Bí Mật Động Trời - Chương 10
– Ủa anh về hồi nào vậy – Giọng ngọt ngào và say ngũ.
– Sao ngũ ở đây ?
– Em đợi anh về nên ngũ quên mất.
Rồi Khoa dáo dác nhìn chung quanh nhà thì không thấy bóng dáng của Tú và Trường
– Tú, Trường đâu hết rồi ?
– À………Trường đi từ sớm, còn cậu nhóc gì đó em không biết.
– Vậy ai mở cửa em vào?
– Ờ……..ờ…..- Vy lúng túng.
– Sao? Đừng nói em leo vào nha.
Sau một hồi lưỡng lự , Vy không thể giấu mình , giấu Khoa được nữa nên quyết định nói ra tất cả.
– Bốp…….- Một cái tát thật đau Khoa dành tặng Vy
– Anh đánh………đánh em à?
– Tại sao cô lại làm như vậy, Tú có biết chuyện gì đâu, tại sao lại đối xử với Tú như vậy ?
– Tại sao thì em nói với anh rồi, em không muốn nó phá hoại tình cảm em với anh
– Nhưng tôi không hề yêu cô.
– Nhưng…………….
– Cô im đi. Đi ra khỏi nhà tôi, tôi chả thèm nhìn gương mặt độc ác của cô nữa.
– Anh………………..
Không lâu sao, Vy đã ôm mặt đi ra khỏi nhà. Khoa cảm thấy sợ sệt, sợ điều gì không may xảy ra với Tú khi Khoa nhìn lên đồng hồ đã mười hai giờ đêm. Khoa bỗng dưng thấy mình có lỗi biết bao. Cứ đứng ngồi không yên, thấp thỏm mong chờ.
Tại túp liều
Mắt Tú bắt đầu hé ra, mắt đao đảo như tìm kiếm thứ gì đó. Rồi thấy bóng dáng Trường ở ngoài nghe điện thoại nhưng gương mặt Trường rất bực.
Trường quay mặt vào thì thấy Tú đang nhìn mình.
Trường đi vào.
– Em đang ở địa ngục phải không anh ? – Giọng Tú yếu ớt.
– Ngốc. Nếu vậy thì tôi chết luôn rồi hay sao. Tỉnh dậy là may mắn lắm rồi.
– Anh lại cứu em hả ?
– Không. Chỉ vô tình gặp thôi – Trường lắc léo.
– Nhờ có anh ,nếu không em đã trò chuyện với Diêm vương rồi.
– Ngốc nữa. Mà mọi chuyện thế nào, tại sao lại ở đây. Chuyện gì đã xảy ra?
Tú bắt đầu kể ra hết mọi chuyện. gương mặt Trường đã bắt đầu sục sôi.
– Tôi sẽ kiếm con nhỏ đó tính sổ.
– Tính sổ, anh nói chuyện giống giang hồ vậy ?
– Ờ, tôi vốn là giang hồ rồi. Vì tôi không c……h….a. Ờ không, nhóc thấy trong người thế nào rồi ?
– Đỡ nhiều rồi, nhưng em lạnh quá. – Tú co người
– Lấy áo tôi nè, sẽ đở hơn – Trường không ngại cởi áo gió của mình đưa Tú
Tú lại là gương mặt ngơ ngơ, nhìn Trường
– Sao vậy, không muốn mặc à
– Không phải, nhưng…….nhưng em không hiểu tại sao anh lại trở nên đối xử tốt với em như vậy ?
– Bộ trước tới giờ tôi đối xử tệ với nhóc lắm à.
– Đúng rồi………à mà không…….không phải. Mà sao anh lại cứu được em ,anh đi đâu ở nơi này ?
– Tôi……….tôi …….tôi đi công chuyện – Trường lúng túng.
– Anh có công ty ở trên cánh đồng cỏ này sao ?
– Ờ…….không có. Mà trong người thấy sao rồi ?
– Câu này anh hỏi em hai lần rồi đó.
– Vậy à……. ờ………..Chuyện là vầy…………..
Trường kể ra hết mọi chuyện, lấy tay khoác áo vào Tú khi Tú vẫn cầm nó trên tay.
– Không ngờ, em lại làm anh quyết tâm đi học món mì như vậy, em vui lắm.
– Vui thật à – Rồi Trường khẽ cười khi thấy nụ cười của Tú nở ra đẹp như hoa.
Cơn mưa lạnh lẽo tự dưng ở đâu trút xuống. Không gian xung quanh lạnh lẽo lại bao trùm lấy cả hai người. Túp lều rách nát này đã bắt đầu nhiểu hạt mưa . Tú nhìn Trường một cách trìu mến.
– Thật ngại quá, vì em mà anh phải chịu mắc mưa như thế này.
– Không có gì đâu. Tôi cảm thấy bực mình lắm. Xe thì hết xăng, điện thoại thì mất sóng, lại không có một bóng người ở đây. Làm sao mà về đây ?
Rồi cả hai nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
– Bây giờ em nghĩ mình nên tạm thời mình đợi tạnh mưa nhe anh?
– Nhưng biết chừng nào mới hết, mưa này chắc lâu lắm.
– Em biết anh không quen ở những nơi này, em đã liên lụy anh….
– Tôi đã nói không có gì rồi mà……vậy thì chúng ta đợi tạnh mưa.
Cả hai nhìn mưa rơi một lát, rồi một lúc sau Tú đã ngã gục vào vai Trường vì buồn ngũ. Trường tay run run vì lạnh. Nhưng Trường để ý thấy Tú cũng lạnh không kém nên muốn ôm Tú vào lòng để đở lạnh, nhưng Trường không làm được, thấy có gì đó ….ngài ngại……….
Trường quyết định nhường luôn chiếc áo sơ mi của mình để đắp cho Tú mặc dù rất Trường đang run cằm cặp. Trường luôn tự hỏi tại sao phải làm vậy, đây là lần đầu tiên mình đối xử tốt với một người. Nhưng sao lại là cậu nhóc này…………………..
Đợi một hồi lâu mưa dừng hẳn….Trường mừng gỡ.
– Nhóc dậy đi, hết mưa rồi.
– Ờ……- Tú say ngũ
– Về thôi, nhanh lên.
Tú đứng dậy thì trên người mình phủ hai chiếc áo, rồi trông qua Trường thấy một anh chàng bờ môi đang run run, cơ thể trần. Có lẽ Tú biết chuyện gì đã xãy ra lúc mình ngũ
– Anh……….anh mặc áo vào đi.
– Không….không cầ…n……đ….â…u – Trường đang run