Yêu người chung vách - Chương 1
( Dựa theo lời kể của một người bạn…Và vì những lý do tế nhị nên tên các địa danh và nhân vật trong câu chuyện này đã được thay đổi . Nếu có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào thì đó là ngoài ý muốn của người viết …mong bạn đọc thông cảm. )
Đêm đã khuya rồi mà Thiện vẫn không làm sao mà chợp mắt được.Đoạn cuối của bộ phim ” Hai gã chăn cừu ” ( Brokeback Mountain ) cứ làm chàng ray rứt mãi …Đã gần 40 tuổi đời nhưng đây cũng là lần đầu tiên chàng được xem một bộ phim nói về đồng tính luyến ái nam nên những cảnh nóng trong phim đã làm cho Thiện đỏ mặt …Và giờ đây ,những cảnh đó cứ ám ảnh chàng hoài nên nằm lăn qua lăn lại Thiện vẫn không thể tìm cho mình một giấc ngủ bình thường như mọi hôm …
Cuối cùng ,chàng ngồi dậy bật đèn và đốt thuốc hút .Ánh sáng của ngọn đèn néon làm cho Loan thức giấc.Nàng ngạc nhiên nhìn chồng rồi lện tiếng :
-Anh không ngủ được à ? Sao thế ?
Quay lại nhìn người vợ trẻ , chàng vội tắt điếu thuốc rồi trả lời :
-Anh xin lỗi …Em ngủ đi …Anh ra ngoái cửa hóng gió một chút …
Nói xong ,chàng cúi xuống hôn lên trán của Loan , kéo tấm mền đắp lên người nàng .Sau đó ,chàng tắt đèn rồi kéo cánh cửa ,bước ra ngoài …
Từ trên gác nhìn xuống dưới đường , cảnh vật đều im lìm như say ngủ …Đưa mắt nhìn sang căn nhà bên cạnh ,thấy ánh đèn từ phía trong dội ra ngoài khe cửa ,chàng nhủ thầm :
– Giờ này mà Nguyễn vẫn chưa về ư ?…
Nguyễn là một chàng trai năm nay khoảng 27 tuổi , gương mặt sáng sủa và có vẻ hiền lành , dáng người cao ráo …nói chung là đẹp trai .Chàng biết Nguyễn khoảng sáu bảy năm về trước ,khi ấy Nguyễn hãy còn là một cậu bé mặt còn búng ra sữa và đang làm công cho một cửa hàng kim khí điện máy của cái thị trấn này …
Chợ Ngang Dừa là một chợ nhỏ và cũng là chợ duy nhất của thị trấn An Bình này nên hầu như không có sự cạnh tranh …Người này bán món này thì người khác bán món kia và hầu như mọi người đều quen biết và chung sống với nhau một cách thân thiện …
Chàng nhớ lúc trước khi Loan vợ chàng ngỏ ý muốn mua thêm một cái tivi để trong phòng cho chàng xem , còn nàng thì xem ở dưới nhà.Sở dĩ Loan ra ý kiến như vậy vì nàng không muốn thấy chàng phải nhịn xem phim hằng đêm vì sở thích mê cải lương của nàng …
Khi đến cửa hàng kim khí điện máy của Minh ở đầu phố thì ngưởi bạn cười :
-Mua tivi phải không Thiện ?
Chàng ngạc nhiên :
-Sao bạn biết ?
Minh nhún vai :
-Bạn quên rằng bà xã của bạn là bạn tâm giao của vợ mình à ? Loan có đến rồi …
Chàng chỉ biết cười trừ và trong khi uống cafe với bạn thì Thiện nhận ra có một chàng trai lạ trong cửa tiệm của Minh …Chàng chưa kịp hỏi thì Minh đã lên tiếng trước :
-À , thằng Nguyễn …quê nó ở Ninh Thuận …bà con xa với bên vợ mình …Ở ngoài ấy không có gì làm nên bà xã kêu nó vào đây tiếp buôn bán với tụi này …
Chàng đưa mắt nhìn Nguyễn và nghĩ thầm : Con trai gì mà thư sinh trắng trẻo thế ?
