Yêu và được yêu - Chương 3
CHƯƠNG III
Nước sôi từ phích nhựa rót ra từ từ , bánh mì gói nổi lên trên , ngấm dần vào gia vị . Hơi nóng toả ra xung quanh , mang theo mùi khô khan nhưng đủ làm hai chiếc bụng réo biểu tình . Khoa úp chiếc đĩa lên cùng lúc tiếng thở dài thoát ra .
Căn phòng 15 met vuông nóng như lửa , cái nóng từ mái tôn hắt xuống , ôm trọn bốn bức tường , nhào nặn không khí trong phòng trở nên bức bối khó chịu . Chiếc quạt bàn cao khoảng 50 phân chậm chạp quay tạo ra tiếng rè rè , không đủ xua đi cái oi bức cùng cực . Ánh sáng vàng từ đèn tuýp rọi lên hai bóng người im lìm bên tô mỳ duy nhất . Kề bên là những quyển sách xếp chồng lên nhau với vài ống giấy A0 dựng gần đó . Một chiếc tủ bằng vải đứng khiêm tốn cạnh chiếc máy may ngổn ngang trang phục may dở và vài thứ linh tinh . Phòng không có giường nhưng chỉ từng này đồ đạc cũng đủ chật chội nhỏ bé .
Chính không gian eo hẹp cộng thêm sức nóng từ trần nhà dội xuống càng làm Khoa khó chịu trong người . Nhất là tên ngồi đối diện vẫn thản nhiên xoay xoay đũa trên tay như ghẹo gan anh . Dùng mọi lời xua đuổi , mọi thái độ bất nhã , Thạch vẫn nhất quyết không về nhà . Cậu ta gan lỳ ngủ lại đây với vài bộ quần áo đơn giản , với hai bàn tay trắng và một nụ cười rạng nét “hạnh phúc” .
– Chắc được rồi đấy – Giọng nhắc nhở làm Khoa giật mình .
Anh nhìn xoáy vào đôi mắt vô tư , một suy nghĩ loé lên . Biết chắc nếu hành động , sự tổn thương sẽ hằn lên rất sâu nhưng Khoa không còn cách nào trước tên cứng đầu cứng cổ này .
Chiếc đĩa mở ra , những sợi mì căng mọng nước hoà tan trong lớp hành mỡ , mùi thơm dịu ngọt lan nhẹ vào cánh mũi . Những bao xi măng bụi bặm đã lấy đi nhiều mồ hôi và sức lực , giờ bụng Khoa sôi lên đòi bổ sung năng lượng . Anh cúi xuống với trái tim nín thở , bãi nước bọt rơi thẳng xuống lớp nước màu nâu bóng mỡ . Tiếng ồn từ ngoài vọng vào chìm dần , thời gian như ngừng lại , đặc quánh một màu sững sờ . Đôi mắt Thạch mở to, tia sáng trong đó xoáy vào tim Khoa những nhát dao nhọn. Các mạch máu tê liệt, cổ thắt lại ngăn ôxi từ cánh mũi tiến về buồng phổi. Đôi mắt của bà Yên đang ở trước mặt anh_đôi mắt bị tổn thương trầm trọng chiếu thẳng vào tim Khoa. Ánh nhìn anh đã chứng kiến hồi 10 tuổi, lúc bà Yên từ chối lời đi khách trong ngày báo động đỏ. Khoa chưa bao giờ quên ánh mặt đớn đau rỉ máu khi bàn tay thô ráp luồn vào váy kiểm tra. Đôi mắt đó đã theo Khoa từ thời niên thiếu, đeo theo trong từng giấc ngủ và nó nhắc nhở khoan sâu vào não cái phũ phàng cay nghiệt của cuộc sống này. Giờ đây ánh mắt đó lại một lần nữa chiếu vào Khoa, rọi lên tim anh sự đớn đau ngập lòng.
Trong tíc tắc mí mắt dao động nhướng lên trên, khoé miệng mỉm cười nhẹ hẫng như sương khi Thạch kéo bát mì lại gần. Cậu ta thản nhiên gắp mì ngay chỗ nước bọt màu trắng vẫn nổi lềnh bềnh, đưa lên miệng ăn ngon lành. Xì xụp từng miếng, chiếc đũa trên tay Thạch lên xuống theo tiếng xuýt xoa vì nóng.
Giọng ngỡ ngàng phá vỡ sự cô đọng:
– Tại sao? Tại sao còn ăn? – Đôi mắt đen im lìm đi vào tim Khoa dịu dàng, chiếc miệng bóng mỡ nhoẻn cười thật nhẹ.
Thạch tiếp tục gắp mì ăn, bỏ qua ánh nhìn ngạc nhiên sửng sốt. Căn phòng vang lên những tiếng húp nước những tiếng tíc tắc của kim đồng hồ. Khoa ngồi bất động trước cử chỉ vui vẻ thản nhiên, tâm trí rối bời đến không biết nên bộc lộ thái độ gì trong tình cảnh này. Đột nhiên Khoa thấy giận sự thờ ơ, trước sự bị lãng quên cố ý. Giận chính bản thân hay giận sự trêu ngươi, Khoa cũng không nắm rõ. Bàn tay vung lên chực hất đổ bát mì khi sợi cuối cùng biến mất thì đã bị Thạch giữ lại. Vẫn cười với khuôn mặt không vui, một tay giữ Khoa, tay còn lại bê bát húp sạch nước. Cậu ta hành động như thể Khoa chỉ là thằng bù nhìn, ngồi ngay đơ không biết hỉ nộ ái ố.
Đôi mày Thạch nhướng lên ngạo mạn, đánh đòn chí mạng vào sức chịu đựng trong Khoa:
– Ngon vậy mà chê – Thạch cười cười trước ánh mắt vằn tia đỏ, cậu ta bỏ mặc con người rực lửa giận trong căn phòng ngột ngạt rồi bước ra sân rửa bát.
Chiếc áo màu kem điểm xuyết hàng chữ đen ngang lưng vừa khuất sau cánh cửa, cơn gió cái ùa vào phòng. Gió nhảy múa với những bước chân nghịch ngợm, quấn quýt mái tóc cháy nắng của Khoa, đùa giỡn từng lỗ chân lông trên mặt, thả vào tâm tư anh nét dễ chịu bình yên. Mọi tức giận chìm nhanh không dấu vết, thay vào đó là sự thoải mái với cánh mũi phập phồng theo hơi thở.
Khoa gục đầu xuống cánh tay mệt mỏi, các cơ nhão ra bải hoải. Bốn tiếng khuân những bao xi măng, mồ hôi quyện lấy hơi thở nặng nhọc chảy vào miệng, mặn chát. Từng đồng từng đồng gom góp mới đủ triệu tám để đóng tiền nhà. Vừa lĩnh lương tối qua Khoa kết thúc luôn hợp đồng làm gia sư. Một Xuyên đã đủ, thêm hai cô bé lớp 12 chắc Khoa khóc không ra nước mắt. Anh vẫn đang tìm hiểu vài cơ sở may mặc hoặc những ngành liên quan nhưng ở đâu cũng đòi hỏi bằng cấp và kinh nghiệm. Trước nay Khoa ngoài dạy toán lý cho học sinh ôn thi đại học, anh không còn thời gian để làm việc khác. Tìm tư liệu để báo cáo nghiên cứu khoa học mất khá nhiều thời gian, lại còn học thêm may và thiết kế chương trình Illusions, cũng như tìm chất liệu loại vải để tham gia cuộc thi VietNam Collection Grandprix.
Giờ đây Khoa mới hiểu bản thân yêu nghề đến mức nào. Nghĩ tới đây Khoa bắt đầu lo lắng, dạo này Thạch không còn đụng đến sách vở hay những bản thiết kế nhiều màu sắc. Sơn dầu và màu nước xếp xó, bụi đã phủ lên lớp màng mỏng. Cậu ta giành nhiều thời gian chăm sóc Khoa và cho cửa hàng vẽ chữ. Đó là nơi Thạch làm công từ khi ôn thi đại học đến lúc này gần tròn ba năm. Dù bận đến mấy Thạch chưa bao giờ về sau Khoa, bất cứ khi nào Khoa về hình ảnh nhìn thấy đầu tiên cũng là nụ cười bình yên dịu ngọt, xua đi mọi bực bội từ hàng Internet, đánh tan mọi ưu phiền từ hai cô học trò, xoa nhẹ mọi mệt mỏi từ nơi bán vật tư xây dựng.
Và bây giờ nụ cười đó đang dành trọn cho anh:
– Ông nằm xuống đi.
