Xuân yêu thương - Chương 6
“Buông ra coi.”
“Gì, được người đẹp nắm tay mà nói giọng đó à?”
“Có muốn xem lại con sâu lúc nãy không.”
“Á. Quăng nó đi!”
“Cứ tưởng ngon lắm chứ, rốt cuộc vẫn là con gái. Sợ sâu đến nỗi núp sau lưng người ta, mất mặt thật.” Hoàng Long vừa quăng con sâu vừa phủi tay chế giễu.
“Cứ việc nói đi, tớ chẳng để tâm.”
Anh Thảo nhướng mày quay lưng đi, vừa kịp che giấu biểu hiện khác thường trên gương mặt. Một lúc sau cô quay lại tươi cười nói với vẻ mặt thường ngày. “Lần này thật phải cám ơn cậu, nếu không có cậu giúp một mình tớ chắc làm không xuể.”
“Mà vụ án này cũng gay go thật, thiên tài như tớ đây cũng phải mất nửa tháng trời.”
“Nổ vừa thôi ông, có mấy lần suýt chút bó tay, vậy mà còn nói.”
“Nhưng vụ này ít nhất phải mất cả năm mới xong, tớ hoàn thành trong vòng nửa tháng là hay quá rồi.” Hoàng Long chống chế.
“Thôi, thôi. Chúng ta mà cãi nhau thì đến sang năm cũng chưa phân thắng bại.” Anh Thảo chán ngán nói, rồi cô cười gian hỏi Hoàng Long. “ Cậu ‘biệt tích’ cả nửa tháng, không sợ ‘ai đó’ lo lắng à?”
Như thường lệ, anh đáp lại câu nói đùa của cô “Làm gì có ai đó ngoài bà xã yêu quí…” Mắt Hoàng Long mở to, sao anh lại quên mất chứ. Đột ngột bị Anh Thảo lôi vào vụ án gay go, vùi đầu vô mớ hồ sơ đến quên ăn quên ngủ và quên luôn nói cho Phi Điệp biết anh bận việc. Anh đã hứa là sẽ đến mỗi ngày, thế mà lại biệt tích nửa tháng chắc Phi Điệp lo lắm đây.
“Xin lỗi, tớ có việc bận.”
Nói rồi Hoàng Long vụt chạy đi mất, thoáng một cái đã không còn thấy người đâu. Anh Thảo nhìn theo bóng anh mất hút, mắt liếc nhìn con sâu dưới chân, cô bình thản cúi xuống dùng tay nhặt nó, tiếng thở dài vang lên trong khu vườn vắng lặng.
“Mong mùa xuân mau đến.”
Nhưng bây giờ không phải đang trong mùa xuân sao?
————————-
—————–
———–
Hoàng Long chạy xuyên qua khu vườn, mùi hương Dã Hạc ngày càng nồng theo bước chân anh. Môi nở nụ cười làm tia nắng ngẩn ngơ, chân bước nhanh hơn, cánh tay vươn dài chạm vào bờ vai.
“Phi Điệp.”
Hoàng Long thở dốc, tay vẫn còn đặt trên vai cậu. Khi hơi thở dần ổn định, Hoàng Long tươi cười nói. “ Thật bất ngờ khi gặp cậu ở ngoài này, cứ tưởng Phi Điệp không thích đi ra khỏi nhà phụ chứ.” Đợi một lúc không thấy Phi Điệp đáp lại, anh huơ tay mấy cái trước mặt cậu, lo lắng hỏi “Sao không nói gì. Cậu thấy không khoẻ à?”
Phi Điệp vẫn cúi gằm mặt, môi mấp máy. “Đừng…”
“Hở, cậu nói gì tôi nghe không rõ.”
“Từ nay đừng đến gặp tôi nữa!” Phi Điệp ngước lên nói thật nhanh, thái độ và khuôn mặt băng giá ngày đầu tiên Hoàng Long gặp nay đã trở lại. Nụ cười nửa miệng chưa đi hết vành môi đã vụt tan, đôi mắt nâu mở to kinh ngạc và trong đáy mắt có điều gì đó vụn vỡ. Hoàng Long biết cậu không phải loại người nói đùa nhưng vẫn gượng cười hỏi.
