Xuyên Không Bẻ Cong Tình Đầu - Chương 8
- Home
- Xuyên Không Bẻ Cong Tình Đầu
- Chương 8 - Ôm bạn cùng phòng ngủ mộng tinh là chuyện gì xảy ra?
Nhập nhèm muốn tỉnh dậy từ cơn say ngủ. Mạnh Dương chỉ cảm thấy thân thể có chút ê ẩm, cổ họng khô khốc khó chịu. Có lẽ là dư chấn của cuộc liên hoan tối qua. Cảm giác thoải mái duy nhất cơ thể phản hồi là từ bàn tay truyền đến ấm áp, mượt mà dễ chịu. Khiến cho Mạnh Dương vô thức cử động cánh tay, ngón tay vô nghĩa co bóp, bàn tay hơi chút di chuyển. Mạnh Dương nhận ra bàn tay mình đang đặt trên một bề mặt mượt mà, gập ghềnh lại giàu có lực đàn hồi. Bàn tay di chuyển rời khỏi vị trí ủ lâu ấm áp khiến Mạnh Dương có chút tiếc nuối, nhưng lúc này từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác sờ vào một mảnh mượt mà vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến Mạnh Dương có chút giật mình. Mí mắt khẽ nhấc, khó khăn muốn thoát ra khỏi giấc ngủ. Thế nhưng lập tức chỉ cảm nhận được bàn tay tiếp tục theo quán tính dịch chuyển xuống, men theo cảm giác mượt mà rối rắm vượt qua một chất vải thun đàn hồi… Mạnh Dương mở to mắt, đầu óc trống rỗng bởi bây giờ bàn tay cậu đang nắm phải một vật gì đó nóng bỏng, to cứng. Suy nghĩ chợt lóe khiến Mạnh Dương có chút hốt hoảng, trải qua một lúc mới định thần cố nuốt lấy nước bọt làm dịu cổ họng khô khốc. Mạnh Dương chậm rãi rời đầu khỏi chăn mền che khuất tầm nhìn đánh giá bên cạnh người nằm.
Đôi mắt mơ hồ bắt đầu nhìn rõ mọi vật xung quanh, Mạnh Dương đờ đẫn trông thấy bên cạnh mình ngủ say một người đó chính là Phạm Nguyên. Tầm mắt từ từ dịch chuyển khỏi khuôn mặt say ngủ, Mạnh Dương rốt cuộc xác nhận bàn tay của mình đang nắm vào vị trí nào của người bên cạnh. Trái tim như hẫn một nhịp, lại đánh rơi hai ba bốn nhịp. Mạnh Dương sợ hãi, xấu hổ cố hết sức giữ vững tư thế rồi lại bắt đầu chầm chậm đưa tay thu về. Sau đó lại nhẹ nhàng trở lại tư thế ngủ cũ. Trôi qua vài phút giả chết. Bên tai Mạnh Dương lúc này chỉ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập ầm ĩ. Có lẽ bởi thế khiến máu trong cơ thể lên đầu hơi nhiều kéo theo khuôn mặt nóng bỏng đỏ hồng. Mạnh Dương cố gắng thôi niên chính mình quên đi vừa rồi xấu hổ bằng cách nổ lực hồi tưởng trí nhớ đêm qua.
Ân,… tối qua văn nghệ,… ân dọn dẹp,… đi ăn uống… ừ sau đó.. sau đó ? Aaa… Tại sao không có sau đó??
Lại phải trải qua không biết bao lâu gào thét cô vọng bên trong nội tâm. Có lẽ giữa chừng Mạnh Dương còn đã lần nữa chập chờn ngủ mất. Chỉ biết khi lần nữa Mạnh Dương giật mình lấy lại tinh thần là bởi phát giác được bên cạnh mình ngủ say Phạm Nguyên đã thức dậy phát ra những động tĩnh nhỏ bé khi rón rén vượt qua bên người Mạnh Dương xuống bên dưới gác.Lúc này nằm yên giả chết, … giả vờ ngủ Mạnh Dương mới nhận ra phía dưới mình có điểm ẩm ướt. Mắt mở ra một khe nhỏ, chắc chắn Phạm Nguyên đã không còn ở đây. Từ trong tai nghe đến bến dưới gác động tĩnh, Mạnh Dương mới thở phào nhẹ nhõm luồn tay vào kiểm tra bên dưới quần. Trong không gian yên tĩnh, loáng thoáng có âm thanh xả nước từ bên dưới truyên lên, Mạnh Dương khuôn mặt trắng bệnh, đỏ, xanh, tím, hồng… nhìn lấy bàn tay mình bên trên nhớp nháp tinh dịch đã nửa khô bắt đầu cộm trắng. Thề có trời, lần đầu tiên Mạnh Dương xấu hổ như vậy. Lần gần nhất xấu hổ như thế có lẽ,… không không chưa bao giờ có lúc nào Mạnh Dương xấu hổ như thế.
