Câu chuyện đầu tiên - Chương 23
23.
NHẬT KÍ LÂM MINH TUẤN
7/10
16h23′
Hôm nay là đêm hội chào Tân sinh viên. Dù chẳng thích thú gì nhưng vẫn bị chị Hai ép đi, bả bắt hắn chở mình đi nữa chứ.
Mà tự dưng hắn đồng ý cái rụp.
Mình vác theo cuốn nhật kí đi luôn, vô đó có cái mà làm, nếu không chán chết.
17h03′
Vừa đến trường xong, ngồi sau lưng hắn lại có cảm giác thèm dựa kinh khủng, nguy hiểm quá đi.
Hắn kêu mình ngồi chỗ nào gần sân khấu một chút.
“Ờ..vì..tôi muốn cậu nghe bài hát này. Đó là..một bài hát đặc biệt cho một người đặc biệt.”
Tự dưng hồi hộp quá vậy nè.
Lớp mình được duyệt hai tiết mục, một tiết mục tốp ca, và tiết mục của hắn.
Tốp ca cũng tạm ổn, chẳng có gì đặc biệt.
Tới rồi đây.
“Ủa, có chuyện gì vậy? Sao mà lâu quá?”
“Ra rồi kìa.”
Hắn bước ra sân khấu, không ngờ nhà quê như vậy mà diện lên cũng lung linh quá chứ.
“Nhìn đẹp trai ghê”
“Ohhh”
Tụi con gái xôn xao hẳn lên. Hừ, làm gì mà ghê vậy?
Tự dưng hắn nhìn mình, ánh mắt hắn có gì đó lạ lắm, giống như…xin lỗi vậy.
Rồi nhạc cất lên.
Biết bao lần ngược xuôi trên phố dài.
Lòng xao xuyến khi em nhìn thấy anh.
Mắt nhìn theo bóng hình anh trong nắng mai
Không phải hắn hát. Một người khác vừa bước ra.
Là Trầm
Đến 1 ngày nhìn anh em hé cười.
Nụ cười xinh cho anh ngàn ước mơ.
Bao nhiêu ngỡ ngàng. Bên nhau quãng đường.
Bối rối khi chợt yêu.
Là hắn.
Gần bên em.
Miền đông xanh hương hoa thơm ngập tràn nắng vàng.
Anh hoang mang đang đi tìm,và may mắn đã cho gặp em.
Là họ.
“Yêu em”
Nhớ năm nào học chung dưới mái trường
Tuổi thơ lớn bên nhau nào có hay.
Đến 1 ngày bỗng nhận ra em lớn xinh
“Hát hay quá.”
“Đẹp đôi quá hen.”
“Ừ, nghe nói họ từng học cùng trường đó.”
“Uổng ghê.”
Là họ.
Đây là bài hát đặc biệt dành cho người đặc biệt ư? Họ định dùng bài hát này để tỏ tình với nhau sao? Tại sao? Tại sao chứ? Nếu vậy, việc gì phải bắt mình nghe? Hắn muốn mình nghe để làm gì? Làm gì chứ?
Yêu em anh trao trọn cho em.
Như nhựa xuân cho cây lá xanh
Và tình yêu sẽ tươi đẹp biết bao.
~~~~~~
Tuấn vụt chạy ra khỏi hội trường, cậu cũng không hiểu sao cậu cảm thấy khó chịu như vậy. Cậu không muốn nghe, cậu không thể nghe nữa. Cậu muốn về nhà.
Sau lưng cậu dường như có người đang đuổi theo.
“Tuấn! Đứng lại! Tuấn!”
Cậu chạy ra khỏi cổng trường, bất ngờ ánh mắt cậu bắt gặp một bóng người quen thuộc, đang đợi cậu trên chiếc SH màu đỏ.
Không nói không rằng, Tuấn trèo lên xe. “Chở tôi đi!”
Vĩnh ngạc nhiên không hết, hắn nhìn cậu chằm chằm. “Em chịu đi với anh thật à?”
“Chở tôi đi!” Tuấn lặp lại.
“OK!”