Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 25
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 25
Yurius nhìn nét mặt có chút gì hờn dỗi của Daniel thì bỗng có chút cảm giác gì đó buồn buồn trong bụng. Hơn cả việc dùng tiền chung với Daniel, chàng còn muốn được chung nhiều cái hơn thế. Nhưng chàng tự sánh hoàn cảnh của mình với cha, thì thấy khác biệt nhiều quá. Mẹ chàng rời bỏ gia đình để theo cha với hai bàn tay trắng. Nhưng cha chàng đã vẽ ra một bức tranh hạnh phúc nơi vùng trung lập và mẹ chàng chỉ như cây liễu yếu nương tượng vào bóng cứng cỏi tùng bách của cha chàng. Yurius cũng muốn có vị trí, vai trò như thế đối với Daniel.
– Tôi còn muốn được chung đụng nhiều hơn thế nữa chứ – Yurius nói khẽ
– Vậy thì không có ngại ngùng nữa nhé! – Daniel đáp – Đi mua đồ thôi!
– Từ từ cũng được mà! – Yurius khoát tay – Trên đường đến đây tôi thấy một nơi này đẹp lắm. Mình đến đó chơi một chút rồi về mua nhé?
– Ừ vậy cũng được – Daniel gật đầu – Nơi đó là ở đâu thế?
Đó là một nơi hai người đã từng đi qua. Chính là vùng đồng bằng nơi bọn Lizardmen trú ngụ. Là bên kia của con sông ngăn đôi hai vùng Giran và Oren, có bên này là nơi Daniel và Yurius cùng đặt tên cho một loài hoa dại tên Danirius.
– Ê vùng này là của bọn Lizardmen chiếm giữ rồi – Daniel ngăn lại – Chúng đã có hiệp ước ngàn đời với lãnh chúa thành Oren là sẽ toàn quyền sử dụng vùng đồng bằng này.
– Chúng ta vào ngắm cảnh thôi chứ có làm hại gì chúng đâu – Yurius nói
– Nhưng bọn chúng đông và hung hãn lắm – Daniel âu lo – Lỡ có chuyện gì thì làm sao?
– Không sao đâu mà – Yurius trấn an – Đừng để chúng nhìn thấy ta là được. Bọn đấy mắt ti hí, tầm nhìn lại ngắn cũn nữa.
Rồi cả hai cũng đã đến được nơi Yurius muốn đến. Đó là một cánh đồng rộng lớn mọc toàn hoa bồ công anh. Hoa bồ công anh đang mùa rộ nở trắng xoá cả cánh đồng. Xen lẫn trong mặt phắng trắng ấy là những chấm vàng li ti của hoa cải trời cũng đang mùa rực rỡ. Giữa vùng không gian trống trải đầy hoa trắng ấy, bỗng nhô lên một cội cây to toả bóng tròn rộng lớn.
– Ôi trời sao có nơi đẹp thế này mà tôi chưa biết đến nhỉ? – Daniel thốt lên
Nói rồi chàng pháp sư chạy ù đến cánh đồng bồ công anh. Theo luồng hơi gió của Daniel, những cánh hoa bồ công anh đến thời chia tay nguồn cội nương theo gió mà phát tán mãi ra xa, khiến cánh đồng bồ công anh ngày một rộng hơn nhiều. Yurius nhìn theo bóng chàng pháp sư áo trắng được bao bọc chung quanh bởi những bông hoa bồ công anh cũng trắng tinh khôi. Chàng có cảm giác mình đang nhìn thấy một vị thần vĩ đại, mà những lời thần ban phát, chàng chỉ chực chờ để nuốt hết vào lòng. Vừa lúc ấy có tiếng truyền âm nhập mật của anh Gustov:
– Đi đâu rồi Yurius?
– Dạ em đi lòng vòng ngoài ngoại ô kinh thành thôi – Yurius đáp
– Đi với cậu Daniel ấy à? – Gustov hỏi
– Ơ… không phải ạ… em đi với một người mới quen đang làm nhiện vụ trở thành Bishop – Yurius bịa – Người ta nhờ em dẫn vào Đồng bằng Lizardmen.
– Ừ thế thì nhớ cẩn thận đấy – Gustov nói – Nhân cơ hội thì “xử” cô ấy luôn nhé!
– Sao anh biết là cô ấy? – Yurius ngạc nhiên hỏi lại
– A ha anh nói bừa mà trúng ngay nhé! – Gustov cười cợt – Thế thì đừng bỏ qua của trời cho em nhé! Có cần anh chỉ cho vài chiêu chinh phục người đẹp không?
– Có ạ – Yurius mà lòng bỗng rộn ràng như mở hội
Lúc này Daniel đã đứng dưới tán cây to và phóng tầm mắt về phía Yurius. Gã cung thủ vẫn như trước đây không có nhiều thay đổi. Buồn cười nhỉ, mới có một tháng mà Daniel có cảm tưởng như cả hai cách xa tự lâu lắm rồi vậy. Yurius vẫn mặc bộ giáp Theca trắng viền vàng như ngày mới gặp, tay vẫn cầm chiếc cung Eminence. Tự nhiên, Daniel cảm thấy quan tâm đến Yurius làm sao. “Tội nghiệp hắn, rất muốn lo lắng cho mình nhưng lại tủi thân khi thấy mình đang sống thoải mái, sung túc” – Daniel ngẫm nghĩ rồi nhớ đến hôm gã cung thủ tặng chàng thanh kiếm phép Homunkulus quý giá.
– Mỏi chân chưa Daniel? – Yurius đã đến bên cạnh và cất tiếng hỏi
– Cũng hơi hơi mỏi – Daniel đáp
– Vậy ngồi xuống đây nghỉ mệt tí nhé!
Yurius kéo tay Daniel ngồi xuống. Gã kéo mạnh quá khiến cho dây đeo thanh kiếm sút ra và thanh kiếm Homunkulus rơi xuống đất thành một tiếng “keng”. Yurius liền nhặt lên và ngắm nghía và gật đầu tán thưởng. Daniel bèn nói:
– Tôi còn nợ Yurius một chuyện đấy nhớ không?
– Thôi nợ nần gì nữa, bỏ qua đi – Yurius xua tay
– Không được, chuyện nào ra chuyện nấy – Daniel tỏ vẻ nghiêm túc – Ông nói điều muốn tôi làm đi!
– Chuyện gì cũng được hả? – Tự dưng trong lòng Yurius nghĩ đến một chuyện muốn Daniel phải làm
– Không! – Daniel tỏ ra thận trọng – Chỉ những chuyện pháp sư ánh sáng không bị cấm làm thôi nhá!