Đã quen với việc này, Khoa nằm sấp xuống, cằm tì lên tay với đôi mắt mở to nhìn ra khoảng sân nhỏ trước cửa. Bàn tay điệu nghệ, Thạch xoa bóp bả vai rồi xuôi dọc sống lưng. Không gian ngột ngạt lúc nãy tan đi không dấu vết, thay vào đó sự tĩnh lặng nhẹ nhàng yêu thương. Tiếng thở đều đều sảng khoái cho biết cái mệt trong Khoa đang tan dần, cơ bắp dãn ra từ từ thưởng thức tài mát xa. Các ngón tay to tròn nắn nhẹ hai đùi, mạnh dần khi xuống kheo chân rồi lại đi ngược lên trên. Sự mát lạnh của nền nhà lát gạch thiêu rụi cái nóng nơi cao nhất giữa hai đùi Khoa. Anh ép nó xuống và nuốt ngược vào trong khi tim đập nhanh hơn thường ngày.
– Tại sao trên đời còn tồn tại đứa bướng bỉnh như ông? – Khoa kiếm chuyện để quên đi ham muốn đang trỗi dậy.
Bàn tay Thạch vẫn đều đều lên xuống nơi chân Khoa, hoàn toàn không biết ý nghĩ đen tối đang phân tâm anh.
– Bướng bỉnh đến mấy thì vẫn tự nguyện phục vụ ông không xu tiền công đấy thôi. Còn kêu ca cái gì?
Thở dài, Khoa biết cậu ta cố tình hiểu sai ý. Anh nghiêng đầu tì thái dương lên cánh tay, ánh mắt nhìn chăm chú cử chỉ trên gương mặt Thạch:
– Bố… ông là người như thế nào?
Tay Thạch khựng lại tron một giây nhưng rất nhanh, cậu ta điều khiển cảm xúc bằng nụ cười mơ hồ loang loãng như sương:
– Lạnh lùng khô như ngói nhưng vẫn chết chìm trước mật ngọt của phụ nữ.
– Là mẹ ông?
Khoa thấy đau, Thạch đang chặt chặt dọc sống lưng:
– Có thể nói vậy. Chưa bao giờ tôi thấy ông trái ý bà. Hành động chiều chuộng yêu thương ngập tràn cam chịu bế tắc. Dù mật có ngọt ngào đến mấy, vẫn đặc một màu độc đoán, coi thường tâm trạng người nghe.
Nơi thắt lưng được xoa bóp tỉ mỉ, Khoa hoàn toàn bị bàn tay ma thuật dìu dắt vào sự sảng khoái. Những lời tâm sự đều đều không âm sắc làm anh tỉnh người:
– Ông cảm thấy hạnh phúc chứ?
– Tôi đang rất hạnh phúc!
– Tôi không hỏi bây giờ – Chưa dứt lời, Khoa giật bắn người khi ngón tay Thạch luồn vào nách, cù lớp lông đen thật mạnh – Này này, tôi có máu buồn đấy nhé…
Anh cố hất bàn tay ương bướng rồi nằm ngửa ra sàn. Đôi mắt đen đang chăm chú trên vùng ngực trần, lướt nhẹ lên yết hầu và dừng ngay đáy mắt Khoa. Mọi suy nghĩ bị lớp sương mờ ảo bao phủ, tất cả những rối ren mệt mỏi chìm dần trong ánh nhìn. Hai đôi mắt ôm lấy nhau, ngủ yên trong hạnh phúc giản đơn. Tay Khoa đã đan nhẹ vào những ngón tay tròn xoe từ lúc nào. Các mạch máu dịu dàng chảy về tim, vũ điệu yêu thương khe khẽ đập trong lồng ngực.
Những bước chân khiêu vũ sai nhịp khi bàn tay người con trai trượt từ bụng dưới xuống thấp hơn, chạm vào lớp vải thô ram ráp. Đôi mắt bình yên trở về ánh nhìn của mấy ngày gần đây, Khoa tóm chặt bàn tay khao khát da thịt. Anh nhìn Thạch giận giữ rồi hất mạnh cậu ta, bỏ ra ngoài để đè nén tất cả cảm xúc đang trào dâng.
Đây mới là lí do cho việc Khoa xua đuổi, lạnh nhạt để Thạch về nhà. Chứ việc vất vả khổ nhọc không phải là nguyên nhân. Cuối cùng Khoa phải làm sao để giữ được bản thân trong căn phòng ngày một nóng, chật chội, bên cạnh là cơ thể anh khao khát bao lâu nay?
Đàn ông khác phụ nữ về việc quan hệ nhưng dòng máu đang chảy trong người Khoa không cho phép anh bước qua.
~~~~~~~~~~~~~~
– Chú không cần nói nữa. Cháu bảo đền là sẽ đền – Khoa gay gắt khi người đàn ông có gương mặt phúc hậu vẫn đang nói – Đây, 400 nghìn đồng. Trông hàng không cẩn thận là do bản thân cháu, trách nhiệm không đổ sang ai được.
– Chú cũng đâu muốn chuyện này xảy ra – Cầm tiền, giọng ông ta trở nên ái ngại – Nhưng thằng Tỉnh đúng là ở trên gác cả ngày…
– Được rồi chú – Khoa cắt ngang với tiếng thở dài nuốt vào trong – Cháu hiểu chú mà.
– Vâng, cậu Khoa này – Người phụ nữ với đôi mắt kẻ đậm ngồi cạnh đó đang kiểm tiền lên giọng kể cả – Tuy cậu đã làm ở đây hai tháng tôi cũng hiểu cậu chăm chỉ, ngoan ngoãn và rất tháo vát. Nhưng sau chuyện này thực lòng tôi không thể tiếp tục thuê cậu.
– Vâng, cháu hiểu – Cánh mũi nở to tức giận nhưng Khoa vẫn nhận sự thiệt thòi về mình – Cô không nói cháu cũng đã nghĩ đến việc này. Hôm nay lĩnh lương cũng là hết tháng. Mai cháu sẽ nghỉ. Cảm ơn cô chú đã giúp đỡ trong thời gian qua.
– Ấy ấy, cậu khách sáo mà làm gì – Khuôn mặt cười giả tạo làm Khoa nhăn trán trước người đời, giả dối đến xương tuỷ – Giỏi và chịu thương chịu khó như cậu Khoa đây, chắc chắn sẽ tìm được việc làm sớm thôi.
– Vâng, cảm ơn cô. Thôi cháu xin phép về – Khoa cúi nhẹ đầu chào, khi ngẩng lên chạm phải ánh nhìn thương cảm của ông chủ.
Giọng chua ngoa vang lên xóc hông:
– Cái ông này, đứng xớ rớ đây làm gì? Lại xem máy 12 làm sao đi kìa.
Khuôn mặt phúc hậu nhìn Khoa trong một thoáng rồi quay bước đến máy 12. Khoa cảm thấy tội nghiệp người đàn ông đó. Hai tháng đủ cho anh hiểu “Đàn ông sợ vợ” là thế nào và cũng rõ “Phụ nữ ngọt ngào man trá” ra làm sao.
Vậy là Khoa mất việc, mất không bốn trăm nghìn chỉ vì chút sơ suất. Khách quá đông mà máy cũ nên gặp vấn đề thường xuyên, trong lúc anh chạy xuôi ngược theo tiếng réo của khách thì 400 nghìn trong ngăn tiền biến mất không dấu vết. Chắc chắn chỉ có thằng Tỉnh vì anh nhớ rõ đã va vào nó lúc kiểm tra máy 9 . Nhưng cả hai vợ chồng nhà chủ đều khẳng định nó ở trên phòng chơi game suốt , chưa bước chân xuống đây lần nào . Cuối cùng phận làm thuê phải gánh chịu oan uổng mà không biết tỏ cùng ai .
Những chuỗi ngày tiếp theo lại là ngày tìm việc , tối đến khu vật tư khuân vác . Không biết Thạch sẽ bộc lộ thái độ gì khi biết chuyện . Sau hôm bà Yên lãnh án bốn năm tù giam , mẹ Thạch có đến tìm nhưng Khoa hoàn toàn không biết nội dung cuộc nói chuyện . Lúc về đến cổng ngõ thấy một người phụ nữ sang trọng , tóc vấn cao bước từ phòng ra , đến khi Thạch nói mới biết đó là ai . Thời gian về sau , Thạch trầm hơn , giờ giấc sinh hoạt thất thường . Không còn nụ cười xua tan muộn phiền khi về nhà , không còn tiếng động cơ máy may mỗi khi đêm đến . Mới đầu Khoa đoán nguyên nhân là do người đàn ông góp phần sinh ra anh bị tai nạn nên cậu ta mới thế . Nhưng không phải , giờ đây ông ta nằm yên một chỗ , Thạch cũng không mảy may xúc động , không hề muốn về nhà . Cái ánh nhìn luôn dừng ở mắt anh rất khó chạm đến , xa vời đến nao lòng . Cuối cùng Khoa muốn biết cậu ta đã sống như thế nào giữa gia đình đó , giữa nơi không trọn vẹn hai tiếng “gia đình” .
