Angel... - Chương 3
Chương ba
Không hiểu thế quái nào mà họ chưa cho tôi xuất viện. Đã là ngày thứ ba rồi.
Trên cái bàn nhỏ kê bên cạnh giường tôi, một lọ hoa đã được đặt ở đó lúc nào mà tôi không hay. Những bông hoa đang nở hết sức rực rỡ. Có nhiều màu sắc khác nhau nhưng tôi thích nhất những bông hoa cúc trắng. Chúng nhìn tinh khiết vô cùng và thật mỏng manh dễ vỡ, giống như thiên thần lạc xuống cõi trần tục.
Tôi không biết những bông hoa này là của ai mang đến. Tôi có hỏi người y tá khi cô ta vào thay nước cho mấy đóa hoa nhưng cô ta cũng không biết. Không hiểu sao tôi cứ mong đó là của người đàn ông hôm trước. Tôi vẫn chưa biết tên anh ta. Nếu hôm nay anh ta lại đến tôi sẽ hỏi.
Tôi quay mặt lại nhìn đám cúc trắng. Hình ảnh những cánh hoa nhòa dần đi, thay thế nó là đôi cánh thiên thần trắng muốt không chút vấy bẩn.
Thiên thần.
Tôi nhớ lại lời người đàn bà từng là mẹ tôi đã nói. Nếu tôi là một thiên thần, và một ngày nào đó tôi đến với Chúa, Chúa sẽ chấp nhận tôi chứ? Liệu Chúa có chấp nhận đứa con như tôi không?
Tôi phải làm sao khi quá mệt mỏi với việc tồn tại ở nơi này? Có lẽ tôi nên nhanh chóng rời khỏi đây. Thế giới này không có chỗ cho thiên thần, càng không có chỗ cho một thiên thần mang trong mình linh hồn của quỷ. Tôi nên dang rộng đôi cánh và bay lên Thiên đường, cao thật cao xuyên qua những đám mây trắng.
XOẠCH
Rèm cửa bị kéo mạnh cùng lúc với ánh sáng mặt trời đột ngột ào vào phòng đẩy tôi ra khỏi luồng suy nghĩ một cách thô bạo.
_ Cậu có ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi.
Một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc cắt ngắn và đôi mắt nâu to lên tiếng. Cô mỉm cười tiến đến bên giường tôi rồi nhanh như cắt chộp lấy đầu tôi, kẹp chặt trong hai bàn tay. Cô nhìn tôi giận dữ.
_ Cấm có làm thế nữa nghe chưa!
Tôi cười
_ Chào Lily.
Lily là con gái của người bảo hộ. Tôi yêu cô gái ấy, tôi yêu sự nhiệt tình, năng động, trẻ trung, nụ cười và lòng yêu cuộc sống của cô.
_ Được lắm. Lần này tớ tha không xử tội cậu đấy.
Lily nói rồi nhảy tót lên giường tôi ngồi, líu lo như một đứa trẻ. Màu của nắng rất hợp với cô. Thật vậy. Nhìn những tia nắng vàng rực nhảy nhót trên mái tóc nâu và làm đôi mắt nâu của cô sáng lên lấp lánh, tôi cứ ngỡ cô là một vị thần.
_ Này, này, cậu có thấy ngoài kia đang nắng đẹp không? Ra ngoài chơi đi.
_ Không. Tớ muốn ở trong này.
Thực ra cô ấy nói đúng. Trời đang nắng đẹp.
_ Thôi nào, đi đi! Nếu không tớ sẽ giận đấy.
Tôi không muốn Lily giận, vì thế tôi để cô nắm tay mình kéo ra ngoài. Chúng tôi đã ở ngoài cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống. Lily phải về nhà và vì vậy chúng tôi chia tay nhau trước cửa phòng bệnh.
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đó đang đứng trong phòng tôi. Anh ta quay người về phía cửa sổ, đối diện với ánh hoàng hôn thẫm đỏ. Tôi không biết tại sao nhưng ngay lúc đó tôi đã muốn khóc, tất cả các giác quan của tôi đều bị kích động bởi hình ảnh lộng lẫy trước mắt. Không phải người đàn ông, không phải hoàng hôn, mà là người đàn ông và màu sắc dữ dội của hoàng hôn.
Và tôi đã khóc thật. Tôi khụy xuống sàn nhà, nước mắt rơi lã chã, mặt vẫn ngẩng cao nhìn hình ảnh khiến tôi rung động hơn bao giờ hết.
Hình như tôi đã làm anh ta giật mình. Anh ta quay lại nhìn tôi với vẻ mạt ngạc nhiên và vội vã chạy lại hỏi tôi bị làm sao. Tôi không làm sao hết.
Một khoảng lặng kéo dài đột nhiên đè lên bầu không khí trong phòng. Tôi để anh ta nâng đầu tôi lên nhẹ nhàng bằng đôi bàn tay to ấm, nhìn sâu vào mắt tôi bằng đôi mắt đen sâu hun hút ấy, như thể muốn cướp đi màu xanh trong mắt tôi. Tôi nhắm mắt để anh ta liếm đi những giọt lệ chưa kịp lăn xuống má, cảm nhận hơi thở nóng rẫy rà trên mặt tôi. Anh ta hôn tôi, một cách điên cuồng.
Tôi cảm thấy mái tóc của mình bị nắm chặt, cảm thấy cái lưỡi ngọt ngào của anh ta dìm tôi xuống địa ngục.
—————-
Tôi đã biết tên anh ta là Kai.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi bệnh viện đó. Trước khi người bảo hộ của tôi đến khoàng mấy tiếng, tôi đã gặp Kai. Anh ta nhìn tôi như thể việc anh ta đã làm là tội lỗi. Có thể. Tội của anh ta là đã chạm bàn tay của kẻ phàm trần vào một thiên sứ.
Kai quay đầu định bước ra khỏi phòng. Tôi chạy đến giữ anh ta lại. Tôi hôn anh ta. Tôi đã để cho quỷ dữ xâm nhập vào cơ thể mình. Mặc kệ nó. Tôi thích nụ hôn của anh ta. Tôi phải thưởng thức nó cho kĩ, cho đã, tôi phải níu giữ vị ngọt đậm đà này cho đến lần sau, hoặc cho mãi mãi.