Rồi khi Nguyễn vác cái tivi lên phòng dùm chàng thì Thiện lấy ít chục ngàn nhét vào túi áo cậu và nói :
-Em cầm lấy uống cafe đi …
Không ngờ Nguyễn tỏ vẻ hoảng sợ :
-Thôi ,em không dám đâu …Anh rễ em rầy chết …
Chàng trấn an :
-Anh không nói thì Minh làm sao biết ? Em yên tâm đi …
Nói mãi một hồi thì cậu mới dám nhận …
Và cũng kể từ đó , thỉnh thoảng Nguyễn cũng đến nhà chàng sửa dùm những việc lặt vặt về điện và khi ra về thì hoặc chàng hoặc Loan đều gửi cho cậu một ít tiền gọi là bồi dưỡng …Dĩ nhiên phải nói lắm thì cậu mới chịu đút tiền vào túi …
Loan thường hay nói với chàng :
-Thằng bé đẹp trai quá hả anh ? Lại hiền ơi là hiền …
Chàng gật đầu với Loan mà lòng thì lại nghĩ ngợi đến chuyện xa xôi …
…
Khoảng thời gian sau nữa thì Loan sinh cho chàng một thằng cu tí .Từ ngày có bé Thắng thì chàng càng bận rộn lo lắng chuyện làm ăn thêm để bảo đảm cuộc sống cho gia đình nên hầu như quên mất Nguyễn …
Cho đến một hôm cách đây khoảng 6 tháng ,khi chàng vừa đi Sài Gòn lấy hàng về , mới bước vào cửa thì Loan đã khều chàng và nói nhỏ :
-Anh hay tin gì chưa ?
Chàng ngó Loan rồi chọc :
-Em làm gì bí mật vậy ? Ở nhà không chịu buôn bán mà đi nhiều chuyện chứ gì ?
Loan phụng phịu :
-Xí …không thèm nói chuyện với anh nữa …
Thiện giả bộ năn nỉ :
-Thôi mà …anh xin lỗi …Cho anh hun một cái coi nào …
Nói xong ,chàng cúi xuống …Loan mắc cỡ đẩy chàng ra :
-Cái anh này…người ta nhìn kìa …
Chàng kéo Loan ngồi xuống ghế rồi hỏi :
-Sao ? Có chuyện gì …nói anh nghe thử …
Loan ngồi bên cạnh chàng …Bỗng nhiên nàng cất giọng chậm rãi :
– Thằng …Nguyễn … nó … mới … uống …thuốc …tự …tử !
Thiện trố mắt nhìn Loan :
-Em nói thật đấy chứ ?
Loan gật đầu …Im lặng một chút rồi nàng bắt đầu kể :
-Anh biết con bé Nga bán nón ,giây nịt ở ngang tiệm anh Minh không ?
Thấy chàng gật đầu nàng tiếp :
-Hai đứa nó thương nhau đâu hai ba năm nay rồi …Thằng Nguyễn làm bao nhiêu tiền cũng đưa cho con bé Nga làm vốn …Mà con bé nó cũng giỏi lắm nên từ từ mướn luôn nguyên căn nhà …Hai đứa nó định tháng sau làm đám cưới rồi sang lại căn nhà của dì Năm sát vách vợ chồng mình nè …
Thiện sốt ruột :
-Rồi sao ? Em rề rà quá !
Loan nhăn mặt :
-Thì anh cũng phải để cho em kể có đầu có đuôi chứ ?
