Yêu nhầm hot straight - Chương 5
– Ừ, mình xin lỗi, vì tất cả… Sinh nói và mắt cũng không nhìn Riona, ánh mắt nó vẫn dán chặt vào gã võ sinh tóc vàng dưới kia. Đã gần một tuần từ khi vụ thuốc lắc xảy ra, Sinh cảm thấy quái lạ vì Riona có thể cười nói một cách hơn cả “bình thường” với nó. Ai không hiểu đàn bà chứ một gã gay thì có thể hiểu gần như tất cả, ngoại trừ mấy vụ chu kì kinh nguyệt (nếu như gã đó lười tra sách vở). Riona nhìn Sinh và gượng cười thánh thiện, cái cười làm Sinh nhớ đến một câu tục ngữ mà nó ít khi dùng – “chó không sủa, cắn chết người”… Cả hai không nói gì nữa và nhìn Ken tập, Riona cứ vuốt tóc và rồi tóc nhỏ lại trễ xuống như cũ, Sinh thật sự muốn hỏi sao nhỏ thích làm cái việc tào lao đó dữ vậy nhưng thằng nhỏ lại im bặt và giả bộ tiếp tục đọc cuốn kinh tế học, mặt nó căng ra như đang ngồi cạnh con ma búp bê kích cỡ người thật.
Khoảng mười phút căng thẳng trôi qua, Ken lật đật đến chỗ hai đứa đang “thi đấu ngồi thiền”, anh chàng nói trong khi vẫn còn thở hổn hển vì buổi tập: – Về thôi Sinh, mệt quá trời ! à ! bye cậu, Riona.
Riona chỉ ngầng đầu nhìn Ken và cười, tay nhỏ lại vuốt tóc, Sinh dẹp cuốn sách kinh tế học vào túi sách ngay lập tức, cứ như nãy giờ nó bị cuốn sách tra tấn bằng những câu thần chú dao đâm búa bổ, thằng nhỏ loạng choạng vừa đứng dậy vừa đeo ba lô và bước đi trước, hòng đánh bài chuồn khỏi con hoa hậu tóc vàng, nhưng khi cả hai chưa đi được ba bước thì nhỏ đã đứng phắt dậy “ra đòn”: – À Ken này, mình có cái này… Nhỏ lại một lần nữa vừa vuốt tóc vừa tỏ ra e ấp hơn, Sinh chỉ cố gắng im lặng và đứng đó nguyền rủa chỗ tóc nhỏ vuốt sau này sẽ hói tanh bành.
– Mình có hai vé xem S.Gilliam hát, à… thứ tư cậu rảnh không.
– À À! Dĩ nhiên là rảnh rồi, rảnh hơn bao giờ hết.
Ken nói hơi ngạc nhiên nhưng không giấu được niềm vui trong ánh mắt, mái tóc vàng của anh chàng rung lên khi anh cầm tấm vé mời của Riona, Ken không để ý đôi mắt đen của Sinh giờ đã tối màu hơn khi chứng kiến cảnh tượng như rực rỡ nắng hè.
– Vậy, à … thứ tư mình gặp nhau nha.
Nhỏ nói giọng the thé như sóc chuột, và khi nghe vậy Ken gật đầu miệng tóe lửa cười, Riona cười theo, rồi nhỏ quay bước đi và lại vuốt mái tóc, ngay chỗ nãy giờ Sinh vẫn trù ếm sẽ bị hói.
Ken quay qua nhìn Sinh, miệng cười toe toét hớp hồn như mọi ngày, nụ cười bình thường sẽ có sức lan tỏa mãnh liệt với Sinh, hôm nay lại dập tắt mọi niềm vui của thằng nhỏ.
– Về thôi.
– Khoan Ken.
– Hả .
Ken khựng lại khi nó gọi, Sinh vòng hai tay qua cổ Ken làm anh chàng giật mình nhưng rồi lại đứng im, mấy ngón tay của nó lại bẻ cổ áo thun của Ken xuống, mãi lo thay quần áo võ mà anh chàng quên bén việc bẻ cổ áo. Khi Sinh ngước mặt lên nhìn, hơi thở ấm nóng của nó lướt nhè nhẹ qua mắt mũi Ken làm anh chàng bỗng dậy lên cảm giác thèm khát nụ hôn rực lửa như hồi ở quán bar, và một lần nữa trong vô giác, mặt Ken lại cuối từ từ như chuẩn bị hôn thằng nhỏ.
Nhưng khi đôi môi Ken gần đến nơi thì Sinh lập tức buông cổ áo anh chàng và lùi ra một bước, việc của nó đã xong. Ken như chợt tỉnh sau cơn mê, anh chàng ngay lập trở lại thái độ bình thường và làm vẻ mặt nghiêm chỉnh, song, cả hai lụi cụi bước dọc theo hành lang khán đài đến cửa ra.
