3 Semes và 8 Ukes - Chương 38
Chapter 14.
Vài ngày sau khi sự việc đau lòng diễn ra, Hajime đã đến gặp Touya, cậu trao cho anh những cuốn nhật kí mà lúc trước Shouji buộc cậu phải đọc, phải nhồi nhét sự căm phẫn của những con người xa lạ vào trong đầu. Touya tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cuốn sổ nhật kí quen thuộc của bố Aki, rồi cả những cuốn được đánh tên là của Ren Hino, Seto Nakashima và Ayumi Nakashima.
“Những thứ này là…”
Hajime gật đầu trước sự ngập ngừng của Touya, cậu nói “Đúng, đây chính là nhật kí của họ, nhưng con người ngày trước, những ân oán của người xưa đã đổ lên đầu của chúng ta hôm nay. Tất cả những thù hận, mưu tính đều được ghi rất rỏ ràng trong đây.” Cậu nhìn Touya chăm chú, “Tôi nghĩ giờ đây những thứ này tôi nên đưa lại cho anh. Tất cả chúng sẽ giúp anh giải tỏa những vướng mắc trong suy nghĩ về việc tại sao người cô yêu quí của anh lại là kẻ cầm đầu đứng sau tất cả mọi sự việc.”
“Liệu điều đó có còn cần thiết nữa không.” Touya mỉm cười nhạt nhìn chàng thanh niên ngồi đối diện với mình, “Tôi nghĩ điều đó đã không cần thiết nữa rồi. Đúng, chỉ mới đây thôi, tôi còn rất muốn tìm hiểu và vạch trần mọi sự thật, mọi âm mưu đen tối đứng sau sự việc này. Tôi muốn biết thật ra bố tôi đã làm những điều xấu xa gì khiến cho cô Ren phải căm hận và quyết trả thù cho đến cùng như thế. Nhưng giờ thì những điều ấy đã không còn cần thiết nữa rồi, tôi không còn muốn tìm hiểu về chúng nữa, những điều đã xảy ra những ngày vừa qua đã quá tàn nhẫn với gia đình tôi rồi, và tôi muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt.”
“Anh lo sợ hình ảnh đáng tôn kính của cha mình bị vạch trần, cho nên anh muốn vĩnh vĩnh không biết đến những điều mà ông ta đã làm, đúng không?” Giọng Hajime trở nên cay độc hơn, đôi mắt cậu đang bập bùng một ngọn lửa thật mãnh liệt, nó cứ nhắm thẳng vào Touya, nó như đang rất muốn thiêu rụi con người đó. “Anh thần tượng cha mình, và anh chưa bao giờ một lần nghĩ đến cha mình sẽ làm một điều sai quấy tệ hại. Giờ đây khi sự thật vỡ lỡ ra như thế, anh lại không có đủ can đảm để đối diện với nó, không dám xem sự tàn nhẫn của người đàn ông đó đã làm là gì. Anh muốn cho qua mọi chuyện, muốn hình ảnh đẹp đẽ của ông ta vẫn đẹp mãi trong lòng của anh. Anh thật ích kỷ đấy Touya.”
Một phút im lặng, Touya cúi gầm mặt để lắng nghe những điều mà Hajime nói như đang gào lên trong sự tức tối, rồi sau đó, anh như phản ứng lại thật mãnh liệt với những lời cay nghiệt của chàng thanh niên ngồi trước mặt. “Đúng như vậy đấy thì sao? Tôi ích kỷ đấy, tôi không muốn biết những việc tội lỗi mà bố tôi đã làm trong qua khứ đấy, thế thì sao nào? Mọi chuyện đã chấm dứt, chấm dứt tất cả rồi, cậu không thấy sao? Mọi thứ đã tan tát cả rồi cậu không thấy sao? Ba tôi, cô Ren, Seto hay Shouji cũng đều không còn. Ken của tôi cũng đã không còn, Mikage thì nằm hôm mê trên giường bệnh, Sora thì đau khổ và biến mất chẳng để lại tí dấu vết nào. Như vậy vẫn chưa đủ sao, cậu còn muốn gì ở chúng tôi nữa chứ?”