Chàng đành nhượng bộ :
-Ừ …rồi …Em kể tiếp đi …
Theo lời Loan thì sau khi đã bàn bạc xong xuôi thì Nguyễn liền vọt về
quê rước ba mẹ xuống .Cả Nga cũng vậy …Nhưng khi gia đình Bé Nga xuống trước thì có chuyện xảy ra …
Có một chủ tiệm vàng khá giả ở thị trấn là người gốc Huế nên sau khi gặp ba mẹ Nga rồi nhận là đồng hương …Họ niềm nở mời hai ông bà đến nhà chơi rồi đặt thẳng vấn đề muốn hỏi cưới bé Nga cho con trai út của họ …Thằng này thì Thiện biết : Nó đang là sinh viên học ở Sài Gòn nhưng hình như học thì ít mà ăn chơi thì nhiều …Và chàng cũng có nghe nói nó bị lậm vào con đường hút chích nên gia đình hoảng quá bắt về mấy tháng nay …
Không biết có phải vì choáng ngợp trứơc cảnh giàu sang của người đồng hương hay không mà …mẹ bé Nga trong phút chốc bỗng đổi ý …
Tội nghiệp cho cha của Nguyễn …ông lẳng lặng trở về quê sau khi dặn dò thằng bé vài câu …Co’ lẽ ông nhận ra cái tủi nhục của kẻ nghèo nên không muốn nấn ná ở lại để chuốc lấy đau buồn chứ chẳng có ích lợi gì chăng ?
Sau khi đưa cha ra bến xe …Nguyễn đã không về nhà …Cậu đã thuê một khách sạn ngoài thị xã và uống một liều thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời mình …
Cũng may là người bồi phòng hôm đó thấy thái độ kỳ lạ của Nguyễn nên anh ta hơi nghi nghi và vì vậy cậu đã được cứu sống kịp thời …
Sau cái ngày đó ,Thiện nghe nói mẹ bé Nga đã đưa cô bé về Huế để tránh mặt Nguyễn …Cũng khó trách bà ta …một bà mẹ nghèo lam lũ phải để con đi lang thang tha phương cầu thực như thế này nay bỗng dưng được làm sui gia với một gia đình giàu có tiếng tăm nơi đây thì thử hỏi làm sao mà không ham ? Còn nhìn Nguyễn …Nguyễn dù sao cũng chỉ là một kẻ làm công không hơn không kém …tương lai hãy còn mờ mịt thì …
Câu chuyện Thiện tưởng đến thế là xong nhưng đến một ngày kia …
Một buổi sáng nọ , Thiện ngạc nhiên khi thấy Dì Năm nhà sát vách chàng khẩn trương di chuyển đồ đạc trong nhà đi nơi khác .Thấy chàng ,dì cười rồi lên tiếng :
-Hôm nay chú Thiện có lối xóm mới rồi nha !
Chàng ngơ ngác :
-Dì năm bán nhà à ?
Người đàn bà lắc đầu :
-Cũng muốn bán lắm nhưng chưa có người mua chú à …nên tui cho thằng Nguyễn nó mướn để sửa chữa điện tử gì đó …Thấy nó năn nỉ quá nên tui tội nghiệp …Thôi thì tui dọn về quê ở một thời gian , giao căn nhà này cho nó chăm sóc dùm luôn …
Ngưng một chút , dí Năm nhìn chàng rồi cất giọng :
-Chú ở gần gũi có gì coi chừng dùm tui luôn hén chú ? Cái thằng Nguyễn từ ngày nó tự tử đến giờ nghe nói hình như cũng trở nên man man đó chú …Tui sợ nó làm chuyện bậy bạ rồi sau này mình khó bán nhà …
Chàng trấn an dì Năm :
-Chắc không sao đâu dì …Thôi để con coi chừng nó cho …
Thế là …chiều hôm ấy Nguyễn dọn đến ….
Hôm sau ,vào buổi chiều Nguyễn qua nhà chàng và mở lời :
-Lát nữa anh qua bên em nhậu nha ?
Thiện nheo mắt :
-Ai’ chà ! Em trở thành đàn ông rồi ư ?
Nguyễn cúi mặt :
-Dạ …ti’ nữa anh qua nha ? Em muốn ra mắt lối xóm láng giềng cho phải đạo …
Chàng chỉ biết gật đầu và lòng thầm cảm phục về cách cư xử lấy lòng hàng xóm của cậu bé (mặc dù Nguyễn bây giờ không còn là cậu be’ nữa nhưng không hiểu sao chàng vẫn muốn gọi như vậy ) .