Liệu có phải tại Khoa luôn tìm mọi cách để Thạch rời đi , rời bỏ cuộc sống vất vả này ?
– Tính ngủ luôn ngoài đó hả ?
Khoa bừng tỉnh trước giọng tưng tửng , Thạch ngồi trong nhà nhìn anh ngạc nhiên :
– Làm gì mà như thằng mất hồn thế ?
Khoa bước vội vào , câu hỏi quan tâm làm anh nhớ lại sự bực mình trong lòng . Sẵn chuyện không vui , anh mượn cớ gây sự :
– Chẳng liên quan gì đến ông – Tránh bàn tay đặt lên vai , Khoa ngồi xuống sàn với khuôn mặt hầm hầm .
Anh phải đuổi bằng được tên ương bướng này về nhà . Bệnh tình của ông ta ra sao cũng chẳng liên quan nhưng tên con trai trước mặt đâu nhất thiết vì một người như anh mà phải sống ở đây , trong căn phòng chật hẹp oi bức , trong những tiếng thì thầm bàn tán của mọi người xung quanh . Đã vài lần Khoa ra sân hứng nước ở bể , mấy cô bé phòng bên nhìn lén , thập thụt nhiều điều . Mới đầu không để ý nhưng lần nào cũng như lần nào , sự nhạy cảm của người luôn phải giấu giếm bản thân đã khiến anh nhận ra . Đó là con mắt hiếu kỳ , ánh nhìn dành cho những người không giống mình . Phủ nhận và phản ứng đều không nên , Khoa chọn cách bỏ qua và từ từ tiếp cận . Anh hy vọng việc sống tốt , sống đúng với lương tâm sẽ thu được sự thay đổi của người đời , hay chỉ đơn giản là những người thuê trọ cùng dãy nhà .
Bàn tay tròn trịa bóp nhẹ lên vai , Khoa hiểu sự sảng khoái của gân cốt đang bủa vây nhưng anh ép cơ miệng chuyển động tạo thành lời gay gắt:
– Làm cái gì thế? Tôi đang mệt, đừng chạm vào người.
– Biết ông mệt nên tôi mới mát xa – Giọng nhẹ nhàng như sương làm người nghe cảm nhận Thạch đã quen với sự cáu gắt vô lý này.
– Khỏi! Chỉ cần ông không chạm vào người tôi là đã giúp nhiều lắm rồi – Câu nói đứt ngang, lồng ngực thắt lại khi Khoa nhận thức hậu quả của sự cay độc.
Căn phòng nhỏ bé chuyển động nghiêng ngả xung quanh, bốn bức tường trở nên to lớn kì dị, Khoa thấy cơ thể thu nhỏ trong ánh nhìn câm lặng của mọi vật. Đôi mắt đen sâu như bóng đêm chiếu thẳng vào tim anh, từ tốn cướp đi hơi thở, bóp nát trái tim đang run run hối hận. Cánh môi người con trai trước mặt khẽ cử động khi bàn tay nắm chặt kiềm nén cảm xúc:
– Ông ghê tởm tôi lắm hả? Chạm vào cơ thể nhơ nhớp này bẩn tay lắm sao?
Giọng khàn khàn của Thạch tựa hàng vạn mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào tim Khoa, cào nát và xoáy mạnh làm những giọt máu đỏ rỉ ra trong ánh mắt buồn. Khoa nói mà bản thân không ý thức được đó là giọng anh:
– Không, tôi… – Chỉ trong một giây hình ảnh những người tạo nên cuộc sống của anh lướt nhanh qua đầu, mọi thứ chìm xuống và nổ tung trong bức bối giả dối – Đúng! Tôi không muốn bàn tay đó chạm vào da thịt. Không muốn bất kỳ động chạm nào. Tôi thấy nổi gai ốc và buồn nôn khi ông…
Những cơn sóng dữ dội bừng lên trong mắt Thạch khiến Khoa cảm tưởng sẽ có thứ mặn nóng trào ra. Nhưng không, đôi mắt đẹp vẫn chưa rời khuôn mặt anh dù một tíc tắc, ánh mắt với muôn vàn tâm trạng đan xen đang thẳng thắn đối diện không né tránh.
Lúc này Thạch ngồi cách Khoa một khoảng khá gần chỉ một cái giơ tay là ôm gọn vào lòng nhưng anh thấy xa cách nghìn trùng, không thể nào chạm được cơ thể đó, không thể bước vào tâm tư người con trai sở hữu trái tim anh. Anh tự hỏi là đúng hay sai khi cố tình đẩy sự chân thành rời xa anh ?
– Việc đó gây áp lực nhiều lắm sao ?
Câu hỏi khó hiểu nhưng người trong cuộc nhanh chóng nắm bắt được vấn đề :
– Đúng – Khoa trả lời đúng ý Thạch dù biết cậu ta vẫn chưa xâm nhập vào đầu não mọi chuyện .
– Tôi và ông là đàn ông có mất mát hay để lại hậu quả nguy hiểm gì đâu .
Lời nói vô cùng nghiêm túc giáng một đòn khá mạnh lên Khoa . Anh cố tìm sự đùa giỡn trong giọng nói nhưng chỉ bắt gặp ánh mắt cương trực khó dò . Đôi lông mày hơi chau lại , Thạch mặt đối mặt với Khoa , ương bướng và lập trường đứng vững .
– Suy nghĩ thực trong lòng ?
Gật nhẹ đầu , Thạch nhấn mạnh từng chữ :
– Tôi và ông có lên giường cả chục lần cũng chẳng ảnh hưởng đến dòng máy đang chảy . Có quần nhau nát cơ thể cũng không đụng chạm bất cứ thằng nào con nào …
Bốp !!!
Cú đấm đi thẳng vào cằm Thạch , cậu ta ngã ngửa ra sau . Khoa hét lên với tất cả sức lực , gương mặt đỏ gay :
– Cút ! Cút khỏi đây ngay – Chỉ tay ra cửa , mắt Khoa là cả bầu trời ngút ngàn lửa giận – Tôi không muốn nhìn thấy mặt ông . Không ngờ những lời vô giáo dục đó lại có thể phát ra từ ông . Thật không ngờ .
– Đừng giả nai – Thạch chồm đến với bên cằm hơi đậm màu , khuôn mặt cậu ta tỉnh bơ pha chút cợt nhả – Ông cũng muốn cơ thể này , muốn ngụp lặn trong men tình bỏ mẹ . Ở đó mà lên mặt giáo huấn . Hay định nói làm tình với Xuyên sướng hơn là chơi thằng này ? Chính ông cố tình không cho Xuyên biết địa chỉ nhà , giờ hối tiếc rồi đó hả ?
Hất bàn tay vuốt ve lớp áo phông , Khoa gầm lên :
– Có câm đi không ? Càng nói càng hồ đồ . Tôi bảo đi khỏi đây ngay . Đừng có bao giờ bước chân vào căn phòng này nữa .
Bàn tay bị từ chối phũ phàng chơ vơ trong không khí , Thạch nhìn nhìn mà mỉm cười chua chát :
– Sao không dám thừa nhận con quỷ râu xanh trong người ông ? Sao không dám thoả mãn chính ham muốn của bản thân khi mà ông thừa biết cơ thể luôn đòi hỏi , luôn khao khát trong từng thớ thịt ?
Đấm mạnh tay xuống sàn cắt ngang lời cay đắng , Khoa nhìn người con trai trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống . Anh muốn bóp nát khuôn mặt hiện về trong từng giấc mơ , muốn giết chết cơ thể luôn toát ra mùi da thịt đặc trưng rất riêng …
– Muốn thoả mãn thì kiếm người khác . Tôi không phải đối tượng để ông mời chào , để nghe những dục vọng thấp hèn mà quên đi luân thường đạo lý .
– Tất cả vì cơ thể không trọn vẹn này hay vì mối quan hệ đáng nguyền rủa ? Ông trả lời cho tôi một câu thôi – Câu hỏi thoát ra sau hồi im lặng nhưng đáp lại chỉ là đôi mắt lạnh lẽo .
