Ấm - Chương 2
2.
– ” Đứng đấy! Đừng bước nữa! Đừng làm chuyện ngu ngốc đó.” Khôi hét lên, cởi áo khoác ra, lao đến.
Nó lặng lẽ bước. Sóng vỗ vào đá ì ầm. Nước biển mặn chát vùng vẫy trong mắt nó, đôi mắt đỏ hoe. Nó ngân nga hát trong tiếng nấc. Chân nó ứa máu vì đá nhọn. Thân mình ướt đẫm. Nó tiến tới phía bờ xa xăm nơi ánh trăng ngự trị.
Khôi chạy đến, băng băng tiến về phía trước. Sóng vỗ vào vai Khôi nặng quá, khiến cậu chùng về phía sau. Cậu cố gắng kéo sóng, vươn về phía trước.
– ” Đừng tiến tới nữa!” Hai bàn tay Khôi chụp lấy bóng hình nó.
Rồi thân nó bỗng tan đi. Nó biến mất trong ngàn sóng trập trùng. Khôi lặn xuống. Biển động khiến mọi thứ mờ dần. Muối xát vào mắt Khôi cay xè. Cậu trồi lên, mắt nhìn dáo dác.
” Anh ra đây làm gì?” Nó khẽ chạm vào Khôi.
Khôi bỗng ôm chầm lấy nó, vừa khi cơn sóng lớn vừa ập xuống. Cả hai té khuỵu. Khôi giữ lấy vai nó, kéo vào bờ. Nó cảm nhận bờ vai ấm ấy qua biển lạnh.
– ” Làm gì vậy hả? Tại sao lại muốn chết? Không có gì là không giải quyết được cả!”
– ” Chết! Tại sao tôi phải chết? Mà anh là ai?”
– ” Thế lao ra biển làm gì? Mắt đỏ hoe thế này…chắc chắn là muốn giải thoát nỗi buồn rồi!”
– ” Đúng là tôi buồn thật! Nhưng tôi không chết đâu…Tôi ra biển tìm vật này!” Nó xoè tay ra, con sao biển ngọ nguậy trong tay nó.
Khôi tròn xoe đôi mắt, ngẩn tò te. Rồi nó bỗng bật cười, cười to thật. Nó quệt nước mắt dàn dụa ứa ra. Khôi cũng ôm bụng cười.
Đó là lần đầu nó quen Khôi.