“Tôi muốn anh từ từ mà ngồi đọc tất cả những cuốn nhật kí này, cho dù sự thật đã tàn nhẫn đến mức độ nào thì đó vẫn là sự thật. Tôi nghĩ anh nên hiểu rỏ nó và chỉ có anh mới chấm dứt được tất cả mọi thứ.” Hajime nói với vẻ nhường nhịn hơn, “Chính anh đang nói anh muốn chấm dứt, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn đang cứ trách. Anh trách tại sao ba anh lại làm một điều gì đó thật sai trái, anh trách tại sao Ren Hino lại quá tàn nhẫn để trả thù như vậy, và anh cũng tự trách mình, chỉ tại anh sinh ra trong dòng họ này để rồi những người thân xung quanh anh đều phải hứng lấy những đều đau khổ đáng lẽ là của anh.” Giọng Hajime nhỏ nhẹ, cậu nói như cảm thông và muốn chia sẽ sự chịu đựng mà Touya đang gánh lấy. “Cái nút thắt thật sự bây giờ đang nằm trong con người anh, và chỉ có anh mà không phải là một ai khác có thể mở nó. Hãy tin tôi, tôi hi vọng sau khi anh đọc tất cả những điều được viết trong đây, anh sẽ tìm thấy một lối đi cho chính bản thân mình.”
“Đọc những dòng viết tràn đầy thù hận của những con người trong cuộc, rồi sau đó là có thể tìm ra sự giải thoát cho bản thân ư? Cậu nói nghe sao mà tức cười quá.” Touya cay đắng nói, đôi mắt cậu dán chặt vào những cuốn sổ ghi chép cũ kĩ nằm trên bàn.
“Tôi tin anh sẽ làm được điều đó.” Hajime nói lời cuối cùng rồi đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa, cậu chàng không quên để lại thêm một lời động viên. “Tôi tin anh sẽ tìm thấy sự giải thoát. Anh không giống họ, tôi biết anh sẽ tìm ra sự thanh thản trong sự thù hận và hóa giải nó. Cám ơn anh.”
Rồi Hajime biến mất, bỏ lại một mình Touya ngồi lặng lẽ trong gian đại sảnh rộng lớn lạnh lẽo. Ryu đứng phía trên đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của cả hai. Cậu không nói gì rồi quay trở lại phòng của Koji để gặp Siwon.
…
Tối hôm nay, trời dịu nhẹ và mát mẽ, ánh trăng sáng vàng rực trên bầu trời đen thẫm trên cao. Hajime ngồi trên một cành cây lớn và lặng lẽ ngắm nhìn Touya ngồi chăm sóc Mikage thật ân cần, chu đáo. Cậu bỗng nhớ đến những gì mà Touya đã nói với cậu vào cái ngày anh cứu cậu trong tình trạng gần chết sau cuộc truy đuổi của Siwon. Touya cũng đã rất chu đáo và ân cần khi săn sóc khi cậu bị thương. Căn phòng của PHONG khi đó là nơi đã chứng kiến tất cả những việc đã xảy ra của cả hai.
“Tôi nhận ra cậu, cậu chính là người đã luôn tìm cách để giết tôi.”
“Thế à, vậy là anh đã nhận ra tôi. Sao lại còn cứu tôi?”
“Vì tôi không cho là cậu thật sự muốn giết tôi. Đã có quá nhiều cơ hội thuận lợi, nhưng rồi cậu đều bỏ qua tất cả. Tại sao cậu lại làm như thế? Cậu làm việc cho ai?”
“Anh không cần biết điều đó. Giờ tôi nằm trong tay anh rồi, anh muốn làm gì thì cứ việc.”