– ……
Không trả lời không phản ứng có thể khiến người trong cuộc cảm nhận được vô vàn cảm xúc . Có cảm xúc mang đến hạnh phúc ngập lòng , có cảm xúc gây nên đau khổ , có cảm xúc tăng thêm sự tổn thương…Tất cả nhào nặn thành hành động bỏ ra ngoài của Thạch :
– Sẽ như ước muốn của ông .
Cơ thể tròn trịa vừa vặn trong chiếc áo phông đen biến mất nơi cửa , màn đêm nhìn vào Khoa với tiếng thở dài bật thoát . Tiếng ồn sinh hoạt thường ngày hôm nay cũng không có , mọi thứ như dời xa Khoa , cô độc anh lạnh lẽo . Ánh sáng từ đèn tuýp ôm gọn cơ thể , xoa nhẹ lên lồng ngực phập phồng những hơi thở nặng nhọc . Hai tai ù đặc , tiếng u u từ đâu vọng đến xuyên vào trong , len lỏi lên não , từ tốn đục khoét mọi cảm nhận .
Khoa vẫn bất động trước sự dứt khoát thản nhiên . Lý trí nhắc nhở chạy theo nhưng các thớ thịt đã tê liệt hoàn toàn , im lìm trên sàn nhà không một cử động nhỏ . Khoa đang chìm dần trong mới lý do tự dựng lên . Thạch tức giận , lãng quên sự bình tĩnh vốn có chỉ vì nghĩ Khoa ghê tởm cơ thể nhưng cậu ta nào biết suy nghĩ sâu xa ẩn dưới lời nói lạnh lùng .
Ghê tởm ? Không bao giờ . Khi biết chuyện Khoa càng thương Thạch hơn , càng muốn nâng niu cơ thể đã bị dày vò , càng muốn giữ gìn tâm hồn đã từng trải qua nét kinh hãi . Khoa không muốn bất cứ ai chạm đến cậu ta , ngay cả anh cũng không được phép . Một thứ dễ vỡ chỉ với động chạm nhỏ .
Còn quan hệ máu mủ ư ? Có lẽ Thạch đã đúng . Khoa thở dài với ánh mắt não nề , tâm tư dàn trải theo tiếng tíc tắc của kim đồng hồ . Anh không thể dù biết rõ có làm cũng không để lại bất kỳ hậu quả nào . Nhưng sự cố chấp hay chính hình ảnh người sinh ra anh , yêu anh bằng tất cả những gì có thể đã dừng ham muốn đúng chỗ nên dừng . Tất cả nảy sinh thái độ thiếu hợp tác , vẽ lên ánh mắt hắt hủi , nhào nặn thành những lời khắc nghiệt nhẫn tâm .
Vì là anh em hay không muốn người yêu thương phải vất vả khổ nhọc , vừa đi làm vừa đi học , sinh hoạt thiếu thốn lại phải thường xuyên để ý tâm trạng thất thường của người chung phòng ? Có lẽ là tất cả . Thạch con nhà giàu quen sống sung túc không lo lắng trước việc cơm áo gạo tiền , giờ đây vì một người con trai mà dời xa cuộc sống vốn dành cho cậu ta . Hàng ngày cố dung hoà với sự gắt gao , cố hoà nhã trước những ánh mắt thọc mạch . Thạch đáng phải như thế sao ? Trái tim Khoa đủ lớn để đồng ý ?
Lắc mạnh đầu , Khoa đứng lên với những suy nghĩ rối bời . Lạnh nhạt và cay độc đã thu được kết quả như ý nhưng sao anh không thấy vui . Có gì đó nặng nề ngột ngạt đang đè lên trái tim , ép anh rời khỏi căn phòng vừa chứng kiến cảnh tự giết chết bản thân .
Cánh cửa chưa kịp đóng , Khoa khựng lại trong ngỡ ngàng . Thạch ngồi bệt dưới đất , dáng thong dong đến lạ kỳ . Cậu ta nhoẻn cười thật tươi , đôi mắt nhảy múa những tia sáng yêu thương :
– Tôi vào phòng được rồi chứ ?
– Không phải ông…Tôi bảo ông về nhà cơ mà – Vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng , Khoa nhìn Thạch như thôi miên – Cút về nhà đi . Tôi không muốn sống với ông , không muốn hàng ngày phải đối diện tội lỗi…
– Ông là nhà tôi , là cuộc sống của tôi .
Câu nói đơn giản nhẹ nhàng đi vào tim , đứng yên trong đó lan toả sự yêu thương ra từng mạch máu . Trái tim đập dồn dập , muốn xé đôi lồng ngực thoát ra ngoài . Thạch thản nhiên bước vào phòng sau khi buông gọn với chiếc miệng nhoẻn cười :
– Vì một tên khùng dở chứng tửng nên tôi chưa kịp nấu cơm . Ăn tạm mì nhé .
Câu nói yêu thương chưa kịp thấm thì giọng nhí nhảnh nơi cổng ngõ đã cắt ngang :
– A ! Anh Khoa , đợi em một chút – Vài cô gái thuê trọ phòng kế bên đi vào trong những bộ quần áo đủ màu . Khoa nhận ra một trong số đó có vài cô gái anh đã sang phòng giúp sửa đèn và đóng lại giùm cái bàn gãy chân .
Cô gái tóc tết đuôi sam chạy vội đến mở cửa căn phòng gần kề , đôi môi hồng cười lí lắc :
– Hai anh đi cả ngày nên em nhận thư từ dùm nè – Mái tóc đen khuất sau cánh cửa cũng lúc với những chiếc miệng tía lia tấn công Khoa .
– Tụi anh học Mỹ thuật phải không ?
– Có mấy lần em thấy anh Thạch mang…mang cái gì mày nhỉ ? – Tóc bumbe quay sang hỏi tóc nâu nhạt .
– Hình như là voan . Cái khung đóng vải gì gì đó đúng là voan chứ anh ? – Tóc nâu nhạt hỏi với giọng thân thiện .
– Ừ , gọi là voan .
– Hôm nào vẽ xong cho em xem được không ?
– Em nữa !
– Hay anh cho em làm người mẫu đi .
Những đôi môi xinh tranh nhau nói , không để Khoa kịp thở . Tóc bumbe đẩy tóc nâu sang bên cạnh rồi cười tinh quái :
– Em đẹp hơn nó . Em tình nguyện làm người mẫu không công … Á , nhưng không có khoả thân đâu nhé .
Câu nói vừa dứt mọi người bật cười oà . Khoa thấy tâm trạng được nâng lên , tất cả những lo nghĩ đang dần ngủ yên một góc . Những cô bạn thuê trọ tuy ít khi có cơ hội tiếp xúc nhưng sự thân thiện cời mở làm anh thêm hy vọng vào một thứ mà những người như anh luôn kỳ vọng .
Tiếng ồn lắng xuống khi tóc đuôi sam đi ra với bức thư trên tay :
– Thư đến từ hôm qua mà em cứ quên .
Cầm lá thư từ tay cô gái thấp hơn một cái đầu , lòng Khoa rạo rực niềm vui không tên . “Bán anh em xa mua làng giềng gần” là như vậy sao ? Những máu tóc đủ kiểu khuất sau cánh cửa cũng là lúc lồng ngực nhói lên khe khẽ . Gương mặt của các cô bạn này không phải là ánh nhìn tò mò mọi lần sao ? Hôm nay lại…
– Tụi nó biết hết đấy – Lá thư trên tay được rút nhẹ , Thạch đứng bên từ lúc nào .
Khoa nhìn xoáy vào đáy mắt Thạch tìm sự dối trá rồi lại ngẩn người nhìn vào căn phòng ồn ào tiếng cười giòn tan .
– Tuần sau sinh nhật con Hương , mời hai ảnh làm khách đặc biệt nghen tụi mày ….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bàn tay choàng qua bụng Khoa , hơi thở phả vào gáy nhẹ nhàng . Anh nâng cánh tay đặt trở về vị trí rồi ngồi dậy trong mệt mỏi . Từ chiều bụng đã cồn cào đau nhói . Cái đau vẫn không thuyên giảm sau một tối còng lưng bán mồ hôi và sức lực . Ngay cả khi Thạch đã xoa bóp cơ bắp , bôi nhiều dầu và uống thuốc mà cơn đau vẫn âm ỉ nhức nhối . Khoa thấy khó chịu , mọi thứ trong bụng như muốn trào lên cổ , tắc nghẹn đắng ngắt nơi đó .