Đêm đó chàng nhậu ở nhà Nguyễn đến khuya …Nói chung ,chàng chỉ hỏi thăm về cuộc sống của cậu bé thôi còn về chuyện tình cảm riêng tư của Nguyễn thì Thiện không dám tò mò .Nhưng , khi đã ngà say thì Nguyễn bật khóc :
-Em chán quá anh Thiện ơi …Ở đây không ai hiểu em hết …Nga cũng bỏ em mà đi rồi …
Nhìn gương mặt xanh xao ,hốc hác của cậu bé mà chàng chỉ biết thở dài …Thiện lựa lời an ủi :
-Anh có nghe nói về chuyện của em …Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi …Em còn trẻ mà …còn nhiều cơ hội phải không ?
Nguyễn lắc đầu :
-Nhưng hai đứa em thương nhau đã mấy năm rồi …Nga đã đồng ý để cha mẹ em xuống coi mắt mà ? Sao Nga lại làm cho ba em mất mặt đến thế ? Em hận …em hận cô ấy suốt cuộc đời này ….
Sau một hồi khóc than kể lể …Nguyễn bỗng đổi giọng :
-Em suy nghĩ rồi …Chỉ vì tiền thôi …Em sẽ cố gắng làm ra tiền …Em sẽ giàu có …Lúc đó mẹ của Nga sẽ sáng mắt ra …Để xem cái thằng xì ke tiệm vàng nọ có đem lại hạnh phúc cho Nga hay không …Bà ấy sẽ hối hận …chắc chắn sẽ hối hận …Nga nữa …Nga sẽ trắng mắt ra …hahaha …
Giọng cười của Nguyễn lúc này nghe rờn rợn làm cho Thiện phải rùng mình …
Hôm sau và hôm sau nữa …Cứ mỗi buổi chiều thì Nguyễn lại than buồn và rủ chàng qua nhậu trò chuyện chơi …Thật tình thì chàng cũng rất ít giao thiệp với mọi người ở đây nên hầu như là sống khép kín với dân ở thị trấn này .Thành ra ,chuyện chàng ăn nhậu suốt đêm với Nguyễn làm cho Loan ,vợ chàng ngạc nhiên .Nàng hỏi :
-Anh lúc này sao lại nhậu nhẹt suốt với bé Nguyễn thế ? (vợ chàng cũng quen gọi Nguyễn là cậu bé như thuở nào )
Chàng trả lời :
-Nhoc’ bây giờ cô thân độc mã …Nếu anh không chơi với nó thì còn ai nữa ? Vả lại , anh cũng sợ nó làm chuyện bậy bạ như lúc trứơc nên phải cố gắng ngồi chịu trận cho nó tâm sự …Theo em thì anh làm vậy có đúng không ?
Loan gật gù :
-Ừ …thôi cũng được …Em thấy nó tội quá …Em kêu nó khỏi nấu cơm …cứ qua nhà mình có gì ăn nấy mà nó đâu có chịu …Anh nhậu với nó rồi nhớ lựa lời khuyên nhủ Nguyễn nha ?
Chàng cú đầu Loan rồi cười :
-Vậy là anh ăn nhậu hợp pháp phải không ? Để từ từ rối anh làm mai nó cho bé Thúy ( em ruột Loan ) nha ? Em chịu coi nó là em rể không nè ?
Loan trợn mắt nhìn chàng :
-Biết nó có chịu không ? Anh sao tối ngày lo chuyện bao đồng không à …
Từ ngày Nguyễn dọn về ở sát vách chàng , Thiện càng hiểu rõ cậu bé hơn …Và cũng từ đó , trong lòng chàng lại có một cái gì đó khó diễn tả nên lời …
Cuộc sống của Thiện rất bình lặng nếu không nói là đơn giản . Lúc nhỏ chàng được một gia đình không con nhận về nuôi từ một trại mồ côi ,được cha mẹ nuôi cho đi học đến lớp 12 thì nghỉ để buôn bán . Khi cha mẹ nuôi qua đời thì chàng thừa kế căn tiệm này và vẫn tiếp tục theo nghề của gia đình.Thấy chàng hiền lành chí thú làm ăn nên ba mẹ Loan cũng là người trong thị trấn kêu gả con .Và từ đó có thể nói rằng chàng là người sống rất an phận và bằng lòng với những gì mình có …không se sua ,không tranh cạnh với bất kỳ ai và hầu như được lòng hết tất cả mọi người ở cái thị trấn An Bình này .