“Tôi sẽ làm gì bây giờ?” Touya mỉm cười tinh nghịch nhìn chàng trai. “Cậu đã tin tưởng đến nỗi khi ra như thế này người cậu cầu cứu lại là tôi chứ không phải đồng bọn của cậu. Thật ra cậu đang suy nghĩ gì thế, Hajime?”
“Anh nhớ tên tôi?” Chàng thanh niên ngạc nhiên, cậu cố cựa quậy thì những vết thương lại khiến cậu thật đau đớn.
“Chẳng phải cậu vừa mới giới thiệu cho tôi hôm qua đấy sao? Tôi sẽ nhớ nó để nếu sau này có bị cậu giết, tôi cũng có người để mà đòi nợ chứ.”
“Anh đúng là đồ điên.”
“Cậu cũng điên không kém gì tôi.” Touya lại mỉm cười với vẻ mặt thơ ngây của mình, “Ai đời lại chạy vào lòng địch mà cầu cứu không chứ.” Rồi Touya cười lớn hơn, “Tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại làm như thế. Chắc cậu thích tôi rồi.”
Hajime im lặng, cậu không nói thêm gì cả.
“ “Hajime” có nghĩa là “Bắt đầu” đúng không nào? Tôi hi vọng cậu sẽ bắt đầu lại một cuộc sống khác cho mình, tốt đẹp hơn. Tôi trông thấy và nhận ra rằng cậu không phù hợp với cái công việc sát thủ này.”
Hajime lầm rầm, “Tên này bị khùng chắc.”
Hajime đã nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Touya ngày hôm đó. Những câu nói như bông đùa của chàng Pervert Man lại khiến cho cậu chàng nhớ mãi, Hajime cũng không bao giờ quên những cử chỉ ân cần của chàng ta. Và giờ, ngồi ở một nơi xa xa trông dáng vẻ quan tâm, sự săn sóc chu đáo của Touya đôi với người tình đang nằm mê man, điều đó lại càng khiến Hajime cảm mến nơi anh chàng nhiều hơn.
“Cám ơn anh vì đã tin tôi, Touya!”
…
“Khi phát hiện ra Seto đã từng có một gia đình, anh ta đã ruồng rẫy người phụ nữ đó và đem đứa con vào cô nhi viện, mình thật sự rất sốc. Khi ấy mình như một người đang bị té xuống một cái vực sâu khủng khiếp và không tài nào có thể vực dậy được chính bản thân. Nhìn anh vui đùa bên Sora mà lòng mình lại cảm thấy e sợ vô cùng, không biết rồi đến khi nào chính mình và Sora lại rơi vào tình cảnh giống như người phụ nữ và cậu bé tội nghiệp kia…”
“Mình bắt đầu nghiện ngập trong cờ bạc và rượu chè. Mỗi khi tỉnh mình lại đau khổ với những điều mình đã làm và nó thật sai trái. Seto đã vô cùng lo lắng nhưng mình luôn phải nhìn anh ta với cặp mắt đầy ngờ vực và kinh tởm. Áp lực của Penguin Sina lại khiến mình càng đau đầu. Nó càng ngày càng tuột dốc. Mình sắp phải chết đến nơi rồi…”
“Penguin Sina mất trắng, nợ nần chồng chất, và mình bắt đầu cảm thấy hoang mang bởi nhưng việc sắp sửa đổ ập xuống gia đình. Mình cảm thấy có lỗi với Sora nhiều lắm, chỉ tại việc sa đà, bê tha nên giờ đây cơ ngơi mà sau này dành cho đứa con trai bé bỏng của mình sắp tan theo mây khói. Mình không thể đứng mà nhìn điều đó xảy ra, không, mình phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh Aki…”
“Nụ cười gian trá không hề giống anh một chút nào. Thời gian và tiền bạc đã khiến anh biến thành một con người khác rôi sao? Mình không còn nhận ra anh Aki của ngày trước nữa. Anh bây giờ nhìn thật sự hiểm độc và gian ác. Mình không tin vào những gì tai nghe được. Anh vẫn muốn mình là giám đốc nhưng chỉ là một con bù nhìn, và những gì còn lại của Penguin Sina và tài sản mình để lại cho Sora đều bị anh ta quản lí chặt chẽ. Đó là cách duy nhất để bảo vệ Penguin Sina à? Không lẽ anh ta và cả Penguin Nippon không thể cứu được mình sao mà lại phải ra điều kiện như thế. Mình thật sự choàng váng trước giọng điệu, cung cách nói chuyện của Aki…”
