Bí Mật Động Trời - Chương 5
– Anh Khoa, xuống ăn sáng nè – Tú gõ cửa
Thì bỗng dưng cửa đã tự mở, Tú thấy lạ vì Khoa đã đi chắc từ rất sớm,nên bước vào phòng dọn dẹp.
– Tú, qua tôi biểu coi !– Tiếng Trường vọng ra
– Dạ, em qua liền
Tú chạy sang phòng Trường thì tay Trường đang cầm một chiếc áo thật đẹp
– Gì anh?
– Đem đi ủi cho tôi cái áo này, ủi cho đàng hoàng chút tôi mặc nó đi tiệc đó.
– Dạ em biết rồi.
Tú mang áo xuống nhà ủi. Tú chăm chú nhìn cái áo thấy nó đẹp quá, Trường mặc chắc chắn sẽ rất đẹp. Bỗng dưng Tú nghe tiếng khét từ trong bếp
– Á, nồi cháo……
Cậu bé đặt bàn ủi xuống chạy vào nhà bếp, do lung túng và gấp gáp quá Tú đã quên lấy đồ nhắc bếp mà đã dùng lấy tay để làm
– Á……
Tay Tú sưng đỏ hoe lên vì bị phỏng, cậu bé dường như muốn khóc vì quá đau.
Trường bước xuống phòng khách:
– Xong chưa vậy nhóc ?
Trường mặt tối ù lại khi thấy chiếc áo của mình đang lên khói bởi cái bàn ủi. Trường vội chạy đến cúp điện bàn ủi thì chiếc áo đã nát tan hết
– Tú…………….- Trường giận dữ
Tú từ trong bước ra, mắt như đang muốn khóc vì đau đớn do bị phỏng.
– Gì vậy a………n……h ?
Chưa nói hết chữ anh, thì Trường vội đến tát vào Tú một cái rất đau. Mặt Tú hằn lên năm ngón tay đỏ chóe của Trường. Mặt Tú ngơ ngác và nước mắt không còn đọng lại trên mắt nữa mà đã thực sự tuôn trào khi nhận lấy cái đau thứ hai.
– Biết cái áo này đáng giá với tôi cỡ nào không ?..Bộ ghét tôi rồi làm như vậy sao hả?
– Em không cố ý. Em xin lỗi – Tú nhìn chiếc áo
– Xin lỗi, xin lỗi là xong sao? Biến đi, biến cho khuất mắt tôi
Tú vội chạy lên lầu , nước mắt rơi xuống nền nhà liên tục vì vừa tủi thân, vừa đau đớn
Trường vội chạy ra ngoài gọi điện thoại.
– Alo, hôm nay không đến được đâu . Tôi bận lắm.
Trường đang từ chồi khéo buổi tiệc vì biết không có chiếc áo đó không thể nào đến được. Trong lòng Trường hiện còn đang rất giận Tú và chả cần muốn nhìn đến gương mặt đó nữa.
Buổi tối, lại là nơi hồ bơi Tú hay ngồi. Lần này không phải ngồi nghĩ về thứ xa xăm nữa mà cậu bé đang khóc thầm, chẳng dám khóc lớn vì sợ Trường và Khoa nghe được.
– Anh ngồi được không? – Khoa tìm đến Tú
Tú vội lau nước mắt rồi hỏi
– Sao giờ này anh mới về – Giọng vẫn còn nghẹn ngào
– Ừ, hôm nay anh đi làm từ sớm
Rồi Khoa vô tình nghe được tiếng hít hít của Tú mặc dù rất nhỏ.
– Chuyện gì vậy em ?
– Ờ đâu có gì đâu !
Rồi Khoa nhìn rõ gương mặt Tú thì phát hiện không còn là gương mặt dễ thương như ngày hôm qua nữa.
– Cái gì đây, ai đánh em, ai đánh em à ? – Khoa lo lắng
– Dạ………….
– Em nói đi, ai đã đánh em…Trường, Trường phải không?
– Không….em……..em…………
Rồi Khoa vô tình chụp lấy đôi tay Tú, Tú chợt la lên vì đau.
– Cái gì nữa đây ?…chuyện gì chứ…em nói đi.
-Ờ………em………
– Em có nói không? – Khoa bắt đàu nghiêm nghỉnh
– Thật ra, hôm nay em bị té nên mặt bị đau, tay em thì………thì bị phỏng nhẹ thôi
– Như vậy là nhẹ à ? – Khoa cầm nhẹ đôi tay Tú lên và nói
– Trường đánh em đúng không? Em không cần binh cậu ta, với người lạ cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu, anh hiểu nhất mà.
– Thật ra lỗi do em anh à.
Rồi Tú kể hết mọi chuyện, nhưng phần sai lúc nào Tú cũng luôn dành thuộc về mình.
– Cậu ta thật quá đáng, với ai thì được nhưng với em thì………….không thể làm như vậy.
Tú ngơ ngơ nhìn Khoa
– Tại sao anh lại nói vậy?
– Ờ…..ờ không có gì. – Khoa lung túng
– Vào đây anh bôi thuốc cho.
Tại căn phòng của Khoa, Tú ngồi trên bộ bàn khách sang trọng. Rồi mới để ý kĩ thì thấy nhiều bức chân dung của Khoa. Quả thật Khoa quá đẹp trai và tốt bụng – đó là ý nghĩ trong đầu Tú.
– Em đau không?- Khoa nhẹ nhàng bôi thuốc
– Dạ hơi đau, nhưng để em tự làm được rồi.
– Để anh, ngồi yên. – Khoa gạt tay Tú xuống.
Trong khi Khoa đang bôi thuốc, Tú cứ mãi nhìn từng cử chỉ , hành động của Khoa. Rồi trong đầu lại hiện lên cái cảm giác lạ ấy. Tú đã bắt đầu có cái gì đó đang làm cho mình nóng lên.
– Xong rồi. Em về phòng ngũ đi.
– Em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Không có gì đâu, ngũ nhớ đắp chăn vào.
Tú khẽ nhìn vào mắt Khoa rồi cười nhẹ và về phòng ngũ.
– Trường ra đây mình nói với cậu cái này ! – Khoa gọi Trường , chỉ ra hướng hồ bơi.
Tại hồ bơi