Best friend or lover - Chương 16
Chap 16.
“ Long làm gì vậy? …Vầy làm sao Lâm vớt Long lên được?”
Nó cuống cuồng bơi lại chỗ nó trong khi hắn thì hụp lặn tránh xa nó ra và có vẻ như hắn sắp chìm. Nó bất lực nhìn lên xuồng với ánh mắt cầu cứu thì nhận được vẻ thờ ơ của mọi người.
Đám tụi nó hôm nay đi đám giỗ nhà Sơn. Vào sớm nên cũng lăng xăng vào phụ 1 tay nhưng một đám ăn thì nhiều chứ làm chẳng bao nhiêu, hết làm hư cái này lại làm đổ cái kia, ở lại chỉ vướng chỗ, cho nên chúng bị người lớn đá ra khỏi nhà và bảo rằng : đi đâu đó chơi chừng nào xong thì gọi về.
Cuối tháng 7, trời nóng như lửa đốt. Ý kiến tốt nhất là bơi xuồng đi hóng mát. Điểm mặt thành viên trên xuồng có: chủ xuồng-Sơn, người yêu chủ xuồng-Qui, nó, có nó thì phải có nhỏ và hắn, mà có nhỏ thì không thể thiếu cái đuôi của nhỏ là Lãm.
Trời nóng mà ngồi trên xuồng hóng gió sông nhè nhẹ thổi qua cùng với mấy hủ kem thì còn gì bằng? Người ta thường bảo ‘thiên đường không xa nếu con người tự biết hưởng thụ’. Vâng! Chúng nó đã rất biết hưởng thụ, cuộc sống bây giờ đang là thiên đường đối với chúng.
Qua khúc sông vắng, không một bóng người, tấp vào đám tràm để tránh nắng. Vào hè, cái nắng oi ả như rút hết nước trong lòng các con sông. Nước lại đứng không chả. Tuy nhiên đây là vùng đất phèn nên nước xanh trong hơn những vùng khác. Trong đến nỗi ta có thể nhìn thấy tới cả đáy sông. Xung quanh, sen dại nở trắng xóa một vùng. Sen trắng mang vẻ đẹp tinh khiết chứ không kiêu sa, lộng lẫy như sen hồng. Nhiều người không thích nó bởi vì nó không sắc. Nhưng nó lại toát lên mùi thơm dịu nhẹ làm người ta thấy sảng khoái. Cánh hoa trắng muốt e ấp nở trên những chiếc lá xanh mượt, in mình xuống dòng nước lấp lánh ánh nắng giữa bầu trời quang đãng, làm cho phong cảnh nơi đây mang vẻ đẹp thoát tục.
Phong cảnh thì thế nhưng con người thì không. Sơn và Qui bắt đầu hôn nhau, xem mọi người không hề tồn tại, bất chấp tới sự ngưỡng mộ và cũng muốn được như thế với ‘ai đó’ của Lãm. Nhỏ không quan tâm tới điều đó, cái nhỏ đang quan tâm tới là hắn và nó. Hắn đang mè nheo dụ dỗ nó:
“ Lâm phải gọi Long là anh. Gọi là anh đi màaaaaaaa.”
“ Không! Long sinh cùng ngày với Lâm. Sao gọi là anh được?”
“Long sinh trước Lâm 10 giờ, trên cơ bản ai sinh trước làm anh.”
“Không là không. Long đừng có vớ vẩn thế. Lâm không thích.”
Nó dứt khoát trả lời hắn rồi tiến tới chỗ nhỏ ngồi. Hắn nhìn theo nó, xụ mặt xuống, giận dỗi cứ như trẻ con. Nhỏ cười cười bước đến chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh, thì thầm vào tai hắn cái gì đó làm cho hắn tươi tỉnh hẳn. Hắn nhìn nhỏ la to:
“Phụng! Sao lúc này mày mập thế.”
Tiện chân, nhỏ đạp cho hắn một phát chúi xuống sông.