Say xỉn mất ký ức, ngủ lại nhà bạn, ôm bạn mới quen mò mẫm… mộng tinh là chuyện gì xảy ra?—
Phạm Nguyên từ trong tủ bếp lấy ra một hộp nhựa, sau đó xé ra phía sau phần gáy hộp bằng giấy, lấy ra một cái bàn chải đánh răng mới đưa về phía vừa mới tỉnh ngủ đi xuống gác Mạnh Dương. “Ông dùng cái này đi, bên trong toilet có kem đánh răng đó. Nếu không vệ sinh xong ông tắm luôn một thể. Dù sao cũng chuẩn bị dọn sang bên này rồi, tạm thời cứ dùng chung khăn tắm của tôi để bên trong ấy, đừng ngại. Tôi đi lấy đồ cho ông thay tạm nhé.”Phạm Nguyên giả vờ trấn tĩnh đánh giá thằng bạn qua khóe mắt khi xoay người lên trên gác lấy đồ. Bên tai chỉ nghe được âm thanh ậm ừ ngại ngùng bé nhỏ của Mạnh Dương.Nói thật, Phạm Nguyên có chút hối hận. Chủ yếu vì sợ hãi Mạnh Dương phát hiện chuyện tối qua. Bởi lẽ lúc mới đi xuống vừa rồi Mạnh Dương ánh mắt có chút không đúng. Có chút trốn tránh, lại như giả vờ trấn định. Hoặc lẽ là Phạm Nguyên tự có tật giật mình, đó chỉ là vì Mạnh Dương mới say xỉn ngủ dậy nên có những phản ứng như thế.Vừa lo sợ suy nghĩ, vừa tìm lấy một bộ quần áo cho Mạnh Dương mượn thay mặc. Phạm Nguyên nghe đến bên dưới Mạnh Dương xấu hổ âm thanh, lúng túng lên hỏi mình.”Tối qua, tối qua đi uống với mọi người sau đó sao ấy nhỉ ? Rồi ai đưa tôi về đây hả ông? Xe máy mình còn để ở trường hả?””Vậy là tối qua ông không nhớ gì hết đó hả ?”
—-“Cái gì? Tối qua uống xong còn đi hát nữa hả? Không thể nào?””Ừ. Hát đến một nửa ông ói ngay tại phòng hát, sau đó tôi đưa ông về, xuống taxi ông tiếp tục ói nốt một nửa.””…Lúc đó có nhiều người không ông?””Lúc ở phòng hát, nguyên team không thiếu ai.” Phạm Nguyên đứng trên gác vừa to giọng trả lời, vừa tìm kiếm một bộ đồ tử tế. Nhưng chưa kịp mang xuống đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, sau đó là âm thanh xả nước hết công suất từ vòi sen tắm.
Mạnh Dương đứng dưới vòi nước, cố ý xả nước hết công xuất. Mưu đồ để dòng nước xối xuống mang đi hết tất cả xấu hổ. Thế nhưng mặc cho dòng nước mát chảy mạnh tưới khắp người, Mạnh Dương chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng bỏng… Bên ngoài Phạm Nguyên cầm quần áo, đứng tựa vào thành cầu thang suy nghĩ, phân tâm đếm lấy từng phút… 10p sau tiếng nước chảy dừng lại, toilet bên trong rột rột xoạt xoạt âm thanh, cửa toilet mở ra một khe nhỏ vọng ra giọng nói của Mạnh Dương ngập ngừng.”Ừ… Ừm ông ơi… tôi mượn bộ đồ với.””Không.””Ừ… hả ?””Ông bị ngáo rồi, tôi không cho ông mượn nữa.””Thôi… đừng đùa mà. Hôm nay tôi xấu hổ lắm rồi ấy.””Kệ ông chứ.””Ấy,.. năn nỉ.”