Bí mật trái tim - Chương 1
I don’t know but I believe… that’s something are mean to be… and that you make a better than me… everyday I love you…
Âm thanh êm dịu của bài hát mịn màng như những con sóng đang lăn tròn vào từng ngón chân Khánh. Làn nước biển mát dịu làm tâm hồn anh thật sảng khoái, thanh thản. Hoàng hôn đang dần buông xuống lắng dịu lại trên mặt biển thật là đẹp. Anh rất thích màu xanh của bầu trời hơi ngả sang xám đen của hoàng hôn, một màu sắc cô độc thật buồn tẻ và lẻ loi cũng như chính anh. Khánh khẽ nhắm mắt, mũi anh ngửi được thoang thong hương vị mặn mà của không khí miền biển và anh thấy đâu đó có hình bóng của Dũng cùng quá khứ hiện ra…
Lần đầu tiên anh gặp Dũng cách đây đã một năm, khi anh còn chỉ là một cậu học sinh lớp 12 khù khờ. Anh còn nhớ lần đó, khi ngồi uống nước ở căn tin của trường, vừa nhâm nhi chai nước cam, anh vừa coi lại mấy bài toán mẫu mà thầy dạy Toán của anh đã cho vì lát nữa đây anh sẽ có một bài kiểm tra 15′. Chợt một giọng nói làm cắt ngang sự chăm chú của anh:
– Xin lỗi, cho mình ngồi chung bàn nha. Căn tin đông quá!
Khánh giật mình ngẩng mặt lên và bắt gặp một nụ cười thật dễ thương của một chàng trai. Một khuôn mặt thật sáng sủa, dễ mến cứ như là tài tử Hong Kong vậy đang nhìn anh chờ đợi. Khánh mỉm cười đáp lại với anh ta và khẽ gật đầu. Người bạn mới này cười và cám ơn Khánh rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh. Khánh vốn ít bắt chuyện với ai cộng thêm phần anh rất ít nói, nên anh dán đôi mắt của mình vào quyển tập Toán trước mặt.
– Um… bạn tên gì vậy? – Người bạn mới ngập ngừng hỏi.
Khánh nhoẻn cười ngẩng đầu lên đáp:
– Mình tên Khánh. Còn bạn?
Người bạn mới này lại nở một nụ cười thật dễ thương:
– Còn mình tên Dũng. Học lớp 12A2.
Khánh nhận thấy nụ cười của người bạn mới này rất dễ gần gũi và thân thiện. Có cái gì vừa ấm áp, vừa hiền hậu ấn chứa bên trong nụ cười ấy.
– Còn mình học lớp 12A6 – Khánh đáp.
Dũng khẽ nhún vai:
– Mình biết bạn học lớp đó, nhưng không biết bạn tên gì thôi.
Khánh tròn mắt nhìn Dũng. Rồi Dũng lại mỉm cười hỏi tiếp:
– Bạn cũng thích nước cam à?
Khánh chợt nhận ra rằng trên tay Dũng cũng đang cầm một chai nước cam như anh vậy.
– À phải! Mình chỉ thích uống nước cam thôi.
Dũng hút một hớp nước cam trong chai rồi nhìn vào quyển tập trước mặt Khánh khẽ hỏi:
– Chút nữa bạn có kiểm tra Toán à?
Khánh bèn đáp:
– Ừ, kiểm tra 15′ thôi.
Dũng chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Khánh.
– Chữ của bạn đẹp lắm, như chữ của con gái vậy.
Khánh đỏ mặt. Dũng vội trấn an:
– Mình không có ý chọc đâu, ý mình là chữ của bạn đẹp như… chữ của con gái thôi.
Khánh phì cười:
– Ơ… câu này cũng đâu khác gì câu hồi nãy?
Dũng cũng nhận thấy điều đó nên cả hai nhìn nhau phá lên cười thật vui vẻ.
Bất chợt một hồi chuông reo dài báo hiệu đã hết giờ giải lao. Dũng mỉm cười nhìn Khánh vô tư nói:
– Chúc bạn làm bài tốt nhe.