Bóng tối mờ mờ , ánh trăng hắt vào cửa sổ không rọi đến được chỗ anh đang ngồi . Tiếng thở bình yên đều đều dịu dàng vang khẽ trong phòng . Khoa ngắm gương mặt say ngủ trong bóng tối mập mờ , không rõ những vẫn đủ thấy nét hiền ngoan của rèm mi dày .
Với bàn tay lên bàn máy may , Khoa tìm bao thuốc . Anh cần có thứ gì đó để quên cơn đau , để có thể tiếp tục nằm xuống mà không trỗi dậy bất cứ ham muốn nào .
Mùi thuốc toả ra xung quanh , đánh thức bàn tay chơ vơ thiếu cái gối ôm khiến nó lần tìm hơi ấm tay Khoa . Anh từ chối và trả nó về với chủ nhân . Phòng vẫn không tiếng động sau sự dứt khoát , chỉ có đốm lửa nhỏ lập loè giữa làn khói mờ ảo .
Cạch !!!
Khoa giật mình , tai căng lên lắng nghe . Phòng bên cạnh vang lên tiếng sột xoạt , vài thứ rơi trên sàn nhà tuy nhỏ nhưng do sát vách và bây giờ mọi vật đã đi ngủ nên nghe rất rõ . Chiếc đồng hồ dạ quang cho biết mới hơn 12 giờ mà thường ngày chủ nhân phòng cuối dãy chưa về . Đêm nào cũng như đêm nào , phải một hai giờ sáng mới xuất hiện với tiếng xe máy dừng nơi cổng ngỗ .
Khoa đứng dậy cùng lúc cơ thể Thạch cử động . Cậu ta suỵt nhỏ rồi rón rén kéo chốt cài cửa . Khoa khá bất ngờ vì cứ ngỡ cậu ta đã ngủ .
Cánh cửa phòng bên khép hờ , có ánh sáng của đèn pin đang lia khắp nơi . Cái gật đầu của Thạch cho biết cậu ta cũng cùng suy nghĩ là tên trộm vẫn đang tìm chỗ để tiền . Người tính không bằng trời tính, Khoa giẫm phải dép Thạch gây ra tiếng động . Không gian đột ngột tĩnh lặng lạ thường , chắc chắn tên trộm cũng nghe thấy . Khoa hất đầu ra hiệu bảo Thạch đợi ở ngoài , phòng ngừa hắn chạy ra ngả đó . Cửa phòng bật mở thật mạnh đập thẳng vào người Thạch làm cậu ta ngã va vào tường . Khoa lao đến thì bụng đột nhiên nhói đau khiến cử động chậm lại . Không bỏ lỡ giây nào , thân hình còm nhom cúi xuống thúc mạnh vào bụng Khoa làm cú chụp của anh hụt vào khoảng không . Hắn nhẩy tránh cú quơ tay của Thạch rồi phóc qua bức tường thấp tè ngay cạnh đó.
– Trộm ! Trộm !!! – Khoa chỉ kịp hét lên như vậy rồi ôm bụng gục xuống , cơn đau xuyên sang lưng , lấy đi sự linh hoạt của anh .
Phòng bị trộm nằm cuối dãy , ngay sát bức tường ngăn với dãy nhà trọ khác . Bên đó đèn điện đã bật sáng , mọi người ùa ra hiếu kỳ nhưng tiếng chân huỳnh huỵch của tên trộm đã khuất từ lúc nào . Vài cô bạn cùng dãy trọ chạy ra hỏi han , những tiếng suýt xoa nuối tiếc vang lên xung quanh . Thạch đỡ Khoa đứng dậy với gương mặt lo lắng :
– Lại đau dạ dày phải không ? – Tay ôm bụng , mặt Khoa nhăn nhó kiềm cơn đau để giảm nỗi lo trong Thạch làm cậu ta gắt lên – Bảo đi khám mà không nghe . Lúc nào cũng tiếc tiền . Tiền tiền có giảm được cái đau không hả ?
– Nói nhiều quá . Về phòng đi .
– Cậu không sao chứ ? – Giọng nói vang lên ngay bên tai , nhẹ và dìu diu như cái hanh lạnh của khí trời sau cơn mưa – Có phải tên trộm đánh vào bụng không ?
Người đàn ông dáng cao cao , khuôn mặt vuông vức , lớm chớm râu nơi cằm , vầng trán rộng tôn lên đôi lông mày dày đen . Anh ta đẩy cánh cửa phòng bị trộm :
– Tôi có thuốc giảm đau công hiệu lắm .
– Cảm ơn anh nhưng đau dạ dày hạn chế dùng loại thuốc đó – Khoa lắc đầu từ chối , anh thấy cơn đau đang tan dần , không còn quặn lên mỗi khi nói nữa .
– Người cảm ơn phải là tôi chứ . Không có hai cậu chắc đến cái giường để ngủ cũng không còn…Ơ , cậu là…
Giọng ngạc nhiên vang lên cùng lúc trí nhớ mơ hồ ẩn hiện rõ nét hơn . Dù cùng thuê trọ và do giờ giấc sinh hoạt khác nhau nên ít gặp nhưng đôi mắt cương nghị này Khoa không thể quên . Đây là người quản lý cửa hàng vẽ tranh sơn dầu , vẽ chữ lên áo và một số thứ liên quan , cũng chính cửa hàng đó đã từ chối thuê Khoa với lý do hiện tại chưa cần thêm người .
– Gặp cậu may quá . Chỗ tôi có nhân viên mới nghỉ việc , đang thiếu người . Mà hôm trước đã thử tay nghề cũng như xem tranh cậu , tôi là kết cái phong cách riêng của cậu lắm đấy nhé . Cứ mong cậu quay lại , giờ thì may rồi …
Giọng vui vẻ hồ hởi làm Khoa quay phắt sang Thạch để xác định xem có nghe nhầm không . Nụ cười trên môi người con trai anh yêu đã bổ sung niềm vui nhân đôi . Những ngày tháng chạy đôn chạy đáo tìm việc phù hợp đã kết thúc . Hợp đồng gia sư dạy nhóm 3 người hai môn Toán lý , giờ thêm việc này , Khoa muốn hét lên khi nghĩ đến ngày vào thăm bà Yên . Đã lâu anh không gặp bà , bây giờ có thể an tâm phần nào trước cuộc sống cơm áo gạo tiền .
– Chờ anh mày thay bộ đồ thật oách rồi đi – Giọng sảng khoái giòn tan sau lưng Khoa khi anh khép nhẹ cánh cửa phòng bên cạnh .
– Đẹp trai phong độ như anh Trực đây đã ối cô chết , cần gì đến mớ quần áo xanh đỏ này .
Đón Khoa trong phòng là đôi mắt không vui của Thạch , những lời vừa rồi cậu ta đã nghe hết :
– Lấy xe đi cho tiện .
– Khỏi . Cùng một chỗ thì đi cùng luôn , mất công ổng cằn nhằn mình khách sáo – Khoa kiểm tra lại những khung tranh xếp nơi góc tường mà không hề nhìn Thạch đến một cái .
Từ hôm bắt trộm hụt , Khoa có việc làm và đồng tiền kiếm ra đúng với sức lao động . Ngành nghề tuy không đúng nhưng cũng “họ hàng dây mơ rế má” , làm ở đó hàng ngày chép tranh theo yêu cầu hoặc vẽ chăn , vẽ áo … Sếp quản lý có thiện cảm từ trước nên cũng giúp đỡ và không “ma cũ bắt nạt ma mới” . Hơn tháng nay , ngày làm ở cửa hàng , tối tiếp tục bốc vác hoặc dạy kèm toán lý , thu nhập của Khoa ổn định theo chiều hướng thuận lợi . Đây là lý do Khoa rất khoái ông hàng xóm 28 tuổi_phóng khoáng , chịu chơi và sống có tình có nghĩa .
– Đi làm vui lắm nhỉ ?
Câu hỏi giật giọng kéo Khoa khỏi tiếng huýt sáo vui nhộn . Nhíu mày không hiểu rõ hàm ý trong lời Thạch , anh trả lời thận trọng và bắt đầu để ý đến thái độ khác lạ :
– Dĩ nhiên vui . Tiền hết đó ông – Chỉ vào những khung gỗ , Khoa hỏi ngược lại – Sao hỏi vậy ?
– Trước đây ông cũng từng đi làm chứ có phải chưa đi bao giờ , nhưng tôi có thấy ông vui vẻ hạnh phúc kiểu này đâu .