Dân thị trấn, 10 người thì 9 người không biết bơi. Từ lúc nó dọn về đây ở, nó chưa hề thấy hắn tắm sông nên suy ra có lẽ hắn cũng không biết bơi. Hắn hụp lặn dưới sông. Nó nhìn nhỏ khó chịu rồi nhảy xuống với ý định vớt hắn lên. Nhỏ nhún vai bước về vị trí cũ xem như không có chuyện gì xảy ra. Qui và Sơn vẫn tiếp tục công cuộc hôn hít của mình. Lãm dù lo lắng nhưng chỉ có thể nhìn theo mà lực bất tòng tâm. Nó gần như mếu khi mà nó bơi tới chổ hắn thì hắn lại gạt ra.
“ Long làm gì vậy? … Vầy sao Lâm vớt Long lên được?”
Hắn gần như sắp chìm. Nó ngước lên với ánh mắt long lanh cầu viện binh nhưng bị mọi người phớt lờ chỉ duy nhất có mỗi mình Lãm bất lực đáp trả nó. Nó gần như sắp khóc.
“Vậy Long muốn gì đây?”
Cố ngoi lên, hắn lớn tiếng “ Gọi Long là anh.” Rồi chìm hẳn, không có dấu hiệu ngoi lên lần nữa.
Nó rối rít bơi lại chỗ hắn vừa biến mất. Nó khóc:“ Long muốn Lâm gọi là anh hay gì cũng được. Long ngoi lên đây đi.”
“Thiệt hông? Lâm hứa rồi đó.”
Nó ngơ ngác nhìn về nơi phát ra giọng nói. Hắn không biết từ lúc nào đã lặn qua phía bên kia xuồng khuất tầm mắt của nó. Hắn vui vẻ leo lên xuồng. Nhỏ cười sặc sụa.
“ Mày bị nó lừa rồi. Nó không những biết bơi mà còn lặn như rái nữa cơ.”
Nó bực bội bơi lại xuồng và trầy trật leo lên. Thấy thế, hắn iền đưa tay kéo nó. Xuồng nghiêng về 1 phía làm cặp tình nhân đang xem mình là ‘cái rốn của vũ trụ’ kia nhào xuống sông. Kéo nó lên xong, hắn ôm lấy nó.
“ Lâm hứa rồi đó. Gọi Long là anh đi.”
“ Không. Long gạt Lâm. Nên không tính.”
“ Không biết. Hứa là hứa. Không đựơc viện cớ này nọ. Giờ có gọi không?” Hắn nâng cằm nó lên. Mặt nó đỏ bừng.
“ Long làm gì vậy? Có mọi người ở đây đó.”
“ Có gọi không?”. Hắn cúi người xuống.
“ Long! Lãm cũng có ở đây nữa đó.”
“ Không cần biết. Có gọi không?” Môi hắn sắp chạm vào môi nó.
“Áaaaa…. Long!… anh . Anh …. Gọi rồi mà , dừng lại đi. Đang có mặt nhiều người đó.” Nó cố quay mặt đi.
Hắn nhếch mép cười, kéo mặt nó lại và hôn nó. Nó kháng cự yếu ớt rồi cũng hôn lại hắn. trước nụ hôn của hắn nó chưa bao giờ làm chủ được mình. Nhỏ cười ‘e lệ’ đưa điện thoại lên quay. Long còn tiếc rẻ là ước gì mình đem theo máy kĩ thuật số. Lãm lại một lần nữa há hốc mồm rửa mắt lần 2 trong ngày rồi nhìn sang nhỏ. Ý thức đựợc có ai đó đang nhìn mình, nhỏ hướng sự chú ý về phía tia nhìn đó. Mắt nhỏ lóe lên, vung tay hình nắm đấm, ý bảo: muốn chết thì lại đây. Lãm thở dài thương cho số phận hẩm hiu của mình.
Qui nhìn Sơn. Sơn gật đầu, cả hai cùng cười rồi nghiêng xuồng.Hai con người đang hôn nhau kia, một lần nữa lại vinh hạnh ghé thăm hà bá. Trận chiến giành xuồng của hai cặp tình nhân bắt đầu, chịu khổ nhất là 2 con người không biết bơi ngồi trên xuồng. Nhỏ và Lãm la oai oái, tay bám chặt vào 2 bên mạn thuyền.