Rồi Dũng tiếp lời luôn không kịp để Khánh nói lời nào.
– Hẹn ngày mai nha, nhớ chừa chỗ ngồi cho mình nữa đó.
Khánh bật cười rồi nhẹ gật đầu đáp với theo “Được thôi…”, mà anh cũng không biết Dũng có kịp nghe hay không nữa vì anh ta đã chạy lên cầu thang mất hút rồi. Anh bỗng phì cười, không hiểu tại sao trong lòng anh lại cảm thấy vui đến vậy. Một người bạn mới của anh đây chăng?
—-o O o—-
Giờ giải lao ngày hôm sau, Khánh lại ngồi ở căn tin với chai nước cam trong tay. Hôm nay anh chẳng có bài gì để xem lại cho nên anh không mang theo tập để học. Anh tự hỏi không biết Dũng có xuống gặp anh hay không nữa. Không có tập học để giết thời gian nên anh có cảm giác như thời gian bị kéo giãn ra gấp mấy chục lần vậy.
Cuối cùng Dũng cũng xuất hiện cùng với nụ cười dễ thương ngày hôm qua của anh. Dũng kéo ghế ngồi đối diện với Khánh, rồi lớn tiếng kêu một chai nước cam. Khánh phì cười hỏi:
– Lại cam, không ngán sao?
Dũng nhìn Khánh nheo mắt:
– Không ngán, uống cam thấy dễ chịu hơn mấy thứ kia.
Rồi Dũng hỏi lộ vẻ quan tâm:
– Hôm qua làm bài được không?
Khánh vờ nhăn mặt đáp:
– Thầy Chi ác quá, chỉ làm được có 2 bài thôi.
Khuôn mặt Dũng thấy xìu đi thấy rõ. Dũng nói:
– Vậy mấy bài kia khó lắm hả?
Khánh đáp:
– Ừ, ác “ve kiu” luôn…
Dũng sụ mặt xuống:
– Thôi đừng buồn, bài kiểm 15′ thôi mà, cũng không sao đâu. Mấy bài sau cố gắng lên, Dũng không giỏi Toán lắm nên cũng chẳng biết giúp
được gì nữa.
Khánh vờ cười buồn với Dũng. Thấy vậy Dũng bèn hỏi:
– Nhưng mà đề ra mấy bài vậy?
Khánh giơ hai ngón tay lên rồi nhìn Dũng phì cười. Dũng cũng nhịn không được phá ra cười theo Khánh gần như sặc vì nước cam.
– Hay ha, được lắm 1-0 rồi.
Khánh vừa cười vừa nói:
– Xin lỗi, chọc Dũng chút thôi mà.
Nói rồi cả hai lại phá ra cười.
Không hiểu sao trong lòng Khánh bây giờ thật sự cảm thấy vui, anh vui lắm. Từ trước tới giờ anh chưa có người bạn nào vui đến như vậy cả.
Trong lớp anh vốn ít nói, ít giao tiếp với bạn bè cho nên cũng chẳng có ai bắt chuyện với anh chứ đừng nói gì tới chuyện đùa giỡn với anh. Cho nên, tuy mới chỉ là gặp Dũng lần thứ hai, nhưng anh đã thấy mến con người này một cách kì lạ. Ở Dũng có sự chu đáo, quân tâm đến người khác mà quan trọng hơn cả là Dũng quan tâm anh, như vậy là quá đủ cho một “tình bạn”.
Chợt Dũng ngoắt tay về phía sau lưng Khánh kêu lớn:
– Hê… Ly, qua đây đi!
Khánh quay lưng lại nhìn, từ trong đám đông chen chúc nhau một cô gái mảnh khảnh, dong dỏng cao, tóc dài ngang vai, khuôn mặt tươi cười khoe hai cái đồng tiền thật dễ mến đang tiến lại phía mình. Khánh quay qua nhìn Dũng chưng hửng, Dũng chỉ khẽ nheo mắt cho Khánh ý là sẽ giải thích sau rồi lại nhìn về phía cô gái tên Ly đó đang tiến đến.
