Summary
Sáng hôm sau vừa mở mắt thức dậy, Trung cảm thấy toàn thân rã rời và cổ họng khô đắng. Có lẽ đêm qua do anh uống rượu hơi nhiều cộng với việc dầm mưa nên mới đổ bệnh thế này. Chú tư thấy anh không được khỏe liền kêu con gái đi mua thuốc rồi bảo.
– Con bị cảm rồi đó. Thôi hôm nay nghỉ làm, tạm thời ở lại nhà chú đi. Để chú kêu mọi người giúp con một bữa!
Trung gượng người dậy rồi nói lời từ chối trong tiếng ho.
– Con không sao đâu chú à. Đi làm một chút là khỏe lại thôi…khụ khụ.
– Vậy thì uống thuốc và ăn sáng đi cái đã. Thiệt cái thằng…Mày và nhà cô Huyền không biết có giao ước gì mà lại đem cả trang trại giao cho một mình mày…
Trung uống nhanh số thuốc mà Yến mới mua rồi nặng nhọc bước ra sân. Cô nhìn theo dáng anh vật vờ lái xe đi mà trong lòng cảm thấy rất lo. Đến ngôi nhà lán, anh thay nhanh bộ quần áo đi làm rồi bước vội ra vườn cà phê. Vài phút sau bà Huyền chạy xe đến trang trại mà Trung không hề hay biết. Dựng chiếc xe gần gốc ổi, bà nhẹ nhàng bước vào căn nhà lán ngó nghiêng một lát rồi âm thầm đi ra ngoài vườn cà phê. Đứng từ xa quan sát Trung làm việc mà bà thấy thương anh vô cùng. Hình như nó đã gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác và chân tay xanh xao trông đến tội.
Đi dạo một vòng quanh trang trại, bà Huyền thở phào nhẹ nhỏm vì mọi thứ vẫn ổn. Đàn cá trong ao bơi lội tung tăng nhìn thích con mắt. Còn lũ heo trong chuồng, con nào con nấy trông phốp pháp, mập hẳn ra. Không chỉ có vậy, cánh đồng lúa rộng lớn và hàng chục gốc cà phê xanh rờn không thấy một đám cỏ nào. Bà không thể tin được chỉ một mình Trung mà lại có thể chăm bẵm chuồng trại hiệu quả như vậy. Bất giác, bà khẽ gật gù nhìn anh hài lòng.