Yêu nhầm hot straight - Chương 9
– Nguồn tin của tao cho biết là “Thái Tử Casino” đang ở phòng 447 kí túc xá trường Havard, nếu tao đoán không làm thì “Thái Tử” là cái thằng bụi đời lùn lùn kia, bắt được nó rồi tha hồ mà đòi tiền chuộc, tụi bây phải làm cho tốt vào nghe chưa !! Cái giọng ồm ồm như cóc của lão vọng vào bóng đêm, sau đó vài tiếng vâng dạ của bọn đàn em the thé vang lên, lão tỏ vẻ hài lòng bằng cách rút điếu xì gà khỏi miệng rồi phà một vòng khói chữ O vào không khí, cái sẹo chạy dọc qua mắt trái lão khẽ giật giật vì hưng phấn… ———– “Một người tóc vàng mắt xanh, hai người mắt xanh tóc vàng, người này thì đẹp trai hơn hắn là cái chắc…”, nó cầm ly nước có gas bằng nhựa, vừa suy nghĩ vừa đếm thử xem trên đời này còn bao nhiêu gã con trai tóc vàng mắt xanh, nó đang đắn đo có cần nhất thiết phải một hai đi yêu Ken Oliver không, ngoài kia hình như vẫn còn triệu triệu gã tóc vàng mắt xanh như hắn, thậm chí có nhiều gã còn đẹp trai hơn, dĩ nhiên là nó biết trường hợp đó chắc có vẻ hiếm hoi. – Coi gì này Sinh lắc! – Hả.
Nó hút rột rột ly nước trong lúc giương mắt ếch nhìn Yui đang cười tươi rói, tự nhiên nó thấy cặp mắt một mí và mái tóc đen gợn sóng nhẹ nhàng của gã đẹp lạ lùng khi Yui cười.
– Nhẫn Rock này, tụi bên khoa Mỹ Thuật đang bán ì xèo, chen mãi mới mua được hai chiếc.
Yui xoay xoay hai chiếc nhẫn bạc được khắc nổi hoa văn chữ, ánh sáng đèn màu lấp lóa từ sân khấu làm hai chiếc nhẫn lấp lánh hơn. – Đây là nhẫn Rock Your Life mà!, hàng hiếm đó nhen!! Sinh mở vừa nói vừa căng hai con mắt nó ra hết sức có thể, nhưng chưa đợi nó kịp tíu tít thêm về độ hiếm hàng của cặp nhẫn, Yui đã chộp vội lấy tay Sinh.
– Để tôi đeo cho.
Yui nắm lấy bàn tay Sinh, vẫn dịu dạng như cách gã xoa đầu nó vào cái ngày ở bệnh viện St.Nicolas, bàn tay nho nhỏ của Sinh nằm gọn gàng trong tay Yui khi gã luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái nó, trong vài giây nó cảm thấy như tim đang ngừng đập, nó thấy sống mũi cay cay vì cảm giác cứ như được trao nhẫn trong ngày cưới, một thứ cảm giác không phải thằng gay nào cũng được hưởng dù chỉ một lần trong đời. – Vừa khít! Yui nói, giọng khá vừa lòng, nhưng Sinh thì không thể giấu nổi vẻ tò mò.
– Lần trước tôi đeo thử rồi, đâu có vừa đâu, mà còn mắc như quỷ nữa.
– Chiếc này là nhẫn cặp đấy, cậu đeo của con gái nên mới vừa thôi, Hahaha! Nó chẳng thèm buồn vì cái kiểu cười chòng ghẹo của Yui, vẻ mặt nó vẫn đang hớn hở với chiếc nhẫn Rock Your Life mà tìm mãi bấy lâu nay chẳng ra, dù đã săn lùng một cách triệt để qua tất cả các trang web mua bán nổi tiếng. – Cái này hiếm lắm, cậu mua bao nhiêu thế.
– … Rẻ rề, hỏi làm gì, chắc cái này là hàng nhái đấy.
Yui vừa nói vừa đưa ngón tay áp út của mình lên, ngón tay gã giờ cũng đeo một chiếc nhẫn bạc in hoa văn chữ nổi y hệt của Sinh, chỉ khác là nó to hơn một chút. Yui cười nhẹ nhàng còn nó thì cười toe toét.
– Cảm ơn nhén.
– Bày đặt.
