Summary
Nước sôi từ phích nhựa rót ra từ từ , bánh mì gói nổi lên trên , ngấm dần vào gia vị . Hơi nóng toả ra xung quanh , mang theo mùi khô khan nhưng đủ làm hai chiếc bụng réo biểu tình . Khoa úp chiếc đĩa lên cùng lúc tiếng thở dài thoát ra .
Căn phòng 15 met vuông nóng như lửa , cái nóng từ mái tôn hắt xuống , ôm trọn bốn bức tường , nhào nặn không khí trong phòng trở nên bức bối khó chịu . Chiếc quạt bàn cao khoảng 50 phân chậm chạp quay tạo ra tiếng rè rè , không đủ xua đi cái oi bức cùng cực . Ánh sáng vàng từ đèn tuýp rọi lên hai bóng người im lìm bên tô mỳ duy nhất . Kề bên là những quyển sách xếp chồng lên nhau với vài ống giấy A0 dựng gần đó . Một chiếc tủ bằng vải đứng khiêm tốn cạnh chiếc máy may ngổn ngang trang phục may dở và vài thứ linh tinh . Phòng không có giường nhưng chỉ từng này đồ đạc cũng đủ chật chội nhỏ bé .
Chính không gian eo hẹp cộng thêm sức nóng từ trần nhà dội xuống càng làm Khoa khó chịu trong người . Nhất là tên ngồi đối diện vẫn thản nhiên xoay xoay đũa trên tay như ghẹo gan anh . Dùng mọi lời xua đuổi , mọi thái độ bất nhã , Thạch vẫn nhất quyết không về nhà . Cậu ta gan lỳ ngủ lại đây với vài bộ quần áo đơn giản , với hai bàn tay trắng và một nụ cười rạng nét “hạnh phúc” .
– Chắc được rồi đấy – Giọng nhắc nhở làm Khoa giật mình .
Anh nhìn xoáy vào đôi mắt vô tư , một suy nghĩ loé lên . Biết chắc nếu hành động , sự tổn thương sẽ hằn lên rất sâu nhưng Khoa không còn cách nào trước tên cứng đầu cứng cổ này .
Chiếc đĩa mở ra , những sợi mì căng mọng nước hoà tan trong lớp hành mỡ , mùi thơm dịu ngọt lan nhẹ vào cánh mũi . Những bao xi măng bụi bặm đã lấy đi nhiều mồ hôi và sức lực , giờ bụng Khoa sôi lên đòi bổ sung năng lượng . Anh cúi xuống với trái tim nín thở , bãi nước bọt rơi thẳng xuống lớp nước màu nâu bóng mỡ . Tiếng ồn từ ngoài vọng vào chìm dần , thời gian như ngừng lại , đặc quánh một màu sững sờ . Đôi mắt Thạch mở to, tia sáng trong đó xoáy vào tim Khoa những nhát dao nhọn. Các mạch máu tê liệt, cổ thắt lại ngăn ôxi từ cánh mũi tiến về buồng phổi. Đôi mắt của bà Yên đang ở trước mặt anh_đôi mắt bị tổn thương trầm trọng chiếu thẳng vào tim Khoa. Ánh nhìn anh đã chứng kiến hồi 10 tuổi, lúc bà Yên từ chối lời đi khách trong ngày báo động đỏ. Khoa chưa bao giờ quên ánh mặt đớn đau rỉ máu khi bàn tay thô ráp luồn vào váy kiểm tra. Đôi mắt đó đã theo Khoa từ thời niên thiếu, đeo theo trong từng giấc ngủ và nó nhắc nhở khoan sâu vào não cái phũ phàng cay nghiệt của cuộc sống này. Giờ đây ánh mắt đó lại một lần nữa chiếu vào Khoa, rọi lên tim anh sự đớn đau ngập lòng.