Xuân yêu thương - Chương 5
“Lại là anh.” Phi Điệp liếc nhìn người đứng trước mắt một cách chán chường, xong cậu quay lại với quyển sách đọc dang dở, không thèm ngó ngàng đến cái người đang cười nham nhở từ từ xáp lại gần mình.
“Thôi nào, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu đêm, đừng lạnh lùng thế chứ.” Hoàng Long cười cười giọng dê, nhưng nhìn thấy sát khí từ đôi mắt muốn- chết- kiểu- nào của Phi Điệp anh bèn lấy lại bộ mặt nghiêm túc. “Đùa chút thôi mà, Phi Điệp thật chẳng biết giỡn gì cả. Nếu là Anh Thảo thì đã cùng song tấu với tôi rồi.”
Phi Điệp đóng quyển sách lại, sau đó nhìn Hoàng Long chăm chú không chớp mắt cứ như đang ngắm sinh vật lạ ngoài hành tinh. Cái nhìn của Phi Điệp không hiểu sao lại khiến Hoàng Long thấy nghẹt thở, cảm giác như tai và tất cả bộ phận trên cơ thể bị nhúng vào nước sôi, nóng bỏng. Hoàng Long lúng túng nói.
“Sao…sao đột nhiên nhìn tôi như vậy, muốn gì thì cứ nói đi, đừng có nhìn như thế, tôi ngại.”
Một câu nói đùa kết hợp với gương mặt đang đỏ lên thì đúng là hoàn mỹ, tạo ra vẻ e thẹn mắc cỡ của thiếu nữ. Thử hỏi nhìn một tên con trai cao một mét chín, vai u thịt bắp đang đỏ mặt còn nói một câu sến như ốc sên ai mà không nổi cả da…người. Nhưng Phi Điệp không hổ danh là hoàng- tử- băng- giá, biệt hiệu mọi người đặt cho, cậu không hề rùng mình hay chớp mắt, gương mặt vẫn lạnh băng. Một lúc sau Phi Điệp thở dài nói.
“Không về nhà sao?”
“Này, muốn đuổi tôi đi à, không dễ đâu. Chính cậu đã nói tôi đến lúc nào cũng được.”
“Lúc đó tôi cứ tưởng anh chỉ ở đây vài ngày nên mới nói thế, nhưng giờ đã qua nửa tháng…”
“Ha ha, Phi Điệp không biết đó thôi. Mỗi lần tới đây là cha con chúng tôi ở lại ít nhất cả tháng.”
“Còn công việc thì sao?”
“Trước khi đi tôi đã giải quyết xong công việc cho cả năm rồi nên không lo. Hai ông lão cùng bàn tính kế để tôi với Anh Thảo sớm ngày đính hôn thì mất ít nhất cả mấy tháng trời, lần nào cũng vậy.”
“Vậy à…”
“Thì thế đó.”
“…”
“…”
Đột ngột không khí trở nên nặng nề, Hoàng Long hấp tấp đưa tách trà lên môi uống chỉ để cho có chuyện mà làm. Phi Điệp quay lại với quyển sách, không hề tỏ ra khó chịu vì Hoàng Long đi lại sờ mó đồ đạc trong phòng, có lẽ cậu đã quen với hành động táy máy này của anh. Hoàng Long đứng nhìn ra khu vườn, nhưng thật ra mắt nhìn trộm Phi Điệp qua tấm kính. Mỗi lần tới đây anh không kiềm được đi đến bên cửa kính để nhìn trộm Phi Điệp đôi ba lần, luôn tự bảo không được làm hành động kỳ quặc như thế, là con trai với nhau cứ nhìn thẳng có gì phải nhìn lén lút. Tự nhủ là thế nhưng chân anh thì cứ bước đến trước tấm kính trông ra vườn, mắt len lén dõi theo bóng hình cậu in trên tấm kính, đây là một thói quen mà anh không cách nào bỏ được. Hoàng Long ngày càng không hiểu nổi bản thân, anh luôn tự tin đứng trước mọi người thao thao hùng biện, pha trò chọc phá. Nhưng khi đối diện với Phi Điệp anh không còn là chính mình, thành một thằng ngốc nói không suông một câu. Có lẽ vì Phi Điệp quá khác người, cậu như không phải người phàm mà là một nhân vật nào đó bước ra từ tranh vẽ. Cậu đẹp, nhưng không sự sống, là một hình nhân hoàn mỹ có hình dạng con người. Hoàng Long lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ kỳ quặc vừa nãy. Sao có thể ví Phi Điệp như hình nhân, dù có lạnh lùng cậu vẫn là con người bằng xương bằng thịt, vẫn còn có cảm xúc.