Nó cười khanh khách thành tiếng khi nghe Yui trả lời. Tiếng nhạc bắt đầu dập to hơn, đám đông xung quanh bắt đầu tập trung lại sân khấu đang nằm ở trung tâm sân trường. Sân khấu không quá lớn nhưng cũng vừa đủ rộng cho một buổi diễn máu lửa, sân khấu cao qua đầu người và căng đầy những tấm bạc lớn, những tấm bạc này trở nên lòe loẹt hơn vì máy chiếu cũng đã bắt đầu làm việc và rọi lên đó toàn những hoa văn chạy dọc chạy ngang, uốn éo không ngừng. Ánh đèn màu quẹt qua quẹt lại trên mình Sinh và Yui mấy lần khi nó và gã bắt đầu lật đật bon chen vô giữa đám đông để tiến lại gần sân khấu, trong bầu không khí hỗn độn ấy, bàn tay nó đã bắt đầu tự động bám víu vào tay Yui. Nắm chặt bàn tay ấm áp của con người trầm tĩnh và lạnh lùng, nó lại tự hỏi trên đời này còn có bao nhiêu người khác, liệu nó có nên tiếp tục điều gì đó quá mong manh giữa nó và Ken Oliver, điều gì đó như là tình yêu.
… – Bắt nó liền không đại ca.
– Mày ngu quá, đang đông đúc thế này, ra tay thì cho bị lộ tẩy cả đám à.
Lão béo ú hói đầu với con mắt phải có cái sẹo chạy dọc qua gằn giọng, lão hơi nổi cáu với thằng đàn em nhưng rồi lại nói tiếp với cái giọng ồm ồm như cóc.
– Đợi khi nó tách ra là phải hốt liền, đánh nhanh rút gọn thôi.
Lão vẫn đứng nép cùng bọn đàn em từ phía xa nhìn Sinh và Yui, nói đúng hơn là lão đang tập trung cái nhìn vào thằng nhỏ Châu Á mà lão có vẻ đinh ninh rằng nó chính là “Thái Tử Casino” mà lão săn tìm bấy lâu nay, gã tự nói với bản thân mình bằng cái giọng cóc nhái.
– “Thái Tử” thì phải chuộc bao nhiêu tiền nhỉ? Haha… Rồi cái sẹo trên con mắt lão lại giần giật, có cái gì đó đang bộc phát dữ dội trong con người lão, giống như một cơn khát tiền chuộc của những kẻ bắt cóc tống tiền….
HOT HOT Giới thiệu dịch vụ kết nối SMS tại VTN Số anh tóc vàng-mắt xanh-cao to-bảnh tỏn đã vượt quá mười người, nó cố dừng đếm nhưng trực giác vẫn làm việc như một cỗ máy tự động. Vừa hút ly nước nó lại tự hỏi tại sao nó phải vì một gã tóc vàng mắt xanh như Ken mà bứt rứt không nguôi suốt một thời gian dài vừa qua. Suy nghĩ không kéo dài quá vài giây thì bất chợt nó bị một bàn tay ghì chặt miệng, nó cố la lên nhưng lại bị kéo đi một cách thô bỉ chưa từng thấy, vài gã đàn ông to con bặm trợn đang lôi xuềnh xuệch nó đi như lôi xác con heo, nó cố gắng tung chân đá thật mạnh trúng vào mặt một gã trong bọn, gã “ái!” một tiếng rõ to rồi thụi vào bụng nó một cái, nó dám chắc chỗ bị gã thụi trúng phải bầm tím cả tuần lễ. Sinh đau điếng và gần như xụi lơ sau cú đấm của thằng hẹch-quin đầu đường xó chợ, gã nắm hai chân nó lên khỏi mặt đất ngon ơ, vậy là nó bị nguyên đám bủa vây và khiên đi như con lợn bị trói gô sắp lên lò.
Nó chưa bao giờ thất vọng về một show nhạc rock nào, dù lớn hay nhỏ. Có lẽ là ngoại trừ đêm nay, khi cái đám khán giả và ca sĩ cứ lo hò hét như một lũ điên mà chẳng ma nào thèm để ý nó đang bị lôi đi như cái bao tải gạo… ————————- Tiếng chuông điện thoại reo sau khi Yui mất gần nửa tiếng để tìm Sinh, mới chỉ bước vào toilet hai phút mà khi anh chàng bước ra thằng nhỏ đã bốc hơi như mấy viên long não, tiếng điện thoại làm Yui cảm thấy bất an thật sự.