Dũng đứng dậy kéo ghế mời Ly ngồi rồi giới thiệu cho Ly và Khánh làm quen. Thì ra Ly là bạn học cùng lớp với Dũng. Khánh nhìn Ly mỉm cười chào và Ly cũng mỉm cười theo. Ly cười rất có duyên pha và có lẫn một chút kiêu kỳ của một cô gái đầy bản lĩnh, đó là theo nhận xét riêng bề ngoài của Khánh về cô. Ly vui vẻ nói:
– Khánh cười dễ thương quá, chắc là nhiều cô “đeo” lắm hả?
Khánh bật cười không biết nói sao. Dũng bèn “chêm” thêm vào:
– Phải á, bảnh trai vậy thì khỏi nói rồi!
Khánh đỏ mặt:
– Trời ơi đừng có chọc mà… chưa có ai đâu!
Ly nhìn Khánh dò xét:
– Không lý nào, chắc tại mắc “kén” chọn thôi, phải không?
Khánh càng đỏ bừng mặt lên, anh nhìn Ly mà cổ họng cứ “tắc nghẹn”. Dũng bèn khẽ lay bàn tay Ly:
– Nè, tha cho người ta đi cô ơi, Khánh hiền lắm.
Ly nguýt mắt nhìn Dũng rồi nhoẻn miệng cười với Khánh:
– Con trai mấy người chỉ giỏi cái bênh nhau. Không dám hiền đâu…!
Ly giả giọng ỏng ẹo làm cả ba cười sặc sụa.
Chuyện trò một hồi, chuông báo hết giờ giải lao lại vang lên, Dũng vui vẻ nắm tay Ly đứng dậy rồi nói với Khánh:
– Hẹn mai gặp lại nhe.
Ly nhìn Khánh nheo mắt nói:
– Mai Ly sẽ kéo mấy đứa bạn của Ly xuống hen, Khánh chọn cô nào Ly làm mai cho Khánh cô ấy, chịu không?
Khánh nhăn mặt hấp tấp xua tay:
– Thôi, thôi… làm ơn đừng nha…
Trông bộ dạng khổ sở của anh khiến Dũng và Ly phá lên cười ngặt nghẽo. Dũng vừa kéo tay Ly đi về phía cầu thang vừa nói với Khánh:
– Yên tâm, nếu chê thì Ly sẽ làm mai… cả trường này cho Khánh luôn đó.
Nói đoạn anh và Ly lại phá lên cười rồi cả hai biến mất trên cầu thang.
Khánh nghe dứt tiếng cười của 2 người bạn thì mới chịu đứng dậy, anh cảm thấy vui, nhưng cũng buồn, đôi chân mình mỗi lúc như nặng nhọc hơn mà không hiểu vì sao. Anh vẫn cười như ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao vẫn có vẻ hình như hơi miễn cưỡng, không phải đâu, là rất miễn cưỡng mới đúng! Là người nào thì nhìn sơ cũng đủ biết Ly là bạn gái của Dũng rồi, hai người đó thật xứng đôi…, tay trong tay âu yếm thế kia,… nghĩ đến đó anh vội vàng xua tan đi những ý nghĩ vẩn vơ đó và tự dưng cảm thấy mình thật… “lãng nhách”! Người ta thương nhau thì… “tay trong tay” là bình thường. Mà có hay không cũng đâu có mắc chi tới anh kia chứ. Hay bởi vì anh đang “ghanh” với sự âu yếu của họ chăng!? Mà dường như không phải, có cái gì đó khác khác kìa… cái cảm giác đó cứ ngứa ngáy, khó chịu lắm!
—o O o—
Mấy ngày nay Khánh đi học về là ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ mặc dù nơi đó chẳng có gì để anh ngắm nghía ngoài một bãi đất trống. Anh trầm tư không hé miệng trò chuyện bất kỳ ai trong nhà kể cả thằng em út của anh là đứa bé mà anh cưng nhất trên đời.
– Anh hai làm gì đó?