Phi Điệp chau mày nhìn Hoàng Long tự đập đầu mình vào cửa kính. Anh lại làm hành động lạ lùng nữa rồi, cứ mỗi khi nhìn lén cậu là anh lại có những biểu hiện kỳ quái không thể hiểu nổi, mà cậu cũng không hứng thú tìm hiểu nguyên nhân. Phi Điệp đóng quyển sách lại, đứng dậy đi ra phía cửa.
“Chúng ta đi dạo.”
Gió dịu dàng vuốt ve tán lá, cây xào xạc hát bài đồng dao của thiên nhiên. Phi Điệp nhắm mắt tận hưởng cơn gió mát, lắng tai nghe khúc nhạc của hoa cỏ. Cảm giác thanh bình là thứ mà cậu cần, cậu yêu từng gốc cây ngọn cỏ, từng chú chim non, từng bông hoa nhỏ. Cậu cũng yêu mến con người, nhưng không yêu đậm sâu, không yêu bằng tình yêu trái cấm. Chính lúc cậu mỏi mệt với những cảm xúc hỗn độn trong nhân gian, gió thanh tẩy con người cậu, thiên nhiên cho cậu sự sống mới, hoa cỏ vỗ về vết thương lòng cậu. Và cậu đang chờ, chờ đợi ngày được hoà thành một phần của tự nhiên, ngày rời bỏ thân xác con người đầy tội lỗi, để tái sinh trong sạch và thuần khiết.
Phi Điệp mở mắt ra nhìn sang bên cạnh. Hoàng Long cũng đang nhắm mắt, gió vờn nhẹ từng lọn tóc bay bay, nụ cười nửa miệng với lúm đồng tiền làm tia nắng ngẩn ngơ trượt dài trên vai anh, áo sơ mi trắng nhuộm màu nắng mai. Đột ngột đôi mắt mở ra, màu nâu mang chút xanh nhạt phản chiếu của bầu trời nhìn sang màu xám của ngày mưa. Xám và nâu bắt gặp nhau, trong khoảnh khắc như hoà làm một. Phi Điệp bị hút vào đôi mắt nâu ấy, đôi mắt nhàn nhạt màu cà phê sữa, đầu óc cậu trống rỗng, xung quanh như tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy nhịp tim đập bất thường của chính cậu. Tiếng sấm vang rền giúp Phi Điệp giật mình bừng tỉnh, cậu lùi chân ra sau, quay người bỏ chạy, chạy trốn cảm giác đang âm thầm manh nha, chạy trốn tiếng gọi phía sau.
“Phi Điệp. Đi đâu vậy!”
Chạy, chạy thật nhanh. Đến nơi không nghe thấy tiếng nói trầm ấm, đến nơi không có nụ cười như nắng, đến nơi không có đôi mắt màu đất mẹ. Trong lòng cảm giác như điều gì đó đang nảy mầm. Vậy nên phải chạy trốn thật nhanh. Trước khi hạt giống kịp gieo trồng. Trước khi…
“Cẩn thận!!!”
Hoàng Long từ phía sau lao tới đỡ lấy Phi Điệp sắp té bởi vấp chân vào rễ cây, sức nặng của hai người làm chân Hoàng Long không trụ vững thế là ngã nhào, may mà có đám lá khô dưới đất nên đỡ đau hơn.
“Không sao chứ?”
“Không, còn anh?”
“Sẽ không sao nếu cậu sớm ngồi dậy khỏi người tôi.”
“A. Xin lỗi!”