Sinh không để ý thấy Ken muốn hôn nó, nó mãi nghĩ ngợi về chuyện Riona mời anh chàng đi xem hát, vậy là đăm chiêu suy nghĩ một hồi Sinh mới khạc ra được — “ủa !? S.Gilliam là mình mà !”…
.
Chương 3 Icarus Đó là câu chuyện về chàng trai trẻ đem lòng yêu say đắm mặt trời, cố vùng bay thật cao để chạm lấy vầng thái dương. Thế rồi đôi cánh sáp dần tan chảy. Icarus vùi thây nơi biển sâu giá lạnh…
Tròng mắt Sinh cứ lóa lên rồi tối lại theo từng cái click chuột trên màn hình máy tính, Sinh đang tham khảo bức tranh “Icarus” sắp được rao bán đấu giá trong một Show nhỏ của nó vào thứ tư tuần sau. Bức tranh chàng trai đang rơi trong tuyệt vọng, ánh nhìn vẫn không thôi tiếc nuối mặt trời trên cao. Bức tranh làm nó thấy khó thở.
– Nghe nói sắp có Show Rock trong trường mình vào tuần sau, có cả Linkin Park, Green Day với Arvil nữa ! – Cái gì !!! Sinh quay phắt người trên chiếc ghế xoay, nó đạp nhẹ một chân vào thành bàn và cái ghế lướt vèo đi về phía giường Ken.
-Có cả Avril Lavigne sao !.
-Có luôn.
Ken cười khi trả lời, hai hàm răng anh chàng trắng tinh, mái tóc vàng rung rung và Sinh cảm thấy Ken bây giờ ấm áp hơn cả mặt trời. Linkin Park, Green Day, Avril, toàn sao mà nó thích. Nó bỏ ghế, chồm lên ngồi cạnh Ken trên giường của anh chàng, show rock sắp tới làm nó như bị chích lắc.
– Cậu thì biết gì về Linkin Park với Avril mà tỏ ra hưng phấn thế.
Câu nói đâm họng của Ken giống như vừa tát vào mặt Britney Spear kèm theo câu “cô hát dở lắm ấy ạ!”, nó nhăn mặt một lát.
– Numb nè, Paper Cut nè, Some where I belong nè, In The End nè, What I have done nè…
Sinh bắt đầu khạc ra hàng đống tên bài hát của Linkin Park, Green Day và Avril. Và nó cũng không lấy làm ngạc nhiên khi Ken há hốc mồm nghe nó kể, giống như từ đó giờ Ken vẫn nghĩ thằng nhỏ chỉ thích múa ba lê.
– Cậu mà cũng là Fan của LP, GD, với Avril à.
– Tôi không phải fan — tôi là “TÍN ĐỒ” của họ cơ, hê hê !! Sinh làm vẻ mặt của một fan hâm mộ hàn quốc đang phát cuồng vì các oppa yêu dấu, và rõ ràng là khi biết Sinh thích rock, Ken thấy phấn khởi ra hẳn. Anh chàng moi trong va li hành lý dưới giường ra một chiếc CD của Linkin Park có chữ kí hẳn hòi, mặc dù chữ kí có vẻ hơi nguệch ngoạc do kí vội lúc bon chen đông người.
Ken giơ cái đĩa lên với niềm tự hào phơi phới, như vẻ mặt của siêu nhân khi hắn vừa ném một thiên thạch tổ bố nào đó ra khỏi quỹ đạo trái đất. Sinh làm vẻ mặt hoảng hốt, nó ré lên khi thấy cái đĩa và Ken bật cười khoái chí.
– Trời ơi hàng hiếm nha, đâu mà cậu có hay vậy!!! – Liveshow năm rồi ở Luân đôn, chen dữ lắm mới có đó nha.
Vẻ mặt của Ken lúc này đã đạt tới nét hùng biện của Obama, anh chàng nói với khí thế hào hùng hết biết, việc chen chân vào đám đông đang gào thét vì thần tượng giờ giống như một cuộc chiến quyết liệt trong thế chiến thứ hai. Sinh làm vẻ mặt ngẩn tò te ra một hồi, xong bộ mặt châu á bắt đầu trở nên gian xảo thấy rõ, Sinh vò đầu nó và lắc lắc tóc như điên, nó làm bộ như một rocker đang phiêu trong bài hát.
– Đã vậy tôi cho cậu xem bộ bí kíp thất truyền đây Ken ạ, hô hô hô !! Sinh lật đật nhảy qua giường nó kế bên, mái tóc đen thùi lùi đang rối xà nùi của nó có vẻ xẹp xuống chút ít khi nó nhảy. Sinh khom người và lục cục một hồi với cái va li quần áo. Đột ngột nó ngước thẳng mình lên, giơ ra một đống đĩa kiểu như đang xòe bài với Ken.