“Aki thật sự đã hoàn toàn thay đổi, con người hiền lành, điềm đạm ngày xưa của anh ấy đã chết rồi. Hôm nay, người đàn ông đứng trước mặt mình vẫn với khuôn mặt của anh trai mình nhưng lại là lòng dạ của một kẻ khác, thật quỷ quyệt và đầy toan tính. Hắn muốn mình nhượng lại quyền sở hữu Penguin Sina cho hắn để cứu vớt cảnh mất trắng của công ty trong nay mai. Giọng điệu cảm thông, vẻ mặt quan tâm của Aki khiến mình muốn bệnh. Mình thật sự muốn ném tất cả đống tiền hỗ trợ vòa mặt hắn, nhưng nghĩ lại bây giờ nhờ những đồng tiền bố thì này mà mình sẽ có thể xoay sở trong một vài tháng tiếp theo. Nhìn cảnh Sora vẫn vô tư vui đùa với Touya và Koji mà mình cảm thấy đau đớn vô cùng. Nó không có tội…”
“Tại buổi tiệc, mình không còn tin vào mắt mình được, Mikage, đứa con rơi của Seto đang có mặt trong buổi tiệc này. Nó là khách của Aki à? Anh ta biết nó là con của Seto sao? Anh ta muốn gì đây? Nếu như ngày trước, mình sẽ không có những câu hỏi thắc mắc kiểu như thế với ông anh đáng kính, nhưng bây giờ thì… Chuyện gì sắp xảy ra đây?”
“Seto đã nói thật tất cả mọi chuyện với mình. Từng lời, từng lời anh ấy nói như những mũi dao đâm thấu vào tim của mình. Anh lấy mình không hẳn tất cả vì tình yêu mà trong đó có cả sự toan tính và trả thù. Anh muốn vào nhà Hino để trả thù Aki vì chính anh ta là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của em gái Seto, Ayumi. Đầu mình như một ổ tơ rối rắm, mình cũng muốn mượn tay Seto để trả thù Seto nhưng không thể, dẫu gì đó cũng là anh trai mình, và mình cũng không thể để chồng mình tìm cách hãm hại gia đình anh Aki. Mình phải làm sao đây? Sora ơi, mẹ thật sựu rất bế tắc…”
“Một lần nữa mình đến gặp Aki, mình bàn với hắn ta việc sẽ bán Penguin Sina để tìm kiếm một cuộc sống yên bình hơn. Aki mừng rỡ ra mặt, trông khuôn mặt của hắn lúc ấy thật rất đáng ghét. Mình cứ nghĩ tình anh em còn đó và hắn sẽ giúp đỡ mình thật nhiều trước khi cả cơ ngơi chỉ còn là dĩ vãng, nhưng không, hắn thật khốn nạn. Aki biết mình đang ở đường cùng và bế tắc, hắn ép giá đến mức mình không còn tin là hắn là anh trai mình, một kẻ mất cả tính người. Mình đành nói với hắn mình sẽ không thể làm theo yêu cầu đó, và nếu hắn không nhượng bộ, mình sẽ giao công ty này cho một doanh nhân khác bên ngoài. Hắn đã nổi nóng nhưng khuôn mặt hắn mau chóng lấy lại sự hiền lành giả tạo. Khuôn mặt đáng ghét ấy giãn ra mà cười khoái trá, hắn thách mình dám bán Penguin Sina cho người ngoài, rồi hắn cười lớn. Mình thật nhục nhã…”
“Ren Hino là vị chủ nhân đứng tên cho Penguin Sina, nhưng mình không thể toàn quyền quyết định việc bán nó hay cầm cố nếu như không có sự đồng ý của Seto, Aki và Tamaki. Hai người kia đã đồng ý giúp mình, nhưng chính anh trai mình thì lại không. Hắn thật nhẫn tâm…”
“Aki ràng buộc Seto. Hắn đem Mikage ra để uy hiếp đủ điều anh ấy. Cái gì cũng có giới hạn của nó, và sự chịu đựng của Seto đã đến đỉnh điểm và anh không còn kiềm chế được mình nữa rồi. Seto quyết định trả thù. Mình không thể ủng hộ anh, nhưng mình cũng sẽ không cản. Hãy dạy cho lão biết một trận đi, Seto.”