Phi Điệp vội vàng ngồi dậy rời khỏi người Hoàng Long, vốn định là thế nhưng ông trời đôi khi chán quá muốn xem trò vui, nên Phi Điệp vừa chống tay xuống đám lá định đứng lên thì trượt tay lại ngã vào người Hoàng Long. Mà Hoàng Long trong lúc Phi Điệp chống tay ngồi dậy anh cũng bật người dậy theo thế là…
“Chụt.”
Nụ hôn đúng chóc ngay môi, không lệch một phân. Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.
Trời đổ hạt mưa phá tan giây phút lãng mạn. Hoàng Long lúng túng nói.
“Tôi…tôi về trước.”
“Ơ…ừ…”
“Hẹn…hẹn gặp lại.”
Hoàng Long luống cuống đứng lên, hai chân chéo vào nhau thế là lại ngã xuống, lật đật đứng dậy chạy nhanh ra khỏi khu vườn. Phi Điệp vẫn còn ngồi bất động, tay sờ lên môi nhìn theo hướng anh vừa đi khuất. Nụ hôn vừa nãy chỉ là sự cố, chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau trong khoảnh khắc rồi lại tách ra, nhưng dường như có điều gì đó khác lạ và ngọt ngào thấm vào lòng cậu. Một cái gì đó ấm áp như nắng làm tan băng.
Sau tai nạn ban chiều, tối đó, lần đầu tiên Hoàng Long không đến gặp Phi Điệp. Trong suốt nửa tháng quen nhau, không một ngày nào anh ngừng đến tìm cậu, nhưng đêm nay anh không tới. Và những hôm sau đó anh cũng không đến.
Ngày thứ nhất, tiếng chim hót ủ rũ.
Ngày thứ hai, gió thổi từng cơn lạnh lẽo.
Ngày thứ năm, bầu trời âm u không chút nắng.
Ngày thứ mười, trời xanh trong, nhưng lòng người hoá mây đen.
Phi Điệp cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, mong xuất hiện một nụ cười ngốc ngếch. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm, cậu thở dài, không cách nào tập trung vào bản nhạc nên thôi không chơi nữa. Bước đến tủ rượu rót một ly whisky, cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa trông ra ngoài vườn. Phi Điệp xoay xoay ly rượu trong tay không chủ đích, tâm trí nghĩ ngợi bâng quơ về anh. Hoàng Long đã hơn một tuần không đến, cậu tự hỏi đã có chuyện gì với anh sao? Rõ ràng anh hứa là sẽ tới.
Khoan đã. Phi Điệp giật mình suýt làm đổ rượu trong ly ra ghế. ‘Hứa’ ư? Cậu trông chờ vào lời hứa của anh sao? Cậu đang tin tưởng vào một người sao? Phi Điệp lắc đầu tự bật cười một mình, cậu càng lúc càng suy nghĩ lung tung rồi, cậu không thể tin vào bất cứ ai, không thể! Có lẽ một giấc ngủ sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn.
Ngày thứ mười bốn, gió thổi mạnh.
Phi Điệp chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng xanh xao. Cậu mở cánh cửa ngăn cách thế giới bên ngoài mà chính tay cậu đã đóng lại, chỉ để đi tìm một người. Dù có tự dối gạt bản thân cậu chỉ đến thăm cha và em gái, đi ra ngoài dạo một chút, xem cảnh vật thay đổi ra sao, thì vẫn không che giấu được một sự thật rằng cậu ‘tiện thể’ muốn gặp Hoàng Long. Phi Điệp đi ngang qua khu vườn từng vui đùa cùng Hạc Vĩ, kỷ niệm xưa cũ níu bước chân cậu, với Phi Điệp giờ đây những kỷ niệm đó không còn là nỗi đau hay ám ảnh, chúng là tảng đá nặng mà cậu không thể cởi bỏ chỉ còn cách mang theo đến cuối đời. Phi Điệp càng đi càng nhanh, đi như đang chạy, dù trong lòng cậu thì ngược lại, chỉ muốn quay về vỏ ốc của riêng mình, trốn lánh thế gian. Thân thể cậu như muốn xé làm hai, một nửa muốn chạy đi tìm anh, một nửa muốn quay về thế giới của cậu. Thế giới tĩnh lặng một màu trắng và lạnh lẽo. Cậu cảm thấy sợ hãi điều gì đó rất mơ hồ, một điều gì đó mà con tim gào thét đến ù tai nhưng lý trí đã kịp bịt kín mọi khe hở, nên cậu không thể nghe thấy và cũng không muốn biết.