Chuyện gì đến cũng đến. Xuồng ngập nứơc chìm xuống. Nó kéo nhỏ vào góc tràm bảo bám vào đó. Gốc tràm kế bên là Lãm đang run cầm cập bám vào. Nhỏ thấy buồn cười. Đúng là công tử, trên bờ thì oai phong lầm lẫm, dưới nước cứ như cọng bún thiu. Ra vẻ thương hại, nhỏ an ủi.
“ Lãm chịu khó tí đi. Tụi nó vớt xuồng xong sẽ quay lại rước tụi mình thôi.”
Lãm mừng rơn vì không ngờ lại đựợc nhỏ quan tâm thế. Như vậy thì có té hoài Lãm cũng chịu. Gần đó, hiệp hội vớt xuồng làm huyên náo cả một khúc sông vắng. Mà có phải họ cố tâm vớt đâu? Đang vờn trấn nước nhau đấy chứ. Cái ý nghĩ được lên bờ của Lãm đang xót xa lụi tàn dần.
********
Tại nhà hắn.
Bốn bậc sinh thành hết nhìn cô gái lại nhìn sấp ảnh trên bàn. Mẹ nó úp mặt vào lòng bàn tay khóc, trong khi ba nó đang ra sức vỗ về. Mẹ hắn môi mím chặt, người run lên bần bật. Ba hắn thì gương mặt đang đỏ bừng vì giận dữ, tay vò một vài lá hình đó.
Con bé không dám bước tới gần chỉ đứng từ cầu thang nhìn xuống. Thấy sắc mặt của người lớn, nhanh chóng con bé biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Vội vã chạy lên phòng điện thoại cho nhỏ.
“ Thuê bao quí khách ……”
Cứ như thế con bé thực hiện cuộc gọi nhiều lần nhưng vẫn duy nhất có một tín hiệu đáp trả. Mệt mỏi. Con bé lại điện cho hắn và nó thì tín hiệu đáp trả cũng y như của nhỏ. Cảm giác bất an xâm chiếm lấy con bé, định chạy xuống nhà để nói giúp. Rồi con bé chợt khựng lại. cái đầu thiên tài của Nhung cảnh báo rằng : nếu bây giờ mà xuống đó thì không giải quyết được gì cả. ‘ Giục tốc bất đạt’, phải nhẫn nại còn lo chuyện lâu dài. Chụp lấy ảnh cô gái lưu vào máy, Nhung ngồi xuống gần đó để nghe ngóng tình hình.
“Trời ơi! Con tôi. Sao nó lại thành ra thế này” Mẹ nó- bà Lệ vừa khóc vừa nghẹn ngào thốt lên như thế .
“Cháu biết là các bác rất đau lòng khi biết đựơc tin này và cháu cũng biết rằng mình không có lý do nào để báo cho các bác biết. Nhưng cháu vẫn phải nói vì có lẽ 2 bạn Long Lâm chỉ đang lầm tưởng thôi.”
4 ngừơi có thêm khởi sắc nhìn cô gái chờ đợi điều tiếp theo.
“ Theo cháu biết thì Long- Lâm là bạn thân từ bé nên tình cảm cũng thân hơn so với tình bạn thông thường. Mà họ lại chơi thân với em họ cháu-Qui là người đồng tính. Cháu nghĩ họ chỉ ngộ nhận thôi.”
“ Qui là người đồng tính?”. Cả 4 đồng thanh.
“ Dạ. Cháu chỉ mới biết đây thôi. Ba cháu có việc phải điều tra ông em họ nên mới biết. Người mà Qui yêu là anh Sơn.”
Họ cảm thấy hụt hẫng khi biết đựơc tin này. Hai cậu con trai tính tình vui vẻ mà họ quí lại là người đồng tính và cũng có thể là nguyên nhân “lây’’ cho con họ. Họ ngồi đó đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau.