– Tèn tén ten, xem đây ! Har har har !! Trên tay Sinh giờ là một tá Album Rock của LP, GD, Avril, có cả Pink, và Evanescence…, và khi Sinh nhảy trở lại bên giường Ken thì anh chàng mới thấy rõ tất cả đều có chữ kí tươm tất, chu chỉnh. Ba giây sau khi im lặng vì sốc, Ken hét lên một tiếng rõ to làm bất cứ thằng nào trong bán kính 100 mét xung quanh cũng phải giật mình. – “Với tất cả yêu thương, tặng PLS.Sinh – Avril”, “Rock hết mình nhen Sinh – LP”…
Ken cầm mấy Album đọc từ từ những dòng kí tặng, tay run run như thể đang cầm trái lựu đạn đã rút chốt. Mặc cho Ken đang rụng ra vì sướng, Sinh vẫn cười toe toét cạnh bên. Hai cánh tay Sinh và Ken chạm sát vào nhau khi Sinh ngồi gần lại, Sinh chưa bao giờ cảm thấy ấm ấp như vậy, ma sát với Ken dù chỉ một chút nhỏ cũng làm nó thấy vui sướng. – Tặng cậu một cái đấy, chọn đi.
Khi Sinh vừa nói xong với vẻ mặt tinh quái, mắt Ken mở to ra như vừa trúng giải Bingo Bingo và ôm trọn mấy trăm triệu đô-la.
– Thật à, cậu không được nuốt lời đâu đấy .
– Thật.
Sinh cười toét khi nó đáp, vẻ mặt của thằng nhỏ làm Ken khựng lại mấy giây, có vẻ anh chàng nghĩ gì đó nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt Ken có vẻ thoáng buồn khi anh chàng chọn đĩa: – Avril Lavigne đi, mấy cái kia tôi cũng có rồi. Ken để cái đĩa xuống đệm, anh chàng nhìn Sinh một lúc lâu. Thằng nhỏ không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn vào vai Ken, nó không dám ngước mặt lên nhìn vì nếu lỡ Ken hỏi “sao cậu tốt với tôi thế” nó sẽ buột miệng nói nó thích anh chàng…
Sinh cảm thấy bàn tay Ken đang vuốt mái tóc đen của nó qua một bên, bàn tay ấm áp vẫn còn trên thái dương để chặn không cho tóc Sinh tuột xuống trán. Cảm giác gì đây? tại sao cứ mỗi lần bên cạnh Ken lại như thế, nó cảm thấy an toàn, không chút lo âu, giống như trên thế gian này không còn gì quan trọng hơn người đang ngồi đối diện Sinh, người mà nó không đủ can đảm nói tiếng yêu.
Hình như Ken định đặt một cái hôn lên trán Sinh nhưng rồi lại thôi, anh chàng xoa xoa mái tóc đen của nó, và trong phút chóc Sinh thấy tim thắt lại vì xót xa, nó buồn không tả nổi vì không thể nói với Ken là nó thích anh chàng nhiều như thế nào, thích thật như thế nào… Nó nhắm mắt lại và cố gắng hít thở đều để nước mắt không chảy ra…
Vài phút im lặng trôi qua, mọi thứ bình thường lại, Sinh và “anh Ken” của nó lại tiếp tục câu chuyện về những nhóm nhạc Rock, Ken bảo anh tôn sùng Linkin Park như quỷ, còn Sinh tíu tít rằng nó mê Avril Lavigne hết chỗ nói….
Đêm dần trôi mặc cho phòng 447 không ai hay biết. Trên màn hình máy tính chưa tắt của Sinh vẫn còn đó hình ảnh chàng trai trẻ mang đôi cánh sáp vì quá yêu mặt trời mà phải gieo mình nơi đại dương sâu thẳm…
.
Mái tóc vàng óng ả được kéo thẳng đến đứt tay, kẹp chặt phần tóc mái ra phía sau để lộ phần trán xinh xắn không thể tả, giờ đây trong chiếc váy trắng dài thướt tha và kiểu trang điểm sang trọng, Riona Kuber đẹp hơn cả một thiên thần, dĩ nhiên – nếu không tính đến phần lương tâm của ả. Riona và Ken xoay người khiêu vũ theo điệu Jazz trầm buồn của khách sạn Penzamin, cả hai đẹp đôi như cặp búp bê đang xoay tít trong chiếc hộp nhạc. Có vẻ như Ken đang rất sung sướng, nhảy cùng một kiều nữ đẹp như Riona hẳn làm anh chàng quên tít đi những đêm tán chuyện bất tận với Sinh về Rock, về những việc làm ngốc xít của cả hai lúc còn bé.
– Em đẹp lắm, Riona.
