Bí Mật Động Trời - Chương 16
– Ai nói mình vô tình, lạnh lùng chứ. Mình đã thay đổi rồi.
– Cậu im đi. Hôm nay mình mới biết thêm bản tình mới của cậu ,đó là sự ích kỉ đó.
– Cậu………cậu không được nói mình như vậy, mình không hề có.
– Còn chối nữa à. Nếu không như vậy thì cậu lấy nhóc ra để đỡ làm gì hả?
Vừa nói dứt câu, Khoa đã tát Trường một nhát vào mặt. Trường nóng giận lắm nhưng hiểu được bản tính của Khoa nên nhịn nhục. Thật sự Khoa đã hiểu lầm, hiểu lầm quá rồi.
Nhưng Trường càng nhịn nhục thì Khoa lại lên cơn giận không nguôi nên tiến thẳng vào Trường, vô tình Khoa chạm vào tay Trường nên Trường bị đau và hét to.
Bác sĩ và nhân viên bên ngoài nghe được nên ùa vào phòng can ngăn.
– Dừng lại, cậu kia làm gì đó
– Thả tôi ra, để tôi dạy cho thằng bạn ích kỷ tôi một bài học
Cả nhân viên bệnh viện ngăn Khoa lại, lúc này Khoa trông như một con hổ dữ tợn không còn anh chàng lịch sự và hòa nhã như lúc ban đầu
Cũng lúc đó, Tú phòng bên nghe tiếng động phát ra từ phòng Trường,biết đã có chuyện nên chạy qua.
Đôi chân mệt mõi, yếu ớt của Tú cố gắng gượng qua phòng Trường
– Anh……….Khoa dừng lại – Tú hét lớn khi Khoa đang tiến thẳng vào Trường
– Nhóc…….nhóc…….sao qua đây, em còn yếu lắm mà – Khoa dịu dàng hỏi Tú.
– Xin lỗi bác sĩ, anh ấy có chút hiểu lầm, xin thông cảm ạ – Tú nhõ nhẹ
– Được rồi, nếu cậu còn gây rối cho bệnh nhân thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy – Bác sĩ bước ra khỏi phòng và nói.
– Cảm ơn bác sĩ
Cả 3 ngồi xuống
– Sao em qua đây, đầu em còn đau không? – Khoa ân cần
– Em không cần…….anh có biết anh đang làm gì không? – Tú nóng giận
– Em………em nói gì vậy? – Khoa thắc mắc
Rồi Tú nhìn Trường mắt gớm lệ
– Anh Trường….anh có sao không hả?
Trường cũng cảm thấy lòng bình yên trở lại và biết ngay những giọt nước mắt rơi từ Tú không phải đơn thuần là vì ……….thương xót……mà là tình……tình…….yêu. Trường đã biết con tim mình không thể chối cãi được nữa vì đã…………..
Khoa có lẽ cũng thấu hiểu một phần nào câu hỏi chứa đựng đầy tình cảm dành cho Trường
– Anh thật sự đã hiểu lầm rồi – Tú nhìn Khoa mắt đầy nước mắt và nói
Tú bắt đầu kể hết mọi chuyện. Kể xong, Khoa như lặng người vì biết mình đã thật sự hiểu lầm cậu bạn mấy mươi năm của mình và cũng biết thêm rằng dường như Tú đã….đã….đã yêu Trường.
– Em thật sự thất vọng về anh lắm. – Tú gục mặt
– Nhưng anh cũng chỉ vì quá yêu em thôi – Khoa cầm tay Tú và nói
Trường ngồi từ chiếc giường bên kia nhìn qua khi nghe câu nói “yêu” từ Khoa bỗng dưng như chết lặng
– Xin lỗi, em nghĩ anh đã có sự nhầm lẫn.
– Tới bây giờ em mới nhận ra rằng, thứ anh dành cho em không phải là tình yêu……mà là ……….là sự thương hại
– Không, không phải như vậy – Khoa nói
– Anh đừng dối lòng, dối người nữa. Anh đã cứu em về và dành tặng ngay cho em một tình cảm đặc biệt, em biết ơn anh lắm. Nhưng dần dần em nhận ra đó chỉ là sự thương hại, chỉ là thương hại. Anh chưa thật sự yêu ai cả………
Lúc này Khoa như chết lặng, và không chỉ Khoa chết lặng mà chính Trường cũng chết lặng với câu nói từ Tú.