“ Cám ơn cháu đã báo cho các bác biết. Hiện tại các bác đang rối nên đón tiếp cháu không được chu đáo. Cháu thông cảm! Mà cháu là bạn của thằng Long nhà bác?” Ba hắn lên tiếng.
“ Dạ không. Cháu học chung lớp với Lan và Lâm. Cháu….. rất thích Lâm nên cháu cũng…. mong Lâm trở lại bình thừơng.”
“ Cám ơn cháu. Cháu tốt với Lâm nhà bác quá.” Mẹ nó nói.
Con bé thở dài:“lại cái kiểu mơ mộng hão rồi. Không có anh Long thì còn chị Phụng cơ mà..”
Ra khỏi nhà hắn, cô gái cứ miên man suy nghĩ suốt dọc đường về. Liệu cô làm thế có sai không?. Sau sự việc ‘lầm tưởng’ này thì cô có cơ hội không? Hay sau khi Lâm biết đựơc thì Lâm sẽ căm thù cô? Cô làm vậy thì được gì? Không. Cô làm vậy là đúng. Hai người con trai yêu nhau là sai, luật pháp và dư luận đều không cho phép. Cô làm vậy chỉ vì giúp Lâm thôi. Thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười với ý nghĩ một ngày nào đó cô và Lâm sẽ tay trong tay đi dạo trên con đường này.
Không khí u ám chèn ép cả hơi thở trong căn phòng.
“ Đúng là tụi nó chỉ lầm tưởng thôi. Con chúng ta không phải thế.” Bà Lệ lên tiếng. “Anh!”. Bà lay lay người chồng mình “chúng ta chuyển trường cho con về Tiền Giang đi. Thời gian sẽ làm con nó nguôi ngoai. Người ta bảo :” xa mặt cách lòng mà.”.
Vỗ về vợ mình, ông Tâm nói “ Chúng ta sẽ tách 2 đứa nó ra. Vợ chồng tôi sẽ chuyển trường cho thằng Lâm. Anh chị có dự tính gì không?”
“ Vậy cũng được. Trong thời gian đó chúng tôi sẽ nhốt thằng Long lại, không cho 2 đứa tụi nó gặp nhau.”
“Vậy thì nhờ anh chị.”
*****
“ Tối nay ngủ lại nhà anh đi.”
Mặt nó chuyển sang đỏ. Làm bộ quay đi hướng khác xem như không nghe hắn nói gì.
“ Anh nói em có nghe không? Tối nay ngủ ở nhà anh.”
Nó dự định gật đầu. Nhỏ bước lại kéo nó ra phía sau.
“ Mày làm ơn đừng coi tao như vô hình được không. Tính dụ dỗ ‘trai nhà lành’ hả? Tối nay thằng Lâm về nhà. Cả ngày nay nó mệt rồi, qua nhà mày để mày ‘hành’ nó hả?”
Nó phấn khởi vì được nhỏ kịp giải thoát, gật đầu lia lịa. Còn hắn nhìn con bạn như muốn ăn tưới nuốt sống. Nhỏ cười cười vì ý định phá hắn đã thành công.
Nhác thấy bé Nhung đứng ở đầu con hẻm với dáng vẻ bồn chồn lo lắng như đang đợi cái gì đó. Bỏ mặc 2 thằng bạn nhỏ chạy về phía Nhung.
“ Sao em lại đứng đây. Em có biết đứng đây nguy hiểm lắm không hả?” Hắn cũng chạy tới chỗ con bé và hỏi.
“ Em có việc muốn nói với chị Phụng. Chị đi theo em nha.”
Con bé kéo nhỏ đi ngược hướng nhà. Hắn cũng an tâm mà giao đứa em của mình cho nhỏ. Vì hắn biết bất luận có chuyện gì xảy ra thì nhỏ cũng sẽ bảo vệ Nhung bằng mọi cách, với lại ai mà dám đụng tới nhỏ trong khu này cơ chứ. Bỏ qua nỗi lo lắng, hắn nắm tay nó kéo về nhà mà không hề hay biết gì về giông bão phía trước.