7 ngày bên thần chết... - Chương 2
_______ NGÀY THỨ HAI __________
– Khốn kiếp ! Thần chết lẩm bẩm : Cái tên oan hồn đó biến đâu mất rồi , nếu không đưa hắn về đúng giờ chắc ta tiêu quá .
Thần Chết lần theo ân khí lượn vào 1 trường học , cái tên ma này khôn gớm chui vào cái chỗ toàn người sống này thật khó tìm . HẮn đang ngó đông ngó tây thì cảm nhận được hơi của kẻ sắp chết , nhìn xuông bên dưới :
– Trung Anh , đi ăn trưa không ?
– Cảm ơn , tớ có cơm hộp rồi .
” Là nó à ? ” Thần chết ngán ngẩm nhìn cậu tươi cười vẫy vẫy hộp cơm với người bạn , hắn chả khoái xuất hiện trước mặt cậu lúc này ( NOTE : Thần Chết vô hình với tất cả trừ những người hắn muốn cho thấy hoặc những kẻ đang hấp hối – cái này chắc ai cũng biết nhưng tui cứ nói cho chắc cú ^ _^ ) . Cái vẻ mặt cậu trông chẳng có gì là của người sắp chết khiến hắn thấy chán , hắn thích nhìn thấy những gương mặt lo âu hơn vì những gương măth đó cho hắn thêm hứng thú với công việc -” quay về việc thôi ” . Hắn vừa định quay đi thì thấy cậu tách khỏi đám bạn và đi vòng ra sau trường . Tò mò hắn bám theo cậu , Sân sau trường là 1 dãy dài những cây nhãn trĩu quả ( còn xanh ) xen lẫn với vài cây bàng non . CẬu chọn 1 cây có bóng rộng nhất , ngồi xuống và mở hộp cơm ăn
– Sao lại ra cái chỗ vắng vẻ này ?
Hắn đang lầm bầm tự hỏi và ngay lập tức … Sau miếng cơn thứ 2 , Trung Anh bỗng vật vã , hất đổ cả hộp cơm cậu lăn trên bãi cỏ … Hăn trợn mắt đứng nhìn ” Nó sao vậy ? ” … Nhăn nhó 1 tay ôm lấy ngực , 1 tay cho vào trong túi áo lấy ra hộp thuốc dốc ngược ra … Bỏ cả nắm thuốc vào miệng , cậu dựa vào gốc cây thở hồng hộc và gương mặt dần dãn ra … Hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao cậu lại ngồi ăn 1 mình , cậu bị bệnh tim … Cậu không muốn ai trông thấy hình ảnh vật vã của mình …
+ Tối :
– Ngài đã đến ! TRung Anh hớn hở chạy ra từ bếp , thấy cái dáng vẻ đó của cậu hắn hỏi
– Trưa nay ngươi làm gì ?
Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này nhưng cậu vẫn trả lời
– Tôi đi ăn với mấy người bạn .
– Vậy à . Hắn quay đi khi nhớ đến gương mặt lúc trưa của cậu ” Nó sẽ chết vì căn bệnh đó sao ? ”
– Ăn cơm thôi !
HẮn quay nhìn mâm cơm vẫn có 2 cái bát để đó và 1 trong 2 cái đang ở ngay trước mặt hắn . Hắn ẩn chiếc bát về phía cậu …
– Mời ngài !
Bê bát cơm nóng hổi , hắn gắp từng đũa
– Có ngon không ạ ? Trung Anh hồi hộp hỏi
– Bọn ta không có vị giác – Hắn trả lời rồi ngay lập tức nói : Nhưng ta nghĩ nó rất ngon .
– Cảm ơn ngài !
1 nụ cười tươi tắn …