Nhưng từ lâu …Thiện biết trong tâm hồn mình có một cái gì đó không ổn …Chàng cưới Loan không vì tình yêu và hoàn toàn không có một chút gì lãng mạn giống trong tiểu thuyết cả …Rồi Loan sinh con , trách nhiệm của một người chồng,một ngừơi cha lại đè nặng trên đôi vai chàng …
Thời gian gần đây do cuộc sống gặp khó khăn về kinh tế , cửa hàng chàng bị cạnh tranh bởi những ngừơi bán dạo từ những nơi khác đến nên chàng không nhận hàng ở thị xã nữa mà phải thường xuyên đi lấy hàng tận trên Sài Gòn để được giá rẻ hơn hầu lấy lại khách hàng của mình …
Ngừơi bỏ sỉ hàng cho chàng ở Sài Gòn là một người đàn ông tuổi thuộc dạng trung niên nhưng không hiểu sao vẫn chưa lập gia đình .Thiện nhớ lần đó khi được bạn bè cũ giới thiệu thì chàng đã đến đặt vấn đề lấy hàng với ông ấy .Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Thiện làm cho chàng ngượng cứng cả người…Quan sát Thiện đã đời , hỏi chàng dăm ba câu rồi thì ông ta đồng ý ký hợp đồng buôn bán cùng Thiện với những điều kiện khá dễ dàng …
Lúc đó Thiện chỉ nghĩ đơn giản là gặp được người tốt nên lòng chàng thầm cảm ơn người đàn ông nọ và cố gắng thanh toán tiền bạc đúng hẹn để không phụ lòng người ân nhân đã nhiệt tình giúp đỡ mình trong bước đường làm ăn …
Nhưng Thiện có ngờ đâu …chuyện đời không đơn giản như vậy …
Vào một ngày nọ …
Sau khi Thiện thanh toán tiền bạc xong xuôi thì người đàn ông chợt hỏi :
-Khi nào em về dưới ?
Chàng trả lời :
-Có lẽ chút nữa anh à !
Người đàn ông nhăn mặt :
-Em không ở lại Sài gòn à ? Sao gấp thế ?
Thiện thiệt tình :
-Dạ …Em không quen ai trên này nên không biết ở lại để làm gì …
Người đàn ông vỗ vai chàng :
-Hôm nay thứ bảy , em ở lại đi …Anh đưa em đi chơi Saì gòn về đêm cho biết với người ta …
Trong lúc Thiện còn đang phân vân thì ông ta tiếp tục :
-Đáng lẽ em ở nhà anh cũng được nhưng anh sợ em ngại …Thôi để anh lấy xe chở em đi thuê khách sạn nha …Em nghỉ ngơi tắm rửa cho khỏe rồi tối nay anh đến rước em đi nhậu nha ?
Thiện ấp úng :
-Khách sạn à ? Em …em …
Người đàn ông cười ngất :
-Làm gì đỏ mặt như trai mới lớn vậy ? Em yên tâm …Anh trả tiền khách sạn cho …Em không có gì để lo lắng hết …Vậy đi nha ?
Trước thái độ nhiệt tình của người ân nhân nên Thiện đành phải gật đầu …
Trên đường đi đến khách sạn , người đàn ông đó còn ghé mua cho chàng vài bộ quần áo .Thiện từ chối thì ông ta trợn mắt :
-Có gì đâu mà em phải ngại …Xem như anh ăn lời của em nhiều rồi nên bây giờ tặng lại em chút ít thôi mà …
Ngừng một chút ,ông ta tiếp :
-Vả lại …em không mang theo đồ đạc thì lấy gì mà mặc nè ? Anh mời em ở lại thì anh phải lo cho em chứ , phải không ? Hè hè …
Trước tấm chân tình đó , Thiện chỉ biết cúi đầu và nói lời cảm ơn .Người đàn ông gạt phắt :
-Ơn nghĩa gì , chuyện nhỏ mà em …
Bỗng dưng ông ta trầm ngâm một lúc rồi cất giọng nhỏ nhẹ :
-Có một chuyện …anh rất muốn tâm sự với em …
Thiện còn đang lắng nghe thì ông ta khẽ lắc đầu rồi nói :
-Thôi …để tối nay …anh sẽ nói !
