Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 20
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 20
Cả hai cùng rảo bước đến nhà thờ. Nhìn Yurius ra hiệu sẽ đứng chờ ở ngoài, Daniel nói:
– Tôi nghĩ kỹ rồi, không nên lấy tiền của Đại pháp sư! Thế nên ông cho tôi mượn tạm số tiền này nhé! Vài hôm tôi trả lại ngay.
– Ừ, khi nào có thì trả lại, tôi không cần dùng gấp đâu!
– Cảm ơn ông – Daniel xúc động nói – Tôi nói điều này, đây là lựa chọn của tôi, không phải là đền đáp cho ông đâu. Cho nên nếu có gì xảy ra, tự tôi chịu trách nhiệm vì lựa chọn của mình. Ông suy nghĩ điều khác muốn tôi làm để đền lại thanh kiếm Homunkulus nhé!
– Đi vào lẹ đi nói nhiều quá! – Yurius gật đầu – Yên tâm, nhất định tôi sẽ nói!
Daniel đi vào trong Nhà thờ rồi. Yurius ngồi đợi ở một góc của quảng trường trước mặt. Giữa quãng trường là một bức tượng nữ thần Einhasad cao bằng hai ba căn nhà chồng lên nhau, cao bằng chóp của tháp chuông nhà thờ. Một tay nữ thần buông thõng, một tay kia cầm thanh gươm chỉa thẳng lên trời đầy quyền uy. Thật ra, nữ thần hành xử như thế với nữ thần Shilien là do ghen tuông, cũng đáng thông cảm. Người đáng trách phải là thần Grain Kain, chồng của bà, mới đúng.
Yurius đã nhìn thấy nhiều vụ ghen tuông rồi và chàng thấy có một điều phi lý như thế này: Người phản bội không bị trách cứ mà bao nhiêu hờn căm đều đổ lên kẻ thứ ba. Nếu kẻ thứ ba chủ động quyến dụ chồng mình thì mới đáng trách. Đằng này, chồng mình là kẻ bạc bẽo, ham của lạ, chủ động dụ dỗ người ta. Thế đấy, nghịch lý ghê không?
Nhưng bây giờ, Yurius nhận thấy điều ấy không còn nghịch lý nữa. Từ khi những tình cảm dành cho Daniel nảy nở trong lòng ngày càng trở nên sâu sắc hơn, Yurius hiểu rằng, ta làm sao nỡ lòng trút hờn ghen lên người mà ta yêu thương cho được. Còn kẻ giành giật lấy tình yêu của ta, mong muốn san sẻ tình yêu của ta thì lý nào ta không giáng cho nó những cơn thịnh nộ. Động chạm đến tình cảm thì con người sẽ trở nên mâu thuẫn cho mà xem. Đến thần thánh còn như vậy thì làm sao con người có thể xử sự hợp lý hơn được.
Nếu Daniel không bước ra thì hẳn Yurius sẽ còn nghĩ ngợi mông lung nhiều nữa. Chàng pháp sư đã không còn mặc chiếc áo thụng Mithril màu vàng óng ánh mà thay vào đó là bộ áo thụng Karmian màu xanh lá với những đường viền ánh bạc. Một tay cầm thanh gươm Homunkulus màu đỏ cam. Trên cổ không còn đeo những cái huy hiệu nữa mà là một thẻ bài nhỏ có in hình một đốm sáng.
– Xem nào, Bishop nhìn oách nhỉ – Yurius nói – Cái thẻ bài này là tượng trưng cho Bishop, pháp sư ánh sáng đây sao?
– Không phải – Daniel nói – Đây là huy hiệu môn phái của tôi
– Ơ! Daniel gia nhập môn phái rồi sao? – Yurius thảng thốt hỏi
– Ừ, môn phái của dì tôi từ trước đến giờ – Daniel hãnh diện nói – Gọi là Light Wind, thuộc liên minh Titans.
– Thế à? – Yurius tiu nghỉu
– Sao mặt buồn xo thế? – Daniel hỏi – Môn phái của tôi tiếp nhận đủ mọi chủng tộc chứ không có kỳ thị tộc Dark Elf đâu, ông vào cùng không?
Yurius không trả lời, Daniel bèn nói tiếp:
– Môn phái của tôi chỉ nhận những người được tiến cử mà thôi. Nhưng có tôi và dì tiến cử, thế nào chưởng môn nhân cũng nhận ông à!
– Tôi có môn phái rồi – Yurius khẽ nói – Tôi định rủ Daniel vào cùng, nhưng mà…
– Có môn phái rồi sao? – Daniel hỏi – Tên môn phái là gì?
– Brave Tigers!
– Chắc mới thành lập nên tôi chưa biết đến – Daniel nói – Môn phái của tôi là chủ của thành phố Oren đấy. Thế chưởng môn nhân của môn phái ông là ai?
– Tôi còn chưa biết mặt nữa – Yurius buồn thiu – Người nhận tôi vào là anh Gustov, bạn của gia đình tôi cách đây bảy năm về trước.
– Vậy ông có muốn từ bỏ môn phái ấy để gia nhập môn phái của tôi không? – Daniel hỏi
“Daniel có muốn như thế không?” Yurius toan hỏi như thế nhưng lại thôi. Dĩ nhiên là Daniel muốn nên mới hỏi như vậy. Thật ra, việc từ bỏ môn phái là không nên làm. Chỉ khi nào môn phái ấy tệ bạc lắm hoặc nhỏ quá không xứng tầm của môn đệ thì môn đệ mới tìm nơi cao hơn mà đầu quân. Còn mình vừa mới chuyển cấp, chẳng biết gì mà đã từ bỏ môn phái vừa gia nhập để theo về một môn phái làm chủ một thành phố thì còn mặt mũi nào nhìn anh Gustov nữa. Yurius lắc đầu.
– Không sao đâu – Daniel nói – Môn phái nào cũng được, miễn là mọi người cư xử tốt với mình và có đường hướng phát triển thêm lên. Như môn phái của tôi, lúc mới lập ra bé tẻo tèo teo với mười người thôi. Mất gần mười năm ròng rã mới chiếm được thành Oren và giữ cho đến ngày hôm nay đấy.
– Ừ, tôi chỉ thấy buồn vì chúng ta không cùng môn phái sẽ ít có dịp gặp mặt – Yurius nói
– Ừ cũng buồn thật – Daniel nói – Thế thì chúng ta phải chú ý thu xếp thời gian khéo léo để có thể vừa tham gia các hoạt động của môn phái vừa có thể đi chung với nhau nhiều.
– Chỉ biết vậy thôi chứ biết làm sao hơn – Yurius thẫn thờ
– Bây giờ tôi phải về thành phố Oren trình diện chưởng môn nhân – Daniel nói – Ông cũng về môn phái của mình gặp gỡ mọi người đi! À mà môn phái của ông có căn cứ không?
– Có – Yurius đáp – Ở khu trú ẩn Partisan
– Chà, vậy môn phái đấy cũng mạnh – Daniel nói – Căn cứ ở đó cứ mỗi nửa năm sẽ bị đánh chiếm một lần. Môn phái của ông giữ được thì cũng phải có thế lắm đó.