Bí Mật Động Trời - Chương 17
– Trường à……. – Khoa gọi
– Gì ?
– Cậu nhớ phải chăm sóc Tú cho mình đó, phải xem Tú như là cục vàng, không được ức hiếp Tú nếu không mình sẽ không tha cho cậu đấy. Mình giao Tú lại cho cậu đấy
– Mình hứa……..mình hứa mà. Mình sẽ yêu thương nhóc mà………
– Vậy mình yên tâm rồi – Khoa cất giọng từ xa
Rồi từ từ chiếc xe của Khoa dần dần vụt mất. Tú và Trường chỉ biết đứng lại giơ tay cao lên và vẫy chào Khoa. Lúc này Tú đã rớt nước mắt vì xúc động
– Sao anh Khoa đi đột ngột vậy? – Tú nghẹn ngào
– Cậu ấy là vậy,anh cũng không hiểu nỗi. thôi mình đi vào nhóc
__________________________________________________ _______________________
Một ngày kia
– Nhóc, đi với anh – Trường nắm tay Tú chạy
– Anh làm gì vậy, đi đâu vậy ? – Tú bất ngờ và cười
– Đi rồi sẽ biết.
Và Trường đã đưa Tú đến một nơi lạ lạ nhưng quen quen. Các bạn có biết đó là nơi nào không?
Đó chính là khu cánh đồng cỏ mà Tú và Trường đã ngất xỉu vào đêm mưa ngày ấy. Nhưng quả thật ban ngày nơi này lại đẹp và xanh mát như vậy.
– Trời, đẹp quá– Tú che miệng bất ngờ
– Hì – Trường cười
– Anh làm em bất ngờ quá, đẹp quá
Rồi Tú lướt qua từng cánh đồng xanh mướt trong cơn gió hiu hiu lạnh. Cậu bé tung tăng dưới ánh nắng ban mai tuyệt đẹp giống như ở chốn thiên đường. Cậu bé hái cỏ xanh, lấy tay chạm nhẹ, lướt qua từng ngọn cỏ. Ôi! Thật đẹp làm sao. Còn Trường thì nhìn Tú đang đùa giỡn trên cánh đồng này mà thấy lòng vui hơn lúc nào hết. Thấy yêu thương Tú nhiều nhiều hơn. Rồi Tú chạy đến mĩm cười và bắt tay Trường ra. Hai người đã tay trong tay lướt qua từng ngọn cỏ, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.
Một cả buổi trời mệt mõi đùa giỡn, 2 người đã ngã mình trên cỏ mà thở thổn thểnh
– Nhóc vui không – Trường hỏi
– Vui, vui lắm. Cảm ơn anh vì đã đưa em đến đây
– Em không ngờ nơi này ban ngày lại đẹp, trong lành như vậy. Ước gì?……………
– Ước gì nhóc có một ngôi nhà ở đây phải không? – Trường bắt bài Tú
– Sao anh biết, hì hì – Tú cười tươi
– Nhóc yên tâm, không lâu sao anh sẽ mua đất ở đây rồi xây nhà cho nhóc và anh ở, chịu không? Hì hì
Tú bật dậy
– Không, không được anh không thể ở bên em mãi như vậy được
– Sao vậy, sao nhóc lại nói vậy?
– Anh không thể nào ở mãi với em, anh phải lấy vợ rồi phải có con nữa, và cả sự nghiệp sáng chói trước mặt anh
– Nhóc, nhóc à. Anh sẽ không lấy ai nữa đâu, Anh sẽ lấy nhóc, anh sẽ lấy nhóc và ở suốt đời bên nhóc, nếu bây giờ anh lấy vợ chưa chắc gì người ta thật lòng với anh như nhóc
– Nhưng em không thể nào sinh con cho anh được. – Tú nghẹn lời
– Không có, thì mình xin con về nuôi. Có sao đâu. Dù gì anh cũng là con nuôi của người ta, thế cũng chẳng có gì đâu!
– Anh đừng nói vậy? ……em hiểu anh………em hiểu anh mà
Trường bắt đầu ôm Tú vào lòng. Tú cảm thấy ấm áp và được chở che, một phần xúc động nên lại bật khóc, làm áo Trường lí tí những chấm nhỏ.
Câu chuyện không dừng lại ở đó, sóng gió lại ập vào Tú và Trường.
Ngày hôm sau, trên đường về Tú và Trường gặp được 2 người. 2 người này thì rất …rất thân quen với Tú nhưng lại khá xa lạ với Trường.
Đó không là ai khác, đó chính là ba mẹ Tú………………………………
Ba mẹ Tú thấy Tú ngoài đường liền chạy lại cuống cuồng lên
– Tú……….Tú – 2 vợ chồng kêu từ xa
Tú ngoảnh mặt lại nhìn thì thấy 2 người đang vẩy tay, kêu gọi, hình ảnh thì lại mờ nhạt ảo ảo. Lâu lắm Tú mới nhận ra đó là ba mẹ mình
– Ai vậy nhóc – Trường hỏi
– Ba mẹ em – Tú thẩn thờ
Từ xa 2 vợ chồng chạy lại, bà mẹ vuốt mặt con mình rồi ôm Tú vào lòng, người cha thì khóc lóc, thảm thiết
Tú liền vẹt tay mẹ ra và hỏi
– Ông bà tìm tôi có chuyện gì? Tôi không phải là con 2 ông bà
– Tú à, Tú à ba mẹ xin lỗi….xin lỗi con nhiều lắm. Ba mẹ tìm kiếm con cả tuần nay rồi nhưng không gặp, hôm nay….hôm nay gặp được rồi. Ba mẹ vui lắm – Mẹ Tú nói
Tú cảm thấy là lạ nên cứng rắn hỏi tiếp
– Có chuyện gì?
Vậy là Tú ,Trường và 2 ông bà đã vào quán café gần bên nói chuyện.