“Đang…đang đùa phải không?”
“…”
“Tôi đã làm gì sai? Đã làm điều gì khiến cậu không vừa ý hay căm ghét?!” Hoàng Long hỏi vồn vập, trong giọng nói chất chứa nỗi hoang mang chưa định hình, hỗn loạn như bão tố.
“Hoàng Long…”
“Cậu nói đi chứ!”
Hoàng Long nắm chặt đôi vai cậu lay mạnh. Dù anh như không thể kiểm soát được hành động bản thân vẫn cố kiềm chế sức mạnh không làm cậu đau. Bằng chứng là tuy bị nắm chặt nếu muốn cậu vẫn có thể vùng thoát ra. Nhưng Phi Điệp chỉ đơn giản là đứng im, cậu hiểu cần phải có một lý do. Một lý do đủ mạnh và chân thực để anh rời xa cậu, vì hình như mối quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn cậu dự đoán. Phải chấm dứt tất cả ngay bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Cậu nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt xám không chút cảm xúc, giọng cậu lạnh băng.
“Vì tôi chán rồi.”
Sao cơ? Cậu nói chán là sao chứ? Anh không hiểu gì cả, anh nhìn cậu ngơ ngác như kẻ lạc lối.
“Tôi vốn thích yên tĩnh, anh làm phiền tôi.”
Lý do này mới nghe thì vô lý nhưng quả thật rất giống với tính cách của Phi Điệp, nhưng với Hoàng Long nó vẫn chưa đủ để anh từ bỏ. Anh siết mạnh vai làm cậu khẽ nhíu mày, dường như anh không còn giữ nổi bình tĩnh.
“ Không phải chúng ta từng nói chuyện rất vui vẻ sao? Rõ ràng cậu đã chấp nhận tôi, đã cười với tôi, không còn lạnh lùng như với bao người bình thường khác! Tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi? Nếu Phi Điệp giận chuyện tôi thất hứa, không báo trước tôi bận việc để cậu phải chờ đợi thì cho tôi xin lỗi. Còn nụ hôn bất ngờ hôm bữa chỉ là tai nạn, cậu đâu phải người giận mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Hay…”
“Vương Hoàng Long! Nên nhớ anh là vị hôn phu của ai. Anh đến đây là để gặp Trần Anh Thảo chứ không phải gặp anh trai cô ấy, Trần Phi Điệp!”
Phi Điệp lạnh nhạt xưng hô như người xa lạ chưa hề quen, không muốn kéo dài cuộc nói chuyện, cậu sợ sẽ không cưỡng được mà tiếp tục ở bên anh. Con người anh quá hấp dẫn, như đại dương mênh mông mời gọi cậu khám phá, mỗi lần gặp gỡ biết thêm về anh cậu càng bị thu hút. Đến bây giờ khi nhận ra thì đã quá muộn, cậu phải nhanh chóng rời xa anh, để không bị nhấn chìm giữa đại dương mênh mông. Vì đây là mối tình không kết quả, anh và cậu là hai đường thẳng song song, không thể giao nhau. Vậy thì trước khi tất cả trở nên sâu đậm hơn, cần phải kết thúc.
Hoàng Long như đang đứng ở bắc cực, cả người đông cứng không thể cử động. Trong đôi mắt nâu phản chiếu màu xám lạnh. Anh bàng hoàng như bị đấm một cú vào giữa mặt, đau đớn và hụt hẫng. Phải, vì bên cậu quá vui nên anh đã quên mất mình là ai, vì sao có mặt tại nhà họ Trần. Nhưng không cần Phi Điệp nhắc cho anh nhớ, là bất cứ ai cũng được miễn không phải là từ miệng Trần Phi Điệp nói ra Hoàng- Long- là- vị- hôn- phu- của- Anh- Thảo. Anh không biết tại sao, từng lời của cậu như một mũi kim đâm thẳng vào bên trong anh, thốn và đau nhói. Phi Điệp, tên như người, cậu là cánh bướm, là ảo mộng, không thể nắm bắt, không thể níu giữ. Hoàng Long đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, mưa rơi trên mặt anh chảy qua khoé mắt, rơi xuống, như giọt lệ. Anh nhìn Phi Điệp, đôi mắt không còn dịu dàng, không còn ấm áp, dường như chúng gần giống với ánh mắt cậu đang nhìn anh bây giờ. Giọng anh chất chứa sự phẫn nộ.