“Con nghe đây cha — không, con vẫn ổn — sao — không, chắc là bạn con rồi — hắn nói chuộc người ở đâu? —”…
“Ken à? — cậu về ngay đi — hình như Sinh nó bị bắt cóc rồi — sao? Ai rảnh mà đùa với cậu! — không về thì đợi mà hốt xác nó!”…
“Chị Angelina lần trước gặp ở bện viện St.Nicolas phải không? — Tôi Yui đây, em trai chị bị bắt cóc rồi…” ——————- Năm Albus mặt sẹo tám tuổi, hắn giấu giày của bạn cùng lớp và đòi tiền chuộc. Năm Albus mặt sẹo mười ba tuổi, hắn bắt con mèo cưng của bà hàng xóm và đòi tiền chuộc. Năm Albus hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên hắn được hít thở bầu không khí trong xà lim – cũng là lần đầu tiên hắn bắt cóc đòi tiền chuộc. Phải rồi, Albus mặt sẹo bẩm sinh đã có sở thích bắt cóc tống tiền, sau nhiều lần vào lim ra khám hắn đã phát triển “tài năng thiên phú” của mình thành một tổ chức ra trò. Albus mặt sẹo đã săn đuổi “Thái tử Casino” gần cả năm nay vì hắn luôn tin rằng con mồi béo bở du học xa nhà này sẽ dễ dàng ra tay và chuộc được cả khối tiền.
Vì là con trai của ông trùm Casino Macau mà “Thái Tử” được nuôi dưỡng một cách bí mật, không lộ diện và cũng không có nhiều thông tin để tránh những người Albus, những kẻ bắt cóc tống tiền. Albus đã vung rất nhiều tiền để mua về những thông tin quý giá, trong đó bao gồm “Thái Tử” đang du học ở Havard và ngụ tại phòng 447 của kí túc xá nam trường này.
Albus luôn tin rằng “Thái Tử” ắt hẳn phải là một thằng oắt con cà chớn và thích chưng diện mớ đồ màu mè xì tin, một thằng nhỏ non choẹt và mặt búng ra sữa. Đáng buồn là Sinh lại đáp ứng khá nhiều tiêu chí “đăng quang” của Albus mặt sẹo, thế nên giờ đây nó đang bị trói gô vào một xó xỉnh cũ kĩ nào đó ở gần trường Havard mà nó chẳng hiểu đầu đuôi cớ sợ thế nào.
“ỨM!! ỨM !!!”, nó dẫy dụa thật mạnh nhưng cọng dây cao su chuyên dụng cột hàng có vẻ chẳng mảy may rụng ra như nó đang cầu khẩn. “BỐP!”, một bộp tai như trời giáng của lão Albus xếnh thẳng vào mặt thằng nhỏ làm nó nín ngay tức khắc, nó cảm thấy vị mặn của máu chảy ra đằng sau miếng băng keo dán chặt vào miệng mình.
– Mày mà xớ rớ nữa là tao cho dao vào cổ họng nghe chưa! Sinh giật thót người khi lão Albus chĩa mũi dao bấm vào sát phần giữa cằm và cổ nó, Sinh điếng người và lập tức im bặt để bảo vệ của cải sống còn của đời nó, giọng hát. Albus giật giật con mắt trái có cái sẹo dài của hắn và rút dao bỏ đi, nó cảm thở phào, hơi thở gấp rút phát sợ, tim nó đập nhanh liên hồi, vì hoảng.
Nó không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể thấy xung quanh tối tăm và đầy rơm rạ, bù lon ốc vít rải rác trên nền đất và sát bên cái cây nó bị cột quặp hai tay vào là một buồng gỗ mà theo phỏng đoán ban đầu của Sinh thì có lẽ là một chuồng ngựa.
Albus mặt sẹo vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi đỏ choét in lòe loẹt bông hoa màu trắng, giờ hắn chẳng khác gì một bao lì xì đỏ tay lăm lăm dao đang đi qua đi lại. Có vẻ chỗ này là một kho rơm cũ của trang trại gần trường Havard, từ lúc nó bị bắt đi cho đến bây giờ chỉ mất khoảng nửa tiếng nằm chịu trận trong cốp xe.
– Phải rồi, tôi đang ở nhà kho số 58 sau lưng Havard, ông cho người đến giao tiền đi, tôi biết ông có người ở vòng quanh khu này — để bảo vệ thằng con cưng của ông mà, ông là trùm casino macau mà không dám bỏ năm mươi ngàn ra chuộc thằng công tử nhà ông về à!. — Mau mau giao tiền, báo cảnh sát là lo sẵn ma chay cho nó biết chưa! Albus gắt gỏng với ai đó qua điện thoại mà theo Sinh đoán chắc chắn thì đó là người sẽ phải chuộc nó ra khỏi đây, nhưng cha nó thì không phải trùm casino, từ nhỏ đến giờ nó cũng không có vẻ gì được cưng chiều đến nỗi gì để bàn dân thiên hạ gọi là “con cưng”. Nó tự hỏi bản thân đang gánh chịu “trọng trách” con tin thay cho thằng công tử nhà giàu nào, nhưng cái liếc nhìn của Albus làm nó giật mình, mọi suy nghĩ của nó bị ngắt quãng ngay lập tức… —————————- Nửa tiếng sau Sinh nghe tiếng xe thắng gấp, âm thanh nghe có vẻ vang vọng, nó đoán ngoài kia chắc cũng là chỗ vắng người, hai cánh cửa cũ kĩ của kho rơm mở toang hoang nhưng ngoài trời tối mịt, chỉ đủ thấy vài mảng lúa mì qua ánh đèn của chiếc xe vừa mới đến.
