thấp bé nơi góc nhà, vài bao tải để gì đó căng phồng bị che bởi chiếc nón rách. Hắn hoàn toàn ngỡ ngàng giữa thành phố vẫn còn những căn nhà xiêu vẹo, vẫn còn những cuộc sống ẩm ướt mùi rêu lâu ngày.
Khi hắn quen với không gian xung quanh, cậu nhóc cũng đã vỗ về người mẹ bệnh tật đi vào giấc ngủ. Mọi vật bốn phía trở nên im ắng lạ thường, có tiếng ếch nhái đâu đó vọng vào dõi theo từng ánh mắt của hai con người. Bây giờ hắn tại tự hỏi: sự giận dữ khi bị móc ví chạy đâu rồi, sao mọi lời mắng chửi xỉ vả trôi tuột vào trong, nhường chỗ cho ánh mắt cảm thông chia sẻ. Chính ánh mắt phảng phất nét “thương hại” của hắn đã khiến cậu nhóc thôi xoắn những ngón tay mà đứng dậy bước ngang mặt hắn kèm giọng nhỏ xíu:
– Ra ngoài nói chuyện.
Hắn chợt cười thầm trước giọng anh chị đầy tự chủ của kẻ phạm tội, hắn cũng tò mò xem hành động tiếp theo sẽ là gì?
Ngay khi đối diện nhau trong bóng tối ngoài khung cửa, hắn hoàn toàn ngộp thở giữa mùi ô uế thum thủm của những túi rác bị tụi mèo hoang bới tung toé nơi góc căn nhà đối diện, cũng có thể là khó thở trước ánh mắt sâu hun hút của người trước mặt. Con ngõ nhỏ chật hẹp, các căn nhà san sát xiêu vẹo tối om, thi thoảng lấp ló ánh đèn vàng vọt nơi cửa sổ đầy cáu bẩn, con hẻm im lặng bốn bề, gió miên man từng sợi lông tơ như tăng thêm khoảng ngột ngạt giữa hai con người cách nhau 4 tuổi. Hắn không biết nguyên nhân làm trái tim trong lồng ngực lỗi một nhịp nhưng hắn lại rõ bản thân dần đánh mất sự điều khiển. Cậu nhóc hơi cười, giọng ngượng ngập lộ rõ khi giơ chiếc ví da màu đen về phía trước:
– Lần trước, chú… bỏ quên ví.
Cách nói tránh để giảm nhẹ tội làm hắn nheo mắt theo thói quen. Tiếng hắn trở nên lớn, có chút khàn khàn bỡn cợt:
– Bỏ quên trong túi quần và nhóc nhặt hộ phải không?