“Trần Phi Điệp, cậu giỏi lắm. Lúc thì lạnh lùng xa cách, lúc thì thân thiết ân cần. Còn bây giờ sau khi chán cậu muốn kết thúc trò chơi? Đùa giỡn cảm xúc của tôi như một thứ đồ chơi rẻ tiền?”
“Không…”
Phi Điệp cắn chặt môi để lời giải thích không bật thoát ra ngoài, còn có lý do nào mạnh mẽ hơn sự căm hận? Lời dối trá của cậu và hận của anh, chẳng phải rất hoàn hảo sao? Nhưng bị căm ghét bởi chuyện mình không hề làm thật sự rất khó chịu, không ai muốn mình là kẻ xấu xa trong mắt người khác, nhất là với người mình yêu. Phi Điệp không dám nhìn thẳng vào anh mà trả lời, cậu sợ anh sẽ phát hiện sự dối trá trong mắt cậu. Phải cố lắm Phi Điệp mới có thể dùng giọng lạnh nhạt thường ngày nói ra lời dối trá, dù đôi tay đang run rẩy không ngừng.
“…không ngờ anh hiểu thấu tôi như vậy. Phải, anh chỉ là trò chơi lúc tôi buồn chán.”
*Ầm ầm*
Tia sét như muốn rạch đôi bầu trời đỏ thẫm, mưa càng lúc càng rơi nhanh.
Hoàng Long giơ tay lên vuốt mái tóc đẫm nước, từng ngón tay anh như tê cứng, không thể cử động. Giọng nói phát ra cũng cứng nhắc “Nếu là trò chơi thì phải có lúc game over, xem ra tôi đã thua rồi hả? Ha ha…”
Phi Điệp ngước lên, Hoàng Long đang cười, nụ cười như thường ngày. Như anh và cậu đang trò chuyện về âm nhạc hay một cái gì đó đại loại như thế trong căn phòng ấm áp chứ không phải ngoài màn mưa giá lạnh.
“Hoàng…”
“Vậy thôi, kết thúc ở đây nhé. Tạm biệt!”
Hoàng Long bước lùi lại tránh bàn tay giơ ra của Phi Điệp, anh không muốn đôi tay xinh đẹp ấy chạm vào, nó chỉ càng trói buộc con người anh không thể rời xa cậu, khiến anh trở nên thảm hại trong mắt cậu. Hoàng Long vừa cười vừa bước lùi, quay người chạy nhanh, mất hút trong cơn mưa ngày càng lớn. Mưa như muốn chôn vùi mọi âm thanh trong thế gian này. Dù là tiếng tim đập hay những giọt nước mắt. Nhưng dường như mưa không đủ lớn để nhấn chìm một âm thanh nhỏ nhoi, như tự an ủi, như tự ám thị.
“Không sao rồi, tất cả sẽ trở lại như cũ. Không sao đâu, còn chưa yêu mà. Còn chưa…”
Phi Điệp là kẻ nhát gan, cậu chỉ là không dám đón nhận hạt giống tình yêu. Cậu sợ khi gieo trồng nó sẽ không thể nảy mầm chỉ như hai hạt giống trước, anh rồi sẽ như hai người tình rời bỏ cậu mà đi. Lần này cậu không muốn bị bỏ lại nữa, chính tay cậu sẽ vùi sâu, không cho nó nảy mầm. Vậy thì sẽ không đau nữa.
.