“Cái tin Koji chết khiến mình như bị trời giáng. Seto đã đi lệch hướng rồi, anh đã quá tàn nhẫn đến nỗi mình không thể ngờ đến. Mình cứ nghĩ Seto chỉ nhắm vào Aki, nhưng không, anh ta lại muốn giết những kẻ xung quanh của Aki trước. Giờ đây, bản chất của Seto đã bộc lộ, nó khiến mình suy sụp và khiếp sợ. Mình không muốn chứng kiến những cảnh này nữa, mình phải ra đi, đi mãi mãi…”
“Touya bị bắt, rồi bị Seto hành hạ, mình chỉ có thể len lén đứng nhìn nó bị tra tấn mà không thể làm gì. Cũng may là nó đã được cứu thoát, nhưng trông nó thương tích đầy người như thế mình xót lắm. Aki lại khiến mình rợn người, trước khi chết, hắn lại tạo ra một nỗi đau lớn cho Mikage, hắn muốn thằng bé đau khổ khi biết được cha của mình là Seto Nakashima, kẻ bỏ rơi mẹ con nó lại là kẻ sát nhân. Hắn còn bảo một xu cũng không nhả ra cho Seto, và căn dặn Touya hãy xem Sora như một thứ dịch bệnh cần phải tránh xa. Trời ơi, hắn đúng là đồ cặn bã, đến chết mà vẫn tàn nhẫn như thế. Seto chết rồi, Sora cũng đã đi rồi. Mình bây giờ không còn phải lo nghĩ cho ai cả. Mình sẽ trả thù gia đình nhà Hino. Mình quyết sẽ trả thù, hãy chóng mắt lên mà xem Aki. Mi chết rồi, như những gì mi đã gieo rắc trong ta, ta sẽ trả hết lên đầu thằng con của mi. Hãy chờ mà xem lão khốn.”
Ryu dứt lời, mắt cậu không nhìn vào những dòng như nhòe nhạt trong quyển sổ nữa mà đang nhìn về phía Touya. Cậu trông thấy người yêu đang ngôi suy tư, nghĩ ngợi vì những giận oán hận trong cuốn nhật kí của cô Ren. Nhẹ nhàng, và ân cần, Ryu hỏi thăm dò.
“Anh không sao đấy chứ?”
Một tiếng thở dài buồn bã, Touya nhìn bé Ráy Cá con, rồi nặng nhọc trả lời.
“Anh ổn mặc dù không mấy tốt lắm. Em đọc cho anh nghe nhật kí của Shouji đi.”