… – Người đâu? Thấy người thì mới giao tiền! “Yui!”, nó bật ra tiếng kêu trong đầu khi nghe giọng nói của một người cao to vừa bước ra khỏi xe, người kế tiếp bước ra khỏi cần phải nói nó cũng biết là Ken, chỉ cần nhìn mái tóc vàng nó cũng biết ngay là anh chàng, linh tính mách bảo nó như thế, sự phấn khích vì sắp được giải thoát làm nó kêu ưm ứm mấy tiếng trong lớp băng keo dày, tay chân vùng vẫy nhưng rồi lại im bặt sau một cái tát nữa của thằng đàn em. Đầu nó niểng hẳn sang một bên và ánh mắt nhăn lại vì đau, ngoài cửa kho đến bên trong cách nhau khá xa nên Ken và Yui chẳng ai nhìn thấy nó. – Vào trong đi.
Giọng nói ồm ồm như cóc của Albus mặt sẹo vọng lên, sau nữa là vài cuộc tranh luận nhưng nó chỉ nghe lí nhí, bị tát gần chục cái từ nãy giờ làm nó hơi bị ù ù lỗ tai, nó nghe tiếng bước chân loẹt xoẹt rồi từ từ Ken và Yui hiện ra trước mặt nó, vẫn một chàng áo sơ mi và quần tây đen hạng sang, một chàng trong bộ vest tuxedo chưa kịp thay ra, mái tóc chàng tóc vàng có vẻ mất nếp vì hớt hải về tìm nó.
– Sinh, cậu ổn không.
“ỨM ỨM ỨM !!!”, nó ráng đáp lại tiếng của Ken nhưng vô ích, miếng băng keo nãy giờ làm nó thấy ức chế kinh khủng, nó mà được gỡ tấm băng keo ra thì nó thề sẽ nói cho đã miệng, không thèm im lặng như trước nữa. Sinh thấy ánh mắt cả Ken và Yui đều không dấu được vẻ lo lắng cho nó, điều này có chút an ủi cho trọng trách con tin “cao cả” của thằng nhỏ.
– Tiền đâu.
– Dắt nó qua đây, một tay giao người, một tay giao tiền.
– Đúng là đàn em của mấy ông nội Macau, thích bày trò quá! Lão Albus gỡ tay Sinh ra khỏi cây cột, nó cảm thấy phần tháo sợi dây cao su ra như được ướp nước đá lạnh ngắt, song chưa kịp tận hưởng giây phút tự do thì lão Albus đã ghì chặt lưỡi dao bấm lên cổ nó. Ken có vẻ lấn tới một bước vì lo nhưng Yui thì vẫn đứng im điềm tĩnh, giống như anh chàng đã có kinh nghiệm lâu năm trong chuyên ngành giải cứu con tin.
Lão Albus lôi nó đi về phía Ken và Yui, mặc dù được giải phóng tay chân nhưng với lưỡi dao bấm béng ngót đang kề sát da họng, Sinh vẫn chẳng dám manh động nhiều.
Khi nó được kéo tới đứng đối mặt Ken và Yui, Sinh có thể nhìn rõ hơn gương mặt của Ken, mái tóc chải chuốt thẳng tắp rất công tử đã bị bung ra gần hết, nó đoán hẳn cả hai gã này phải phóng xe nhanh lắm để đến cứu nó, điều này làm nó cảm động, nhưng một lần nữa lão Albus ấn nhẹ lưỡi dao vào cổ họng nó làm ngắt ngang dòng suy nghĩ.
– Cho xem tiền đi thằng oắt! Yui không nói, mở toang chiếc vali bạc vuông vức anh chàng cầm trên tay chìa về phía lão Albus, mắt hắn sáng lên khi thấy những cọc tiền nằm vuông vức, tay hắn nới lỏng con dao và Sinh thở hắt ra mấy cái vì nãy giờ nó cứ cố nín thở để da thịt không chạm vào lưỡi dao. Nó bắt gặp ánh mắt của Ken, chưa bao giờ nó thấy ánh mắt anh chàng căng thẳng như thế, nó tự hỏi nếu bây giờ không phải nó mà là Riona thì anh chàng có phản ứng tương tự vậy không.
– Có độn giấy không đó thằng ranh con, mở cọc tiền tao xem nào.