Hình ảnh Thạch bên chiếc máy may , trên bàn là vải thô đen và vài tờ giấy chi chít bản vẽ kỹ thuật , tất cả thu gọn trong mắt Khoa . Anh không đọc được biểu hiện trên gương mặt đó , nhưng nhận ra giọng nói không khàn khàn như thường ngày . Nó có gì đó chua , đắng và không vừa ý . Trái tim Khoa thót nhẹ , anh nghi ngờ cậu ta vẫn còn tức vụ cãi nhau tối qua . Tất cả chỉ vì Thạch chê cửa hàng nơi Khoa làm việc xập xệ , ít nhân lực và thợ tay nghề kém , không chuyên nghiệp , rồi lại còn vụ ghét ông hàng xóm chải chuốt bóng mượt ….toàn lý do vô lý . Giờ đây chắc chắn cậu ta lại gộp chung việc gì đó với cơn tức chưa nguôi nên mới có kiểu xách mé xóc hông này .
– Vì ở cửa hàng có thứ đẹp , nghệ thuật và…
– Và biết chiều lòng người – Thạch tiếp luôn lời Khoa làm anh chưng hửng .
Nghĩ tên cứng đầu ám chỉ việc “thuận lòng khách đến , chiều lòng khách đi” nên Khoa gật đầu cái rụp :
– Ừ , đúng rồi…
– Đi thôi Khoa !
– Vâng , em ra ngay – Khoa mải ôm chồng khung nên không thấy cái bặm môi kìm nén của Thạch – Trưa tôi ăn luôn ở cửa hàng , khỏi phần cơm .
– Trưa tôi đến cùng đi ăn !
– Khỏi ! Giờ giấc không nhất định nên khi nào anh em nghỉ , tôi với anh Trực ra ngoài ăn cũng được . Ông còn đến trường cơ mà – Không chờ Thạch phản ứng , Khoa bước nhanh ra ngoài giọng hồ hởi – Thêm mấy cái này là đủ số lượng rồi đấy anh .
– Ừ , từ lúc có chú mày là mọi việc đi nhanh và chất lượng hơn nhiều .
Khoa bật cười ngồi sát vào những khung tranh chắn giữa hai người , anh không nhận ra đám mây trong xanh đã chuyển sang xám bạc , vần vũ báo hiệu có mưa . Mưa Hà Nội không chỉ ngoài đường , mà nó còn len lỏi khí trời vào lòng người .
Mưa khóc .
Khoa phóng xe khá nhanh , vài người đi đường nhăn nhó khó chịu . Gió lùa mái tóc , bỡn cợt từng lỗ chân lông , đôi mắt không vui nhìn con đường đông đúc mà như không có người . Xe phóng bạt mạng , khí nóng trong đầu vẫn ngột ngạt như lúc nghe Trực quát :
– Chú mày làm ăn thế đấy hả ? Bên công ty gửi trả lại thì vỡ mặt ….Ngay từ đầu họ đã chọn màu xanh lá mạ loại hai , vậy mà cứ khăng khăng…
Lời nói chìm ngỉm khi Khoa đánh tay lái sang phải lách nhanh lên trên con sirius . Có phải toàn bộ lỗi do anh đâu , người đi cùng và lựa chọn màu xanh lá mạ loại một là Trực và Khoa . Vậy mà giờ đây mọi tội lỗi đổ lên đầu anh chỉ và anh là thằng làm thuê , còn hắn là sếp . Lô hàng nhận cho công ty Hoàng Mai sẽ không có chuyện trả lại vì vừa rồi họ đã gọi điện thông báo bên khách hàng đổi ý thích màu xanh lá mạ loại một . , nhưng Khoa vẫn thấy bực bội đến ngạt thở . Xảy ra chuyện là biết rõ lòng người . Cứ dính đến tiền là những cái ẩn sâu trong lòng sẽ tuôn trào vô thức . Phận làm thuê luôn hứng chịu những cái vô cớ đến vô lý .
Xe đi nhanh hơn , Khoa muốn nụ cười của ai đó xoa dịu mái đầu bốc khói , muốn vòng tay dịu ngọt ôm gọn cơ thể hừng hực lửa giận . Ánh mắt hiền và cử chỉ yêu thương ngày càng in sâu trong tim Khoa , giờ đây nó trở thành loại thuốc không thể thiếu mỗi khi về nhà .
Nhưng đáp lại sự khao khát bình yên là giọng gắt gỏng :
– Tôi đã bảo ông về sớm cơ mà .
Đôi mắt giận dữ ánh lên những tia đỏ của Thạch làm bước chân Khoa khựng lại . Anh biết hôm nay về muộn hơn mọi hôm gần hai tiếng nhưng nhất thiết phải có thái độ như vậy ?
– Cái cửa hàng chó chết đó có gì hay mà ông nấn ná luyến tiếc không rời ?
Cơn giận chưa kịp dìm xuống , cách ăn nói khác thường của Thạch lại đổ thêm dầu vào lửa . Giọng Khoa gay gắt không kém , còn cả sự bực bội tức ngực :
– Chó chết nhưng nó nuôi sống thằng này đấy . Làm cái *** gì mà rửng mỡ khiến tôi thêm bực mình thế hả ?
– Bực mình ? – Đôi mắt Thạch mở to sững sờ , chỉ sau vài giây một giọng bỡn cợt vang lên xuyên qua người Khoa làm anh rùng mình – Thằng này chướng tai gai mắt lắm phải không ? Muốn cơ thể này biến đi cho khuất mắt , cho tiện đường làm việc phải không anh Haiii…
Tiếng “anh Hai” được Thạch kéo dài cố tình , Khoa hất cậu ta qua một bên :
– Bỏ cái giọng chết tiệt đó đi . Cái gì đây ? – Mở to mắt ngạc nhiên , Khoa nhìn chăm chú mâm thức ăn toàn những món ngon trên sàn , và cả chai rượu trắng nhìn anh ngạo nghễ .
– Đứa em nhơ nhớp bẩn thỉu này làm cơm phục vụ anh Hai đấy . Có thấy em chiều anh hết mình không cưng ? – Vòng tay nóng ấm choàng qua vai Khoa , hơi thở của Thạch phả sau gáy rồi thổi nhẹ vào tai anh – Anh Hai thấy em “ngon” hơn những thứ “đẹp , nghệ thật và biết chiều lòng người” chứ ?
Không nói không rằng , Khoa hất Thạch ra thật thô bạo . Trong lúc cố giằng cánh tay quanh cổ , chân Khoa dẫm lên mâm cơm , bát đĩa bật lên đổ cả ra sàn . Không gian cô đặc , hơi ấm biến mất xung quanh Khoa , trái tim tưởng ngừng đập giờ lại rung lên sự hối hận . Thạch hét lớn với đôi mắt bàng hoàng , cánh môi run run :
– Làm cái gì thế ?
Tròng mắt đen chứa đựng sự đớn đau , hàng ngàn mảnh vụn vỡ ra hoà tan theo ánh nhìn . Thạch bất giác thối lui , cánh tay giơ lên như muốn làm động tác gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông thõng . Khoa nhìn thấy tất cả biểu hiện và thái độ của cậu ta nhưng lồng ngực thắt lại , khiến cơ thể bất động không biết xử trí tình huống bất ngờ . Lý trí cố gắng điều khiển cơ miệng nói lời xin lỗi , hoặc bất cứ điều gì để phá vỡ sự im lặng đáng sợ . Cánh môi vẫn lặng câm , đôi mắt vẫn thu trọn hình dáng thân thương nhưng tâm tư không cách nào hàn gắn sửa sai .
Lỗi lầm càng in sâu khi Thạch cúi nhặt chùm chìa khoá xe trên sàn rồi bước khỏi phòng . Lý trí bảo đuổi theo nhưng ngay cả khi động cơ nổ ròn rã lao vút đi , anh vẫn chết chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn . Cuối cùng cậu ta giận việc gì ? Vì cái gì ?
Mùi rượu lan toả khắp phòng xông lên mũi , cay và xoáy mạnh vào não Khoa . Đồ nhắm vung vãi bên bát đĩa , màu sắc thịt chín lẫn lộn trong nước thảm hại . Khoa ngồi xuống sàn , đôi mắt vô vàn cảm xúc đảo từ mâm cơm ra xung quanh để cố sắp xếp sự việc . Bốn bức tường xoay nhẹ soi vào Khoa trách móc , mọi vật bủa vây , trùm xuống , chồm lên cơ thể anh . Các cơ cứng lại , cánh mũi không còn ôxi khi ánh mắt dán chặt vào tờ lịch trên tường .
