Bí Mật Động Trời - Chương 11
– Nhưng anh run hết người rồi kìa.
– Vậy à ? – Trường tỏ ra mạnh mẽ
– Tôi không sao, thôi đi thôi – Trường nắm tay Tú.
– Còn xe ??..anh………
– Để đó đi. Cái đó không quan trọng
Tú nhìn Trường với cặp mắt yêu mến, nhưng không biết phải suy nghĩ thế nào về Trường nữa vì lúc này anh ấy quá tốt với mình.
Đi được một hồi xa, Tú bỗng dưng ngã khụy xuống vì mõi mệt, yếu sức.
– Nhóc sao vậy, có sao không ? – Trường lưng trần lo lắng hỏi
– Ờ….em không đi nổi nữa, anh cứ về trước đi, đừng lo cho em…
– Ngốc…..sao ngốc vậy, sao chỉ biết nghĩ cho người khác vậy chứ ?
– Em đã nợ anh nhiều……….rồi……….
Chưa dứt lời, Trường đã nhấc Tú lên lưng để cõng.
– Không….anh để em xuống.
-Tôi không thể để nhóc ở lại một mình được, không thể – Trường quyết đoán.
Rồi nước mắt Tú rơi xuống vì quá xúc động. Không biết nói gì hơn. Nhưng gánh nặng lại đặt trên vai Trường khi trời liên tục trút xuống những đợt mưa
– Anh à….mưa nữa rồi. Quay lại thôi, quay lại nếu không anh sẽ………..
– Không sao…..sắp ra lộ lớn rồi……tôi chịu được mà.. nhóc ráng mà chịu mắc mưa chút xíu.
Trường cắn môi mà chịu đựng đi trên con đường đầy mưa, thêm một cánh đồng xanh ngắt của cỏ lại mở ra là thêm một con đường dài đối với Trường.
– Anh có chịu nổi nữa không?
– Nhóc nhẹ…mà…..không……sao đâu – Trường buốt lạnh
Tiếng òa khóc nức nở của Tú đã vang lên một phần vì sợ sệt, một phần sợ Trường sẽ không chịu nổi
– Sao khóc…….đừng khóc…….tôi chịu được mà… ráng nhe.
Tú mệt mỏi cả người vì vẫn còn rất yếu mà lại hứng thêm mưa, Trường da đã thâu lại, mặt không còn đỏ hồng mà là một màu xanh ngắt ,tiếp tục cõng Tú không ngừng nghĩ.
– Nhóc à……nhóc à……..nhóc có sao không? Sao im lặng vậy…nhóc…….
– Em không sao – Giọng Tú yếu hơn lúc nào hết
– Anh có sao….. không………anh lạnh không……..em lạnh quá !
Câu hỏi của Tú làm Trường thấy ấm lòng vì có người thật sự quan tâm mình.
– Tôi…..tôi không sao…….ráng chịu nh….a nhóc.
Gần ra lộ lớn
– Nhóc nhóc à……sao im lặng luôn rồi……nhóc.
Tú đã ngất xíu trên lưng Trường vì đã không chịu nổi nữa. Trường như muốn phát khóc khi thấy Tú mặt mày xanh xao, yếu ớt nhưng với mình thì không kém. Cái lạnh khủng khiếp thật sự đã tràn ngập vào người Trường, làm một cơ thể khỏe mạnh của người đàn ông như Trường cũng không chịu nổi, nên Trường ngã khụy xuống và ngất xỉu. Trên lưng Trường vẫn là cậu bé yếu gầy – Tú.
Hình ảnh như thế trời đất đã phải động lòng mà rớt nước mắt thêm nữa, mưa ngày càng rơi mạnh, to và khủng khiếp. Nhưng có ai ngờ trời càng xúc động thì càng làm mặt Tú và Trường càng xanh thêm.
Mưa vẫn rơi trên con đường, hai thân thể xanh ngắt vẫn nằm chồng lên nhau…….đến khi………….
– Tú…..Tú – Tiếng Khoa gọi
Mắt Tú từ từ hé ra, mắt cố gắng nhìn chung quanh thì thấy Khoa đang bên cạnh mình
– Đây là đâu hả anh ? – Tú giọng yếu ớt
– Đây là bệnh viện, anh xin lỗi vì đã để Vy làm em ra nông nổi thế này. – Khoa gục đầu
Tú không nói gì cả, mắt vẫn tìm kiếm thứ gì đó
– Tại sao em lại đi vào con đường đó ?
– Em……….em……..không biết, em đi một hồi thì lạc vào đó.
– May là có người đưa kịp vào bệnh viện, nếu không cả chết hết rồi – Khoa thở dài.
– Hai người ?
Rồi Tú từ từ bình tĩnh lại và nhớ ra mọi chuyện, vội gọi tên Trường.
– Anh Trường, anh Trường đâu rồi anh? – Giọng Tú gấp gáp và lo lắng.
– Trường ở phòng bên nhưng khỏe hơn rồi. Còn em là sức khỏe yếu nhất đó. Ráng giữ gìn sức khỏe.
– Em muốn qua thăm anh Trường – Tú bật dậy
– Tại sao, tại sao từ lúc tỉnh dậy em chỉ muốn gặp Trường thôi là sao…sao không ngó ngàng đến anh hả….có biết anh lo cho em nhiều lắm không?….
– Tại anh Trường đã cứu em…………em xin lỗi
Tú bắt đầu nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua rồi kể cho Khoa nghe. Khoa có vẻ sầu sầu rồi đi từ từ qua phòng Trường.
Tại phòng Trường.
– Cảm ơn cậu đã cứu Tú….lỗi do tôi cả. – Khoa nhẹ giọng
– Sao cậu lại để con nhỏ đó đối xử với nhóc như vậy ? – Trường mệt mỏi
– Mình xin lỗi, đáng lẽ mình không để Vy đến nhà, mình xin lỗi và cảm ơn cậu rất nhiều
– Lời xin lỗi của cậu có tác dụng thế nào hả, nếu hôm qua mình không nhóc thì bây giờ chuyện gì đã xảy ra. – Trường căng thẳng
Khoa bắt đầu nhìn Trường với gương mặt đầy căng thẳng, và chính lúc này Khoa phát hiện Trường đã thay đổi hẳn tính tình.
– Chỉ cần khám sức khỏe lại một lần nữa thôi, cậu có thể xuất viện rồi đó. – Bác sĩ vào phòng nói
– Cảm ơn bác sĩ – Khoa nói
– Khoan đã, – Trường gọi gấp