Angel... - Chương 4
Chương bốn
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày tôi xuất viện. Trong suốt một tháng qua không có gì nổi bật khả dĩ có thể cải thiện được tâm trạng của tôi cả.
Tôi thích ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt và quên đi mọi thứ. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ vì nó đem lại cho tôi cảm giác thoải mái dễ chịu. Và khi hơi nước bốc lên làm tất cả trở nên mờ mờ ảo ảo, tôi lại ư ử trong miệng giai điệu quen thuộc ấy.
Hôm nay cũng thế, tôi nằm trong bồn tắm, nhìn chằm chặp vào bóng đèn trên tường, ngân nga bài hát đó. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, máu từ tay tôi chảy loang đỏ mặt nước. Tôi lại làm thế nữa rồi.
Cánh tay tôi nát bươm bởi những vết cắt, hết vết này đến vết kia, mới chồng lên cũ. Máu ngày càng chảy nhiều hơn. Mất máu làm tôi chóng mặt, mê mê tỉnh tỉnh. Nào, nào, rồi sẽ ổn thôi. Lát nữa tôi sẽ ra khỏi bồn, xả nước rồi sau đó sẽ băng vết thương lại, thế là xong.
Những lúc như thế này tôi chỉ muốn ở một mình. Nếu có người đến sẽ rất phiền phức, mà tôi thì ghét sự phiền phức, nhất là nếu nó lại đến từ Lily.
_ A A A A A!!! BA, BA ƠI! KYAN….
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng thét của Lily, tiếp sau đó là những tiếng bước chân chạy rầm rầm xuống, rồi lên cầu thang. Chết tiệt!
_ Ba, con không biết phải làm sao… Kyan…
Tôi chợt bừng tỉnh, tỉnh táo hơn cả trước khi nằm trong bồn nước nóng. Tôi đột ngột vùng dậy, gần như nhảy ra khỏi bồn.
_ Á!- Tiếng Lily hét lên king hoàng.
_ ĐI! ĐI RA!- Tôi thét vào khuôn mặt kinh hoàng của Lily và người cha, khuôn mặt của hai người mờ mờ và méo mó trong mắt tôi- Á Á Á Á Á!!!!!!!!
Tôi gào hét và hành xử như một kẻ điên.
Lily và cha cô sửng sốt đến chết sững nhưng rồi nhanh chóng định thần lại và chạy ra khỏi phòng tôi với vẻ hoảng hốt và lo lắng cực độ. Còn tôi trong căn phòng trống không vẫn cứ tiếp tục thét đến khản cả giọng cho đến khi kiệt sức. Tôi chỉ còn đủ sức để băng lại cái tay và nằm vật ra giường, quấn mình trong chăn rồi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai rồi tôi sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, kể cả chuyện này nữa. Hy vọng là thế.
————-
Sáng hôm sau, Lily không có ở nhà. Tôi cũng không nghĩ là cô còn có thể ở lại nhà sau những gì hôm trước. Mệt và chóng mặt kinh khủng. Tôi cần cái gì đó để bổ sung vào chỗ máu bị mất. Một cốc nước cam có lẽ sẽ giúp tôi khá hơn.
Ánh mặt trời chiếu xiên lên bàn bếp, soi vào cốc nước cam làm màu sắc của nước trông như mật. Mặt trời đang ở phía Tây rồi. Một ngày nữa lại sắp sửa kết thúc. Tự dưng tôi lại muốn đi mua đồ. Chiếc áo của tôi đã cũ và bộ trang điểm thì đã hết từ lâu.
Đã lâu lắm rồi kể từ lần đi mua sắm trước. Tiếng ồn kinh khủng cùng những ánh mắt soi mói của người dân khiến tôi thấy nôn nao, chỉ muốn gục mặt xuống, mửa ra cho hết cái gì còn trong dạ dày.
Cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc áo măng tô trắng, một chiếc áo len cao cổ và một bộ trang điểm. Tôi lê bước về nhà khi mặt trời đã chìm hằn xuống đường chân trời đằng xa. Giờ tôi chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm, ngủ và rồi quên hết mọi việc…
————–
Tiếng xe máy rồ ga phóng qua con đường phía dưới phòng tôi khiến tôi tỉnh giấc vào lúc hai giờ sáng. Quấn chặt tấm chăn mỏng vào người, tôi đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn xuống con đường lớn. Dưới ấy có vài gã say rượu đang khoác vai nhau hát lảm nhảm. Hầu như ngày nào cũng có mấy cảnh tương tự như thế này diễn ra dưới cửa sổ phòng tôi. Con người quả là một tạo vật đơn điệu và nhám chán.
Chiếc chăn mỏng quấn quanh người tôi hơi ẩm. Tôi đoán đó là do nước từ người tôi thấm vào khi tôi từ bồn tắm ra ngoài và ngã luôn lên giường. Tôi nghĩ mình sẽ phơi nó ngay bây giờ.
Ổ khóa trên sân thượng bị hỏng vì vậy hơi khó mở. Nhưng rồi nó cũng phải ngoan ngoãn mở tung sau cú đá của tôi.
Trên đây là lãnh địa của ánh trăng. Thứ ánh sáng lạnh lẽo nhợt nhạt ấy đổ lên người tôi một màu xám xịt. Đâu đó dưới kia vẫn còn có vài cửa sổ sáng đèn, cách một quãng không xa là khu phố đêm nhộn nhịp đông đúc. Chung quanh tôi không có một tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng gió rít sắc lạnh như đang giận dữ điều gì.
Tôi đứng giữa sân thượng, để gió thổi tấm chăn dính chặt vào người tôi, để gió làm khô cả tôi và nó.
Gió hơi lạnh, có lẽ bởi mùa thu đã tới.