23 – 6
Nhà hoang …vũng máu …và một sinh mạng sinh ra ngoài ý muốn…tất cả thả trôi cảm xúc của Khoa trong sự hối hận muộn màng…..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Chết tiệt ! Bỏ đi đâu cơ chứ ?
Ngồi phịch xuống sàn , Khoa bắt đầu cảm thấy bực . Hồi sáng anh lấy xe đi đến cửa hàng và đã dặn trưa về chở đi ăn . Đang đi công chuyện cho Trực , Khoa tiện đường tạt qua nhưng căn phòng vắng hơi người làm anh khó chịu . Đã quá quen nụ cười bình yên nơi cửa , giờ đây cảm giác hụt hẫng đè nén mọi tế bào .
Không khí nóng bức trưa hè càng đẩy nhanh sự bực bội , Khoa không cách nào giảm nhẹ tâm trạng . Chính điều này khiến anh nhớ lại thời gian gần đây , giờ giấc đi lại của Thạch rất khác thường . Cậu ta không còn kể việc ở cửa hàng vẽ áo mỗi khi mát xoa về đêm , không còn màu sơn dầu vung vãi trên sàn tầm hai ba giờ sáng…tất cả những sinh hoạt quen thuộc biến mất trong vô thức . Chỉ đến lúc này , cơn nóng giận đan chéo mạch suy nghĩ , Khoa mới phát giác .
-Em cứ nghĩ giờ này ngườ tiếp em không phải là anh đâu , người yêu bỏ trốn của em à !
Đôi mắt mở to , tia sáng bất ngờ nhảy múa bỡn cợt chủ nhân căn phòng . Mùi hoa hồng hăng hăng bước vào , xua tan khí oi bức nhưng lại vẽ lên không gian bất an . Con người xuất hiện nơi cửa bước đến quỳ xuống trước mặt Khoa , cổ áo chảy xuống theo cái rướn người kề sát :
– Ô kìa ! Không hoan nghênh em sao ? – Cánh tay trần choàng lên vai Khoa , luồng điện chạy dọc sống lưng khi đôi môi đỏ nhoẻn cười – Bén hơi người khác , giờ quên em rồi hả người yêu ?
Cánh mũi hoàn toàn không còn hơi thở , những lý trí đủ nghị lực giúp Khoa gỡ nhẹ cánh tay Xuyên :
– Đừng ép bản thân đi vào chỗ không đáng như vậy chứ Xuyên .
Lông mày nhướng cao ngạo mạn , Xuyên không chút bất ngờ trước phản ứng của Khoa . Cô cười khoe má lúm thật duyên , giọng nói ngọt như có đường pha chút chanh :
– Lâu không gần gũi , câu đầu tiên anh nói với người yêu có lạnh nhạt quá không ?
Tiếng thở dài thoát khỏi môi , Khoa đâu nghĩ mấy tháng không gặp mà Xuyên vẫn bướng và cố chấp như vậy . Biết cô tự tin vào bản thân nhưng có những thứ đâu phải muốn là được . Cái này nên gọi là mù quáng ?
– Anh nghĩ quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt – Khoa quyết định nói rõ thêm một lần , tàn nhẫn nhưng nỗi đau sẽ không kéo dài âm ỉ nhức nhối – Anh yêu Thạch , người anh yêu là cậu ta , không phải Xuyên , không phải bất cứ người con gái nào mà là Hồ Thạch , mãi mãi . Dù ở bên em nhưng…
Hít một hơi thật sâu , Khoa nhấn mạnh từng từ :
– Sống trong giả dối có hạnh phúc không Xuyên ?
– Sẽ hạnh phúc – Xuyên nhìn thẳng vào Khoa , vẫn ánh mắt tự tin đến nao lòng người đối diện – Hiện tại không có nghĩa là tương lai . Anh có gì chắc chắn cả cuộc đời này chỉ yêu Thạch , và có gì đảm bảo thằng cướp người yêu bạn sẽ chỉ yêu mình anh ? Ngay như bây giờ , liệu anh có dám trăm phần trăm cậu ta chỉ quan hệ với anh ?
Một đòn khá mạnh giáng xuống đầu Khoa , anh như lơ lững giữa không gian do Xuyên giăng lưới . Biết Xuyên dùng đòn tâm lý nhưng phải gần một phút Khoa mới làm chủ cảm xúc :
– Việc anh và Thạch , không cần người ngoài như Xuyên xen vào .
Sự tổn thương trên gương mặt xinh đẹp rất lớn , đôi mắt đen sững sờ nhìn Khoa đớn đau . Anh biết bản thân nhẫn tâm , và có những điều không phải lúc nào cũng giảm nhẹ là tốt . Nhưng Khoa đã quên người con gái trước mặt là ai , đã hoàn toàn không nhớ đến số tuổi chênh lệch của hai người :
– Người một thời chăn chiếu mà chỉ vì thằng đàn ông , lại trở thành người ngoài cơ đấy . Anh “quất ngựa truy phong” nhẹ nhàng đến mức em không biết phải bái phục hay tởm lợm đây ?
– Anh xin lỗi ! Xuyên muốn đánh muốn chửi …anh đều chấp nhận – Giọng Khoa buồn , ánh mắt không biết cách nào xoa dịu vết thương của người con gái – Anh biết nói yêu em rồi phản bội chính lời yêu , anh khốn nạn , chó chết …anh không xứng làm thằng đàn ông…
– Đúng ! Anh chẳng xứng mặt làm người chứ đừng nói làm đàn ông – Chất giọng cao ngạo đã đổi cách xưng hô , ánh mắt rực sáng tia giận soi rõ hình Khoa – Anh nói yêu tôi , lên giường với tôi nnhưng trái tim bệnh hoạn luôn hướng về người khác . Hơn một năm anh sở hữu con này , thả vào tâm tư nó yêu thương mơ mộng , và những mơn trớn ngọt ngào không xuất phát từ tim anh phải không người yêu biến thái của em ?
Im lặng , đó là không gian bao trùm lên mọi vật . Khoa nhìn Xuyên , còn cô với đôi mắt toé lửa như muốn nuốt sống anh . Khoa hiểu người con gái trước mặt đã phải dìm lòng tự ái cao ngất ngưởng của nữ giới , để đi theo anh , tìm ra anh và đay nghiến hận thù . Xuyên yêu anh , nó hiện rõ trong từng hơi thở , trong cả ánh mắt ngút ngàn lửa giận . Có yêu mới có hận . Nhưng Khoa không thể , dù vì Xuyên vì Thạch hay vì bất cứ dư luận xã hội nào , anh cũng không thể ép trái tim yêu Xuyên . Trong tình cảm đâu phải muốn làm người tốt , muốn giảm bớt sự tổn thương mà có thể đi ngược lại sự thật của trái tim . Nếu anh có thể yêu Xuyên , có thể ôm cô mà toàn tâm toàn ý dành cho cô , thì anh đã làm từ lúc tỏ tình . Khoa tin , không là Thạch thì cũng là người con trai khác , mãi mãi không thể yêu Xuyên vì cảm xúc là thứ không dối gạt được .
– Nếu không là Thạch thì cũng là người khác . Anh không yêu Xuyên , đó là điều chắc chắn – Khoa nói lên suy nghĩ trong vô thức .
Chỉ trong tích tắc tiếp theo , những lời cay độc thoát ra với giọng nghèn nghẹn :
– Người yêu à , em đã nói , rồi anh sẽ lại về với em thôi . Loại bệnh hoạn rác rưởi như thằng bạn đốn mạt đó sớm muộn cũng giúp anh tỉnh trí : người anh cần là ai ?
– Xuyên có quyền mạt sát tôi nhưng Thạch chẳng liên quan gì ở đây , đừng lôi cậu ta vào – Cái chụp tay tức giận của Khoa trượt vào không trung , Xuyên đứng lên bước ra cửa với tiếng cười lanh lảnh .
– Cướp thằng đàn ông của bạn , không rác rưởi thì là gì hả người yêu ? – Chiếc áo hoàng yến cổ chảy khuất sau cánh cửa cùng lúc với cái đá mắt tình tứ – Cho em gửi lời hỏi thăm đến “tình địch” nghe người yêu . Bảo rằng : Nếu không biết giữ cái thân tàn ma dại đó , coi chừng thứ không thuộc về mình sẽ lại trở về nơi xuất phát đấy .
Giọng cười ròn như tiếng chuông gió , có chút lạnh của nước đá xen nhẹ trong không gian ngột ngạt trưa hè . Căn phòng tĩnh lặng như mọi ngày , và từ đâu đó tiếng xối nước ồn ào vang lên , tiếng cười đùa của con gái vô tư đang dày vò tâm tư người nghe .