Có thật là không đau? Trong nước hoà lẫn vị mặn của máu và con tim cậu ướt sũng dưới cơn mưa xuân
Quá trễ rồi Phi Điệp, tình yêu như là đại dương, khó biết nông sâu. Một tảng băng không đủ để ngăn cơn sóng, ngược lại càng khiến nước chảy mạnh hơn.
———-
——————
—————————-
———-
——————
—————————-
Hành khách đi chuyến bay đến Los Angeles của hãng Arline xin mau chóng làm thủ tục lên máy bay ở cổng số 8. Xin nhắc lại…
“ Sao đột ngột đi gấp vậy?”
“Tớ lâu rồi không về thăm gia đình sẵn dịp này thì đi luôn.” Hoàng Long nói dối, anh thật ra đang chạy trốn. Nếu cứ ở nhà Trần gia, sợ rằng anh không ngăn được bản thân tìm đến Phi Điệp trong vô thức. Anh vừa tức giận nhưng cũng rất nhớ cậu. Hoàng Long không hiểu cảm giác mâu thuẫn này là sao nữa. Con người anh ghét nhất bị người ta xem thường, thế mà khi biết Phi Điệp chỉ đùa giỡn với mình, anh không có một chút gì gọi là căm ghét cậu, chỉ cảm thấy hơi giận và buồn. Không thể hiểu nổi, từ khi nào anh trở nên độ lượng như thế? Và bây giờ trong tâm trí anh ngập tràn hình ảnh của cậu, mấy ngày không gặp cậu anh thấy rất bứt rứt khó chịu, cả người như có hàng ngàn con kiến bò, giống như đang nghiện nặng và đột ngột bị bắt cai nghiện vậy. Nhưng anh nghiện cái gì? Nghiện Phi Điệp ư? Tại sao anh lưu luyến một tên con trai đến như vậy. Vì cậu đẹp, có kiến thức và trò chuyện hợp nhau? Không đúng, anh từng gặp nhiều người còn giỏi hơn cậu, nhưng chưa một ai làm anh đau đầu, suy nghĩ về một con người nhiều như cậu.
“Arghhhhh. Khó chịu quá!!!”
“Này, điên à. Sao hét lớn giữa sân bay thế hả?” Anh Thảo nhăn mặt bịt tai. Hoàng Long sực tỉnh nhớ ra anh đang ở chốn đông người và vừa hét lên như một kẻ điên. Anh vội kéo mũ xuống cho đỡ xấu hổ và đỡ bị người ta dòm ngó như sinh vật lạ. Anh Thảo tò mò hỏi “ Mới nãy làm gì la hét dữ vậy, bệnh à?”
“ Không, chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện và thấy bực bội.”
“Có liên quan đến con người?”
“Một kẻ khó hiểu.”
Hoàng Long buột miệng nói. Do bị mũ che khuất, nên anh không thể nhìn thấy nụ cười mỉm rất chi gian ác hiện ra trên gương mặt cũng gian tà không kém.
Listen to your heart, when him calling for you
Listen to your heart, there’s nothing else you can do
I don’t know where you going, and I don’t know why
But listen to your heart, before you tell him goodbye
Hoàng Long giật mình bởi tiếng chuông điện thoại của Anh Thảo, lúc trước cô hay cài nhạc Hàn mà, sao hôm nay lại cài bản nhạc này? Anh Thảo bắt máy, cố tình nói lớn.
“Alo, cha ạ? Có chuyện gì sao cha?”
-Con đưa tiễn hai cha con ông Vương xong nhớ ghé mua cháo ở tiệm Phụng Ký cho Phi Điệp, nó vừa hơi khoẻ lại.
“Sao ạ? Phi Điệp bệnh ạ? Có nặng không ạ?”
-Nói gì thế? Không phải mấy hôm nay con đến chăm sóc Phi Điệp, sao giờ còn nói ngớ ngẩn vậy.
“ Cha nói sao ạ! Bệnh nặng đến nguy hiểm tính mạng ạ!?”
-Con bệnh à? Ăn nói lung tung thế?
“Con cúp máy đây.”
-Khoan…!