– Anh còn câu khác không ? Khen em tiếp đi.
Cả hai xoay người trong khi nhỏ trả lời, Ken cười nụ cười toả nắng khi nghe nhỏ nói, bộ Vest đen của Ken và bộ váy trắng của Riona làm cả hai trong như đôi búp bê đang hạnh phúc tột cùng trên ổ bánh cưới, và người ta ngoài kia cũng trầm trồ ngưỡng mộ vẻ đẹp đôi của cả hai, trừ lão ca sĩ già đang phiêu với bài nhạc Jazz của lão.
– Hôm nay mình đi nghe nhạc Jazz, nghe S.Gilliam rồi.
– Thì sao anh .
– Thì…
Ken ấp úng một hồi, anh chàng có vẻ hơi ngượng cho lời mời cuộc hẹn thứ hai: – Em nghĩ sao nếu mình đi xem Linkin Park .
– Gì cơ ! Anh nói bọn hợm xăm mình khóc rống lên ấy à, đừng đùa em mà.
Mái tóc dài của nhỏ đung đưa và lắc lư theo nhịp xoay một cách tuyệt đẹp, nhưng có vẻ không thể bù lại câu trả lời đâm dao vào tim Ken ngay lúc này. Ken hơi hẫn, nhưng lại vội nói trỏng cho qua.
– Haha, ừ, anh đùa thôi…
Ken cười có vẻ mếu, nhưng hình như Riona tưởng thật và nhỏ cười đáp lại, nụ cời duyên dáng và công chúa hết biết. Cả Ken và Riona lại xoay tít trên sàn nhảy của khách sạn. Xung quanh sàn nhảy tròn rộng lớn là một dãi bàn ăn bao quanh, mỗi bàn đầy ấp rựu champage và chén đĩa trắng muốt. Những kẻ ăn mặc sang trọng vào đây đều tỏ vẻ “quý-xờ-tộc” hết cỡ. Không khí khách sạn giống như một buổi yến tiệc thời vua chúa, với những cung phép cứng nhắc mà ai cũng phải tuân theo để tỏ ra bản thân không quê mùa, “hai lúa”.
Ken thật sự căng thẳng trong điệu nhảy, anh chàng căng não ra để nhớ các bước chân và di chuyển thật khéo léo dể không giẫm phải chân Riona, sợ nhỏ nhăn mặt bỏ về – ít nhất thì đến bây giờ điều đó vẫn chưa xảy ra. Để được nhảy với cô nàng xinh đẹp nhất buổi dạ vũ xem ra làm Ken vất vả nhiều.
Khi bản nhạc kết thúc và tràn pháo tay của những kẻ quý tộc vang lên, Ken thở phào nhẹ nhõm. Riona và anh chàng trở lại ngồi vào bàn ăn nằm góc trái sân khấu nhỏ, gần đó có thể trông thấy một bức tranh bị phủ vải đỏ lên, hình như chờ để bán đấu giá, với những tay quý tộc bụng phệ đầu hói, tóc uốn gợn trung hoa thì có lẽ bức tranh sẽ thu được một số tiền lớn.
– Anh thấy chỗ này sao, gia đình em hay đi ăn chỗ này mỗi khi em nghỉ lễ.
– Trên cả tuyệt vời! Ken nói, làm ra vẻ hâng hoang, nhưng anh chàng thật sự cảm thấy khách sạn Penzamin là một sân khấu rộng lớn mà ai đi vào cũng trở thành những con rối, họ cư xử y như bị điều khiển bởi mới sợi dây vô hình. Ngay cả bây giờ, lúc món ăn dọn lên, Ken cũng phải từ tốn hết cỡ, trải khăn ăn lên đùi, cầm nĩa và cắt thật nhẹ nhàng miếng bít tết bò được trang trí đẹp hết xẩy, thay vì bình thường anh chàng sẽ cắt hẳn nó ra làm tư và ngấu nghiến từng miếng một.
Ngoài cửa khách sạn Penzamin, một chiếc Lamborghini vàng phóng hối hả đến, chiếc xe dừng ngay chóc cửa và một cặp đôi tóc đen thùi lùi bước hối hả vào khách sạn, để ý kĩ có thể thấy cậu con trai nhỏ tuổi hơn và hình như là em của cô gái tóc đen, cô nàng quăng chìa khóa xe cho tiếp tân rồi cả hai tất bật lủi thật nhanh vào giữa bầu không khí trang trọng và từ tốn của buổi tiệc.
– Chị đã dặn em là 4h30 mà thằng nhóc, sao em muộn dữ vậy.
– Tại ông thầy dạy lý thuyết kinh doanh chị ạ, hôm nay ổng bắt em ở lại chép phạt gần bốn nhăm phút chứ chẳng ít gì, em muốn điên lên được.