Đúng hẹn ,buổi tối ông ta đến và đưa Thiện đi lòng vòng thành phố .Sau đó hai người ghé vào một quán nhậu …
Tánh Thiện thì lúc nào cũng vậy , khi bình thường thì như cục đất nhưng khi đã lai rai ba sợi thì chàng bỗng trở nên hoạt bát hẳn .Điều này làm cho người đàn ông ngạc nhiên.Ông ta hỏi thăm hoàn cảnh gia đình chàng rất nhiều và hứa hẹn sẽ giúp đỡ tối đa cho chàng về sau làm cho Thiện vô cùng cảm động .
Khi chàng hỏi về vấn đề vợ con thì ông ta có vẻ buồn buồn và im lặng làm cho Thiện không dám hỏi tới nữa …
Lúc đưa chàng về khách sạn thì người đàn ông bỗng đề nghị :
-Bây giờ đã khuya lắm rồi …Anh có thể ở lại với em được không ?
Đối với Thiện thì chuyện đó quá bình thường vì chàng nghĩ giữa hai người đàn ông với nhau thì có gì phải ngại . Chàng gật đầu :
-Dạ, được mà …
Nửa đêm Thiện tỉnh giấc …Chàng giật mình khi thấy mình không còn một mảnh vải trên người …Quay sang người đàn ông ,ông ta cũng thế …Hoảng hốt ,chàng bật dậy .Vừa đúng lúc người đàn ông cũng mở mắt nhìn chàng …
Nở nụ cười tỏ vẻ mãn nguyện ,ông ta thì thầm vào tai chàng :
-Thân hình em đẹp lắm …Em thật tuyệt !
Bàn tay của ông ta đưa xuống phía dưới của chàng và không chịu dừng lại làm cho Thiện bị kích thích dữ dội …
Khi đầu của ông ta bắt đầu cúi xuống chỗ ấy thì Thiện chợt tỉnh .Chàng hét to :
-Không !
Thiện không biết là mình rời khỏi khách sạn trong đêm hôm ấy bằng cách nào nhưng những hình ảnh trong đêm đó cứ ám ảnh chàng mãi về sau này …
Kể từ lúc ấy, chàng đã không còn tới lui làm ăn với người đàn ông đó nữa…
Nhưng giờ đây …đối diện với Nguyễn ,được gặp mặt rồi ăn nhậu với cậu bé mỗi ngày đã khiến Thiện không còn là mình nữa … Hằng đêm , sau khi từ nhà Nguyễn về thì chàng cứ thao thức không ngủ được .Chàng thầm mong trời mau sáng để được gặp Nguyễn , được nhìn khuôn mặt đáng yêu kia là đủ mãn nguyện …
Những lúc có chuyện đi Sài Gòn cũng vậy , ngày trước thì chàng còn ở lại một vài ngày để xem kịch hoặc là vào phòng trà nghe ca nhạc và xem đó là niềm vui của mình .Nhưng giờ đây ,vừa đến Sài Gòn buổi sáng sớm thì buổi tối chàng đã có mặt tại nhà rồi …
Đôi lúc Thiện tự nghĩ : Không lẽ mình đã yêu Nguyễn rồi ư ? …
…
Không biết có phải ông trời muốn thử thách sự chịu đựng của cậu bé hay chăng mà kể từ khi Nguyễn dọn về đây thì tình hình kinh tế của chợ Ngang Dừa xuống cấp thấy rõ .
Buổi sáng chợ chỉ lẹt đẹt vài người và khi đến 12h trưa thì vắng vẻ hẳn …Có khi suốt ngày tiệm của cậu chẳng có một người nào đến .
Và vì thế nên cậu bé thừơng hay bắt ghế ngồi trước cửa để trò chuyện cùng chàng .Nguyễn than thở :
-Chợ ế quá chắc em mướn ở đây không lâu đâu !