_Tít tít tít_
Anh Thảo quay sang bên cạnh, trống trơn, không còn thấy Hoàng Long đâu nữa, chỉ có cái valy hành lý. Ông Vương từ xa đi tới, trong đám đông ồn ào ông nổi bật với bộ vest đen tề chỉnh và khí thế uy nghiêm áp đảo người khác. Có thể nói ông là phiên bản tuổi già của Hoàng Long. Một người đàn ông đầy quyến rũ. Ông ngạc nhiên hỏi Anh Thảo.
“Thằng Long đâu rồi cháu? Bác vừa gọi cho bác gái bảo tối nay nấu canh gà mừng hai cha con về, đang nói chuyện thì có loa thông báo đến làm thủ tục xuất cảnh nên bác vội quay lại đây. Giờ không mau kiếm ra thằng Long thì trễ chuyến bay mất.”
“Cậu ấy bảo bác cứ đi trước, cậu ấy còn bận chút việc riêng vài hôm nữa sẽ qua.” Anh Thảo nói với vẻ mặt ngây thơ cụ.
“Vậy-”
“Chúc bác đi đường bình an!”
Anh Thảo đẩy ông Vương qua cửa soát vé, gương mặt ông ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của cô cho đến lúc bước lên máy bay, ông thầm thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Sau khi đích thân đưa tiễn người cần đưa, cô phóng vội lên chiếc xe Benx kiểu thể thao chạy nhanh về nhà để xem ‘trò vui’, miệng cười vu vơ.
“Hôm nay trời thiệt là đẹp.”
Nếu nắng nóng đến cháy người mà được gọi là trời đẹp vậy thì hôm nay đúng là ngày có thời tiết đẹp nhất trong năm.
—————
——–
*Tin tin*
“Đồ điên, muốn chết sao lái xe kiểu đó?!”
Tên tài xế taxi chửi văng tục chiếc xe Mercedes màu xám bạc đang chạy đến cuối đường dù dòng xe cộ đông đúc chật như nêm, chẳng phải vì gã ganh tỵ chiếc xe đắt tiền hay người lái trông giàu có đẹp trai hơn gã, gã chửi vì chiếc xe chạy với tốc độ như sao xẹt làm xe gã suýt nữa phải leo lên lề mà tránh nạn.
“Chết tiệt! Nhanh nữa lên đồ rùa!” Kim đồng hồ trong xe đã chỉ tới vận tốc tối đa là số một trăm nhưng với Hoàng Long nó vẫn còn quá chậm. Anh tự hứa với lòng, nếu cậu có chuyện gì trong lúc anh chưa về, chắc chắn chiếc xe này sẽ được ‘vinh hạnh’ cư ngụ trong bãi rác ngay. Tim anh đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Anh cầu khấn chúa Jesu, Đức Phật Thích Ca, Thánh Ala và tất tần tật những vị thần thánh mà anh từng nghe thấy, anh cầu cho cậu được bình an, đừng có chuyện gì. Hoàng Long không phải người ngoan đạo, anh từ nhỏ muốn gì có nấy hầu như không phải mong mỏi thứ gì, cũng không phải loại người mê tín, thế mà giờ anh đang cầu nguyện, cầu xin một lực lượng vô hình níu giữ Phi Điệp lại chốn nhân gian. Và lần đầu tiên anh biết đến nỗi sợ hãi, lo lắng căng tràn trong buồng phổi làm anh không thở được. Từng hình ảnh trước đây gặp Phi Điệp chầm chậm hiện ra trước mắt anh, rõ ràng như một cuộn phim. Anh yêu thích mỗi khi đêm phủ tấm màn nhung đen, nằm trên sofa ngủ quên trong tiếng đàn của cậu. Và khi tia nắng ấm áp của binh minh đánh thức, anh vờ còn say ngủ lén nhìn gương mặt cậu nghiêng nghiêng dựa người vào khung cửa, tay cầm tách café nhâm nhi. Cậu sẽ chào anh bằng đôi mắt biết cười thay cho nụ cười trên môi. Sẽ ra sao nếu đó là những hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy?
Hết chap 6