Khóe mắt Tú đã bắt đầu chảy ra rất nhiều và quay mặt sang nhìn Trường
– Ít ra anh Trường – người đã từng ghét em rất nhiều lại có thể chở che em lúc em thật sự cần một sự quan tâm như hồi hôm bị chết cóng giữa trời mưa, ít ra anh ấy còn có thể làm em vui vì đã tìm cách học làm món mì, bỏ ra thời gian dài để học, để nấu cho em ăn nhưng em chưa kịp ăn thì đã vào đây. Anh thật sự không hề cho em một thứ gọi là tình yêu. Anh chỉ biết cho em thứ này thứ kia nhưng chưa từng hề nghĩ đến cảm nhận của em
Khoa bắt đầu đứng dậy như kẻ mất hồn rồi bước từ từ về nhà
Tú đã bật khóc thật sự, Trường đã hiểu ra những câu nói chất chứa đầy bí ẩn của Tú nên nhào lại ôm Tú vào lòng.
– Nhóc……….nhóc đừng khóc nữa. Anh xin lỗi……….- Trường nghẹn ngào
– Em xin lỗi……..em xin lỗi anh Trường nha……..vì em không nên nói chuyện đó vào lúc này…….em thật sự không muốn lừa dối mình nữa. – Tú nức nỡ
– Nhóc………nhóc…………có phải đã………….đã………….đã thích……….thích anh rồi không
Tú quay mặt sang chỗ khác, mắt nhìn xung quanh đầy nước mắt. Rồi Trường quay Tú trở lại đối diện với gương mặt mình mà hỏi lại
– Nhóc……….nhóc……..nhóc đã thích anh rồi, đúng không?
– Đúng……đúng em thích anh rồi đó, được chưa ? – Tú nói gấp gáp và bật khóc
Trường đã cảm thấy cái gì mới mẻ hơn từ câu nói của Tú. Trường thật sự vui,…..vui lắm. Cảm giác này không giống như lúc Trường bị bao cô gái vây quanh ngõ lời yêu đương, mà là một cảm giác thật ngọt ngào, ấm áp
– Anh hiểu rồi, nhóc ngũ ở phòng anh luôn đi. Di chuyển một hồi là vết thương thêm đâu đó.
– Dạ.
Trường vẹt nước mắt từ khóe mi của Tú, rồi Tú cũng dần dần đi vào một giấc ngũ
__________________________________________________ ____________________
Tại ngôi nhà ………sau khi Tú và Trường xuất viện
– Anh phải đi đây – Khoa cầm va-li và nói
– Nhưng…….sao anh lại đi nhanh vậy, sao không nói trước…..- Tú và Trường đứng đối diện với Khoa
– Này cậu, cậu đừng làm vậy chứ. Sao lại bỏ đi – Trường nói
– Mình nghĩ , đây chính là lúc mình phải ra đi. Tú…….Tú đã thật sự nói đúng.Mình quá khờ quá ngốc, mình chưa chính chắn. Mình chưa biết gì là tình yêu cả
– Anh à…….không phải anh buồn em chứ – Tú nói
Khoa vuốt đầu Tú và nói
– Tú à…..anh đã thật sự không hối tiếc khi rước em về đây. Anh thật sự khâm phục em lắm. Em chỉ 16 tuổi đầu thôi mà có nghị lực mạnh đến vậy. Anh xin lỗi em nhiều về chuyện và những câu nói anh đã nói với em, cả Trường nữa vì mình không kiểm soát được mình
– Khoa à…………- Trường nói
– Cậu đừng cản mình. Vả lại mình còn rất nhiều ước mơ và khát vọng chưa làm lắm. Bây giờ mình phải đi tìm kiếm nó thôi….Còn ngôi nhà này cậu và Tú hãy ở lại vui vẽ nhé.
– Khoa cậu đừng đi mà – Trường bắt tay Khoa
– Mình đã quyết rồi, không ai thay đổi được quyết định của mình đâu.
– Nhưng cậu tính đi đâu?
– Đi về một nơi nào đó. Mình cũng chưa biết. Nhưng 2 người đừng lo lắng cho tôi và đừng chờ tôi, nếu có duyên thì gặp lại thôi
Khoa vừa xách vali ra cổng thì Tú níu lại
– Anh Khoa à……….em thật sự cảm ơn anh nhiều……..vì đã rước em về đây, em sẽ mãi không quên anh đâu, thật đó.
– Ùm…….anh hiểu