Cuộc viếng thăm bất ngờ , tâm trạng bị đẩy lên đến đỉnh điểm rồi bị nhào nặn bởi mùi hoa hồng hăng hăng . Đến khi nào Khoa mới thoát được vòng tròn luẩn quẩn do chính anh tạo ra ? Tại sao người con gái thông minh xinh đẹp như Xuyên lại có thể mù quáng trong tình yêu giả tưởng ? Yêu khó hiểu vậy sao ? Khoa tưởng rằng anh đã biết yêu , nhưng không , ở bên Thạch cảm nhận đủ mọi cung bậc tình cảm , duy nhất cảm giác yêu thương chiều chuộng anh chưa mag lại cho cậu ta . Lúc nào cũng cố đặt sự thật quan hệ của hai người lên để dìm ham muốn trong lòng xuống . Lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ cử chỉ quan tâm nhưng trái tim nhảy lôtô trong lồng ngực đầy sung sướng hạnh phúc .
Khoa cũng biết bản thân đối xử bất công …nhưng anh không thể…Có lẽ bây giờ anh đang gánh chịu hậu quả về sự lạnh nhạt .
Cậu ta không ở nhà như đã dặn . Đi đâu , ở đâu , anh cũng không biết . Cái cảm giác lo lắng bất an bủa vây Khoa , đâu đó nơi trái tim nhen nhúm nét thắc mắc : mọi ngày anh ở cửa hàng , cậu ta làm gì nếu không đi làm ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khoa rồ ga phóng nhanh hơn , môi không ngớt nụ cười tươi rói . Anh vừa lãnh lương , muốn nhanh về nhà , muốn sớm nhìn thấy gương mặt hài hoà nét bình yên . Tối nay phải nhậu bữa ra trò , Khoa muốn nhân cơ hội kéo gần khoảng cách mấy tháng nay . Khoa ra khỏi nhà thì Thạch vẫn vùi đầu trên gối , Khoa về thì cậu ta biến đâu đó mất dạng đến đêm , lúc anh đi dạy về mới gặp cậu ta . Mặc dù vẫn matxoa hàng đêm nhưng anh cảm tưởng đó chỉ là nhĩa vụ làm trong miễn cưỡng . Bàn tay mềm mại vẫn tạo hưng phấn giữa hai đùi Khoa nhưng cảm giác yêu thương đã bỏ trốn đi mất , chỉ thấy động tác đều đều lạnh nhạt .
Ở khoá to đùng treo lơ lửng bên cánh cửa im lìm , Khoa khựng lại trân trối không tin vào mắt mình . Thạch chưa về . Tiếng thở dài không đủ sức thoát ra , Khoa lủi thủi vào nhà . Dạo gần đây anh dùng xe đi làm cho tiện , Thạch đang nghỉ hè và nói cửa hàng vẽ áo đóng cửa để xây lại . Khoa bận với việc chạy theo đơn đặt hàng của hợp đồng mới ký , tối lại lao đi làm thêm chỗ khác , thời gian ngày càng thu hẹp , việc ăn uống của cả hai trở nên thất thường . Khoa thấy bản thân đã lãng quên quá nhiều thứ . Tình cảm mà anh khẳng định với Xuyên chỉ có cơ hội trỗi dậy sau hôm cô đột ngột xuất hiện . Và đây là lý do anh về sớm , không nhậu nhẹt với anh em , nhưng đáp lại sự hối lối là căn phòng vắng bóng người thương …
Vòng tay nóng mềm ôm nhẹ người Khoa , hơi ấm phả lên lưng và cơ thể mềm mại áp sát vào anh :
– Ông ăn cơm chưa ?
Giọng nhẹ tênh đi kèm cái buông tay , Khoa chưa kịp trả lời đã thấy Thạch đến bên âu nước . Cậu ta uống liên tục mấy cốc nước cứ như bị khát cả tháng trời . Do uống vội , dòng nước chảy xuống cổ , hòn bi nơi cổ lên xuống nhịp nhàng . Trái tim đập mạnh bất thường , Khoa cảm thấy nơi bụng dưới có thứ đang giật giật . Anh biết bản thân bị kích thích vì quá lâu không cho “thằng nhỏ” ra . Khi ý thức được khao khát của bản thân , Thạch đã đứng trước mặt choàng tay lên cổ Khoa . Cậu ta ghì chặt đầu xuống rồi thô bạo nuốt trọn môi anh . Quá bất ngờ nên Khoa chỉ biết thụ động đón nhận . Mặt Thạch hồng hào đến kỳ lạ , vết tàn nhang như biến mất sau lớp lông măng trên gò má . Rèm mi che đi ánh mắt long lanh , chiếc lưỡi đẩy sâu thám hiểm vòm miệng Khoa , sục sạo không ngừng tìm kiếm bạn đồng hành . Các thớ thịt run lên bởi đôi bàn tay ma thuật , một tay Thạch vẫn ghì cổ Khoa , tay còn lại đi dần xuống hông và bắt đầu gỡ thắt lưng . Chính lúc trong tâm trạng lâng lâng , Khoa thô lỗ đẩy Thạch ra , ánh mắt mắt kinh hoàng trước những việc vừa rồi . Gương mặt hồng hào vẫn còn vẻ đê mê , Khoa cảm nhận rõ sự ngây dại , đồng tử đen đã teo nhỏ . Cậu ta lại cố ôm Khoa , tìm môi anh những đã bị bàn tay thép giữ chặt :
– Thạch ! Thôi ngay – Khoa cứng họng khi bàn tay người con trai anh yêu đang đặt nơi vùng cấm .
Luồng điện từ dưới chạy dọc sống lưng , xông lên não , theo các dây thần kinh đi khắp cơ thể . Cử động mơn trớn nắn bóp làm chân Khoa run run . Bàn tay còn lại tiếp tục ghì cổ Khoa để tìm đôi môi ngọt . Không biết sức mạnh từ đâu giúp Khoa dìm cảm giác ngất ngây xuống vùng bụng , đẩy Thạch ra giận dữ . Hơi thở nặng nhọc như vận động viên chạy đường dài , Khoa tát mạnh vào mặt cậu ta .
Gò má hông giờ đỏ au hình bàn tay , Thạch vẫn cười ngây dại , chồm lên vít đầu Khoa hôn ngấu nghiến , đồng tử teo nhỏ đến mức đáng ngờ . Khoa bẻ ngoặt cánh tay ôm cổ ra sau rồi lôi xềnh xệch thân hình cố vùng vẫy khỏi gọng kìm thép , đến bên âu nước . Nước chảy từ đầu xuống cổ , ướt nhẹp áo Thạch . Cậu ta lẳng lơ le lưỡi liếm dòng nước mát lạnh , ánh mắt đê mê như con cái thời kỳ động đực . Khoa điên tiết kéo mạnh Thạch ra cửa , cái dáng uốn éo vì được chạm vào nước làm anh nổi gai ốc . Dìm đầu Thạch vào xô nước đầy , Khoa bẻ chéo tay cậu ta với hàm răng nghiến lại . Cố vùng vẫy nhưng cơ thể không còn tròn trịa mập mạp nên không cách nào thoát ra được , da dẻ xạm đen xanh xao khác thường .
-Uống đi ! Uống cho đã đi – Mỗi từ “uống” là Khoa lại ấn đầu Thạch sâu hơn nữa , bóng nước nổi lên át tiếng hét kêu cứu .
Vốn hành động của Thạch đã bất ổn , chỉ sau vài lần nhấn nước cậu ta đã xìu xuống không còn kháng cự . Đến lúc cơ thể trong tay Khoa mềm nhũn , anh buông tay mà đôi mắt như sắp trào lên thứ mằn mặn . Thạch ngất từ lúc nào , Khoa bế cậu ta lên mà lòng thấy đau . Cơ thể nhẹ hẫng , anh tưởng chừng các thớ thịt rắn chắc trước đây biến mất không dấu vết . Vài ánh mắt tò mò từ những cửa sổ cùng dãy ngó ra hiếu kỳ , tiếng thì thầm như tăng thêm cái nóng như thiêu như đốt của trưa hè . Khoa biết chuyện hôm nay lại tăng “sự khác biệt” lên anh và Thạch nhưng việc của cậu ta bây giờ quan trọng hơn .
Cơ thể ướt nước mềm nhũn trong tay , Khoa đặt nhẹ lên sàn . Rèm mi khép kín , gương mặt xanh xao chìm trong giấc ngủ , không hề biết bên cạnh là trái tim lo lắng bất an , là ánh mắt lăn tăn những cơn sóng gai nhọn .