“Hay để mai đi, mai em sẽ cùng anh xem quyển nhật kí của Shouji và Seto.” Ryu nhìn người tình lo lắng, cậu đứng dậy rồi gom những quyển sổ cũ thành một chồng vào ôm nó vào người. “Em sẽ giữ nó nhé, ngày mai em sẽ đến và đọc cho anh nghe những gì mà những người đó đã viết. Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá vì những chuyện đã qua. Chấm dứt cả rồi.” Ryu mỉm cười trấn an, cậu đến gần và cúi xuống hôn nhẹ lên trán người tình. “Tối nay anh lại đến phòng của Ken đúng không? Chúc anh ngủ ngon. Siwon sẽ ở cùng Koji, phần Mikage để em lo.”
Ryu bước ra khỏi phòng đọc sách, và Touya đã gọi với theo.
“Ryu!”
“Sao?”
“Cám ơn em!”
“Anh ngủ ngon nhé!”
(1 năm sau…)
Touya đang ngồi trong phòng chủ tịch và kí một số văn kiện. Một chàng thanh niên với một bộ vest đen, bên ngực trái có cài một hoa mẫu đơn tuyệt đẹp bước vào. Chàng Pervert Man khá ngạc nhiên khi gặp chàng thanh niên, anh chưa kịp nói gì thì đã thấy anh chàng chỉa súng với phía anh.
“Tôi đến đây để giết anh, Touya Hino.”
Chàng Pervert Man nở nụ cười ngây thơ đầy hồn nhiên của mình nhìn chàng thanh niên, anh nói.
“Cũng lâu lắm rồi không gặp cậu, Hajime. Rất vui khi hôm nay cậu có lòng đến đây để gặp tôi. Cũng trùng hợp nhỉ, hôm nay Charlie cũng đến đây, chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau, được chứ?”
“Tôi không rảnh để ngồi tán chuyện phiếm với mấy anh đâu. Tôi đến đây để lấy lại một vài thứ?”
“Tôi có thiếu nợ gì cậu sao?” Touya mỉm cười, ngạc nhiên hỏi.
“Những quyển nhật kí của những người đã khuất.” Hajime vẫn điềm đạm nói, khuôn mặt cậu chàng vẫn vô cảm không biểu lộ cảm xúc. “Anh đã đọc hết nó rồi chứ?”
Touya có một chút ấp úng, anh trả lời, “Thật ra thì chưa, tôi chỉ mới đọc xong nhật kí của cô Ren mà thôi, nhưng cuốn khác tôi vẫn chưa có thời gian rảnh để mà đọc. Cậu biết đấy, công việc kinh doanh rất bận rộn, và tôi không có nhiều thời gian để mà đọc một mẫu chuyện ngắn huống hồ chi là những đoạn ghi chép bằng tay với nét chữ khó coi và dài thườn thượt.”
“Vậy là anh vẫn chưa xem hết à? Anh thật là…” Hajime tỏ ra cáu giận khi nhận được câu trả lời của Touya.
Chàng Pervert Man mỉm cười vui vẻ, anh cúi xuống, kéo ngăn tủ và lấy ra những cuốn sổ cũ mèm, rồi tiến đến trao tận tay cho Hajime. “Nó đây, đúng là tôi chưa đọc, nhưng những nút thắt trong tôi đã được tháo tất cả rồi. Tôi không cần đọc thêm sự giận dữ của người khác, đọc những điều ngu muội của người khác rồi rút ra bài học khôn ngoan cho mình. Tôi học cách tha thứ, học cách từ bỏ một việc gì đó. Và giờ tôi sống thật sự rất thanh thản bên cạnh nhữngngười yêu của tôi.” Touya cười híp mắt, “Ai mà chả có quá khứ, đau buồn hay vui vẻ cũng là một phần của cuộc đời chúng ta. Nhưng bây giờ ta vẫn phải sống cho hiện tại chứ. Mất mát, nỗi đau mỗi người mỗi hoàn cảnh, không nên cứ ủy mị hoài. Ta nên sống tốt đẹp và phải có lòng yêu người và vị tha.”