Thiện an ủi :
-Chắc tại tình hình tôm chết dồn dập trong thời gian gần đây nên mọi người đều kiệt quệ hết .Ai cũng vậy chứ đâu phải riêng mình em mà em lo ?
Cậu lắc đầu :
-Nhưng em khác …Em còn tiền nhà hằng tháng nữa …Ba tháng nay em lậm tiền nhà rồi anh à …Chắc em phải về quê thôi …
Nghe nói đến tiền thuê nhà Thiện mới chợt nhớ ra .Sau một lúc suy nghĩ ,chàng đề nghị :
-Thôi để anh nói Dì Năm một tiếng , chắc dì sẽ thông cảm và giảm tiền nhà cho em .Còn như em có khó khăn gì thì cứ nói với anh ,nếu nằm trong khả năng thì anh sẽ giúp ,em đừng ngại điều gì hết nha ?
Vừa nói xong ,Thiện bỗng giật mình vì nhận ra ngày trước cũng chính người đàn ông nọ đã thốt ra những lời y như vậy đối với chàng …Chàng bàng hoàng :
-Trời ơi , không lẽ bây giờ mình cũng giống như ông ấy sao ? …
Nhưng Nguyễn là một chàng trai tốt và có lòng tự trọng .Tuy nghe Thiện nói vậy nhưng chưa khi nào cậu nhờ vả gì ngoại trừ những lúc chàng đang ở Sài Gòn thì cậu gọi điện hỏi nếu chàng còn tiền thì mua dùm một số đồ phụ tùng về điện và khi về Nguyễn đều thanh toán sòng phẳng .Đôi lúc Thiện giúi vào túi cậu vài trăm ngàn xem như phụ tiền nhà thì Nguyễn vội vàng trả lại và tỏ ý giận :
-Em còn khả năng mà…Anh đừng làm vậy ,em ngại lắm!
Nguyễn chỉ chấp nhận một việc : Đó là đồng ý cho chàng ra tiền mua đồ nhậu mỗi ngày ,và chỉ có vậy mà thôi …
Một buổi tối ,đang nhậu Nguyễn bỗng nhìn chàng và hỏi :
-Khi nào anh đi Sài Gòn nữa ?
Thiện suy nghĩ rồi trả lời :
-Có lẽ khoảng 3 ngày nữa …
Cậu hỏi tiếp :
-Sớm hơn được không anh ?
Chàng ngạc nhiên hỏi lại :
-Sao vậy ? Em cần mua đồ à …Nếu thế thì anh sẽ đi sớm .Em muốn mua cái gì nè ?
Nguyễn lắc đầu :
-Không …Em chỉ vui miệng hỏi thế thôi !
Đêm đó ,bỗng nhiên cậu uống thật nhiều và nói huyên thuyên làm cho Thiện cảm thấy rất là lạ …
Sáng hôm sau , khi Thiện vừa thức giấc ,bước xuống nhà thì Loan lên tiếng :
-Bé Nguyễn đi đâu rồi anh à !
Chàng hoảng hốt :
-Em nói cái gì đó ?
Chàng vọt ra cửa và nhận ra bên nhà của Nguyễn đã bị khóa phía ngoài .Chàng lẩm bẩm :
-Mới đêm qua còn nhậu ,em có nói gì với anh đâu ? Sao lại bỏ đi như thế ?…
Suốt ngày hôm ấy ,Thiện gọi vào di động của Nguyễn nhưng không liên lạc được .Chàng bần thần như kẻ mất hồn ,không thiết buôn bán gì nữa.Cũng may ,Loan là người vô tâm nên không nhận ra điều đó.Nàng khẽ lắc đầu :
-Cái thằng thiệt kỳ lạ …Bỏ đi không nói tiếng nào …
Chợt nhớ ra điều gì,nàng tiếp :
-Ủa nhưng mà nó mới đóng tiền đầu tháng cho Dì Năm hôm kia mà ? Không lẽ muốn nghỉ mà lại đóng tiền nhà rồi bỏ hoang như thế sao ?
Mặc cho Loan lảm nhảm một mình ,chàng bỏ lên gác nằm trằn trọc …