Tiếng thằng út léo nhéo bên tai làm Khánh bừng tỉnh, Anh vội bế thằng bé mới 8 tuổi lên khẽ đáp:
– Ơ… đâu có… mẹ đâu?
Thằng bé nhìn anh cười khoe cái má lúm đồng tiền thật dễ thương:
– Mẹ kêu anh ăn cơm kìa.
Khánh vui vẻ đáp:
– Ừ, anh em mình ăn hết phần của mẹ luôn ha.
Thằng bé bật cười khanh khách, nó leo xuống khỏi người anh chạy ù xuống bếp. Khánh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó mà mỉm cười. Anh có một gia đình thật hạnh phúc, thật bình yên.
Mẹ anh, một phụ nữ có gương mặt hiền lành, phúc hậu. Mái tóc mẹ đã điểm sương đôi chút, nhưng ở cái tuổi 48 thì ai cũng nói là nhìn mẹ hẵng còn quá trẻ. Phải, đôi mắt mẹ vẫn sáng, vẫn có hồn mặc dù công việc làm ăn của mẹ khá là vất vả, không ổn định bởi tùy thuộc vào những cú điện thoại gọi đến, nếu cần là phải đi ngay dù cho lúc đó là lúc nào, mấy giờ. Với mẹ, thời gian không tồn tại. Còn bố thì tóc đã ngả sang màu xám từ khi thằng út mới lên 2. Ở cái tuổi 60, người ta nói ông hãy còn phong độ lắm. Bố anh lúc nào cũng khắt khe, nhưng là người rất thông cảm với mọi người, bố luôn biết lắng nghe và hiểu người khác. Một tay phi công cự phách từng làm nghiêng ngả bầu trời từ thời chiến cũng như thời bình nay đã nghỉ hưu an dưỡng. Ðã đến lúc bố cần nghỉ ngơi rồi!
– Ăn cơm đi chứ con.
Mẹ anh giục. Khánh giật mình, hình ảnh Dũng vừa thoáng hiện ra trong đầu anh tắt phụt đi. Anh vội cắm cúi gắp lấy thức ăn. Chẳng có chút gì ngon lành cả, miếng thịt bò nhám xạm trong miệng anh như xác giấy. Khánh cố nuốt trôi hết chén cơm rồi anh gác đũa, mặc cho mỗi động tác của anh bị bố “soi” từng ly từng tí qua cặp kính lão gọng sừng. Mẹ anh bèn lên tiếng hỏi:
– Sao ăn ít vậy?
Khánh chỉ ừ hử:
– Con… buồn ngủ quá.
Bố anh bèn lên tiếng làm anh giật thót mình:
– Sao vậy con trai?
Anh vội khoả lấp đi:
– Không có gì đâu bố, hôm nay… nhiều bài quá thấy mệt thôi mà.
Bố anh gật gù rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Khánh ngao ngán đứng dậy vào nhà tắm súc miệng rồi anh trở vô phòng nằm dài ra giường. Anh không biết mình đang muốn gì, anh chỉ biết là mình buồn. Ðôi khi anh lại phì cười vì thấy mình buồn một cách vô cớ, lãng nhách. Rồi cuối cùng anh lại bàng hoàng khi nhận ra người làm anh day dứt không yên mấy ngày qua chính là Dũng. Anh lẩm bẩm tự hỏi một mình:
– Không lẽ mình yêu rồi sao?
Những ngày sau đó, việc bộ 3 Khánh, Dũng và Ly thường xuyên gặp mặt nhau ở căn tin để chuyện trò đã như là một định luật. Khánh đã đè nén dần cảm xúc riêng của mình bởi anh thấy Dũng và Ly thật là trời ban một cặp. Nhận thấy mình thật may mắn khi có được sự vui vẻ và hạnh phúc nhất từ trước tới giờ khi ở bên hai người bạn thân thật sự, do vậy anh càng trân trọng tình bạn này hơn và như vậy đã là đủ đối với con người không biết đòi hỏi gì như anh.
Cứ như vậy, mọi chuyện diễn ra thật êm đềm.