“Anh nói văn hoa quá, và tôi không hiểu gì cả.” Hajime giật lấy những quyến sổ trong tay Touya, rồi cậu đi đến bên chiếc lò sưởi đang cháy bập bùng gần đó, “Nếu vậy thì ta nên bỏ quách những thứ này cho rồi, để nó lại cũng chẳng để làm gì.” Nói đoạn Hajime ném những quyển sổ vào trong ngọn lửa đang cháy khiến nó lại càng bùng lên dữ dội. “Tôi hết việc rồi, tôi đi nhé.”
“Không ở lại thêm một chút nào sao?”
“Khi khác tôi sẽ ghé thăm anh và gia đình anh sau. Bây giờ tôi phải đi rồi.” Hajime mỉm cười nhìn Touya, “Một lần nữa xin cảm ơn anh.”
Rồi Hajime cũng đã biến mất sau cánh cửa để lại một mình Touya trong căn phòng vắng lặng. Anh chàng đứng khoanh tay nghĩ ngợi về chàng trai thú vị này rồi mỉm cười thích thú. Quay trở lại với chiếc ghế và bắt đầu đọc và kí tiếp một số văn kiện. Tiếng ồn ào lại vang lên, rồi một toán người xông vào văn phòng của chủ tịch tập đoàn Penguin.
“Em đã bảo với anh rồi, một tháng em chỉ cho phép anh gặp Brad một tuần thôi, vậy mà tháng vừa rồi anh lại lén lút đi gặp cậu ta tới cả hơn chục bữa. Kì này trở về, anh sẽ biết tay tui.” Giọng Jeremy đầy vẻ hăm dọa.
“Wow wow wow… Vẫn đúng là giọng điệu của Lion, từ xa tui đã nghe được sự nguy hiểm của nó rồi.” Touya mỉm cười, cậu đứng lên rồi bước tới bộ trường kỉ gần đó cùng những người thân của mình. “Dạo này cậu và Chuck vẫn khỏe chứ.”
“Ôi, Touya ơi, tớ dạo này thê thãm lắm, Lio… Jeremy cứ bắt nạt tớ suốt.” Charlie than thở kèm theo vẻ mặt thật đáng thương.
“Cậu đừng có mà nghe lời bịa đặt của hắn, hôm qua tớ còn thấy hắn cặp kè tình tứ với tên nhóc tóc đỏ kia trong quán bar. Nhìn thật là…”
“Em đã nói với anh rồi, có ăn vụn cũng phải khéo khéo, đừng để Lion biết mà.” Mikage mỉm cười nói chen vào.
Touya vuốt lấy mũi của bé Arca, “Em hay quá nhỉ, dạy người khác ăn vụn nữa, vậy em có ăn vụn ai khéo khéo không hả?” Touya choàng khoác lấy vai của Mikage rồi kéo đầu cậu chàng ngã vào người anh.
“Touya, Ryu đâu rồi?” Charlie hỏi.
“Bé ấy đi sang Việt Nam kiếm PHONG nữa rồi.”
“Chi vậy?” Jeremy ngạc nhiên hỏi.
“Dẫu gì thì cũng không nên để PHONG lưu lạc một mình bên ngoài như thế. Ryu quyết định khi nào kiếm được PHONG mới quay về.”
“Vậy lỡ kiếm không được thì sao?” Jeremy hỏi tiếp.
“Kiếm được mà, em cứ quan trọng hóa văn đề.” Charlie căn nhằn.
“À, Jeremy, chút nữa cậu cùng bé Arca đi mua sắm đi nhé. Hôm nay cho tớ mượn Chuck một ngày, ngày mai tớ sẽ hoàn trả lại nguyên vẹn không một dấu sứt mẻ nào hết.” Touya mỉm cười nhìn Lion chờ đợi.
“Chi vậy?” Jeremy hỏi cùng với vẻ mặt nghi hoặc.
“”Hai anh ấy sẽ về nhà cũ của Ken, và sẽ rãi tro của cậu ấy xuống dòng sông trước nhà. Touya đã dự tính kha khá lâu rồi nhưng không nỡ. Bây giờ anh ấy mới hạ quyết tâm đấy.” Mikage mỉm cười trả lời.
“Chúng tôi đi chung không được sao? Dẫu gì Ken cũng là bạn, là người thân của chúng tôi mà.”
“Thôi nào Lion, chúng ta vẫn luôn giữ Ken trong lòng mà.” Mikage mỉm cười nhìn anh chàng, tay chỉ chỉ vào lồng ngực bên trái, “Hãy để hai người họ tìm kiếm lại những kỉ niệm vốn có cùng Ken đi mà.”
“Mà Touya, Siwon và bé Koji đâu?”
“Koji thì đến trường rồi, còn Siwon, bé ấy chắc đang ngủ ở một nơi nào đó ấy mà. Chút cả hai về nhà chắc sẽ gặp thôi.”
…
Touya và Charlie đã chia tay lần cuối với Ken. Giờ đây cả hai đang đi dọc trên những cơn đường đông đúc người trong thị trấn nơi mà Ken từng sinh sống. Hai chàng trai tỏ ra ngạc nhiên sau lần quay trở lại này, nó khác xưa quá nhiều. Ngày trước, lần đầu tiên gặp Ken, nơi đây chỉ là một nơi nhỏ thiếu thốn khá nhiều thứ, nhưng bây giờ đã khác, đường xá đông đúc người, dịch vụ tốt, và khách du lịch cũng đông hơn rất nhiều.
“Thật không ngờ nhỉ? Nơi đây khác xưa nhiều quá.”
“Mọi thứ điều thay đổi mà.” Charlie trả lời.
Cả hai chàng trai mở to mắt, nói đúng hơn là đang trợn to khi trông thấy một chàng thanh niên đứng trước mặt cách họ không xa. Chàng thanh niên da trắng, mái tóc nhuộm vàng, và mặc nguyên trang phục lẫn giày và găng tay đều một màu trắng muốt.
“Touya, cậu thấy gì không?” Charlie lấp bấp hỏi.
“Thấy rồi!”
“Người ấy sao mà… sao mà… giống bé Ken quá.”
“Ừ, giống bé Gà quá.”
“Nào, vậy chúng ta lại làm quen với cậu ta đi, sau đó thì… Nào, nhanh đi nào, come on!”
Charlie chạy lại gần chàng trai, nhưng giờ anh nhận ra Touya vẫn đứng đó nhìn mà không hề đi theo. Quay lại trong bực tức, Charlie gắt.
“Cậu sao thế? Bộ bây giờ cậu tu rồi à?”
“Ừ, tu rồi.”
“Nhưng cậu ta rất giống Ken!”
“Nhưng câu ta không phải là Ken!” Touya mỉm cười nhìn cậu bạn. “Có rất nhiều thứ sẽ thay đổi, nhưng sẽ có những thứ không bao giờ thay đổi.” Touya đưa ngón cái chỉ vào ngực trái của mình rồi cặp kè lấy cậu bạn bước đi. “Chàng thanh niên ấy đúng là cứ y khuôn đúc của Ken nhưng mà trong tim tớ chỉ có mỗi một bé Ken và bé ấy hiện đang nằm trong trái tim tớ.”
Charlie nhìn cậu bạn cảm thông, “OK! Tớ hiểu rồi. Có lẽ bây giờ cậu đã gần giống như một con chim cánh cụt rồi đấy.”
“Ừ, mặc dù chim cánh cụt này có đến bốn tình nhân, nhưng suốt đời này chỉ chung thủy với bấy nhiều mà thôi. Không thêm một ai nữa.”
Cả hai cùng cười lớn.
Chàng thanh niên tóc vàng với toàn trang phục trắng muốt nhìn dõi theo hai chàng trai đến khi mất dạng rồi mới bỏ đi.
The End