Nhà chính chỉ còn cách vài bước chân nhưng cậu không thể tiến tới. Phi Điệp thở dài quay lưng định đi về thì nhìn thấy Hoàng Long, anh đang đi qua những tán cây anh đào. Phi Điệp nhìn anh bỗng thấy lòng hồi hộp, có điều gì đó hân hoan như cơn sóng dâng lên cơ miệng tạo thành một nụ cười vui. Cậu giơ tay định vẫy gọi anh, không hiểu sao cánh tay giơ ra nửa chừng không trung thì hạ xuống. Cậu không gọi tên anh mà bước lùi ra sau chạy về hướng ngược lại, chạy xa khỏi anh, xa khỏi người con gái đang thân mật ôm lấy tay anh. Những cành cây quẹt khắp người cậu đến chảy máu, nhưng cậu không thấy đau chỉ thấy tâm trí hỗn loạn. Phi Điệp thở dốc dựa vào một gốc cây anh đào, mặt cậu tái xanh không còn chút máu. Đôi chân run rẩy đứng không vững, dựa lưng vào gốc cây, giơ những ngón tay trắng bệch nắm lấy ngực áo vị trí trái tim đập cuồng loạn. Cảm giác trong cậu hỗn độn như đang lạc trong tâm bão. Có nỗi sợ, đau và thất vọng. Cậu không thể hiểu, tại sao mình sợ hãi? Cậu sợ điều gì? Hoàng Long không đến chơi với cậu mà ở cùng Anh Thảo cũng là chuyện đương nhiên, vì họ vốn có hôn ước với nhau, còn cậu đâu là gì. Nhớ lại cảnh Hoàng Long nắm tay Anh Thảo cười cười nói nói, cậu bỗng nhăn mặt ngón tay siết chặt lồng ngực, bật lên tiếng rên khe khẽ.
“Đau quá, làm ơn ngừng đi…”
Trong cơn đau cậu như cảm thấy điều gì đó rất quen thuộc, nỗi đau này như cậu đã từng trải qua. Phải, không chỉ một mà là hai lần. Phải, sao cậu có thể quên mất nỗi đau đã đẩy cậu vào thế giới tuyệt vọng. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí mù mờ của cậu, cuối cùng lời của trái tim đã phá thủng được bức tường lý trí. Phi Điệp rốt cuộc đã hiểu và nhận ra. Cậu thất vọng vì Hoàng Long không giữ lời hứa sẽ đến với cậu mỗi ngày, dù miệng nói không thích nhưng hằng ngày cậu đều nhìn ra cửa trông ngóng một dáng người dong dỏng cao. Cậu đau vì thấy Hoàng Long cười với người khác ngoài cậu, thân mật với người khác hơn cậu, và vì anh không thuộc về cậu. Cậu sợ hãi vì biết, thì ra cậu…
“…đã yêu Hoàng Long, yêu trước khi kịp suy nghĩ sao?!”
Một cơn gió mạnh thổi bay những cánh hoa đào lên cao, không gian trong phút chốc chỉ độc một màu hồng thật đẹp như tranh vẽ. Nhưng trong mắt Phi Điệp không có màu hồng đào, chỉ là một màu tối, có lẽ còn đen hơn cả màn đêm. Giọt nước đỏ thẫm rơi xuống cánh hoa đào. Cậu cắn ngón tay đến bật máu, đầu ngón tay nham nhở vết gặm nhưng dường như cậu không hề thấy đau. Hiện giờ Phi Điệp rất sợ hãi, phải làm sao đây. Cậu đã yêu rồi ư. Lần này có lẽ khác với những lần trước. Khi yêu Hạc Vĩ cậu vẫn có thể từ bỏ dù có chút nuối tiếc. Khi bị Tùng phản bội, cậu thấy đau nhưng chấp nhận nó dễ dàng không một lời than trách. Còn lần này, chỉ mới nhìn thấy Anh Thảo nắm tay Hoàng Long, cậu như nghe trái tim mình vỡ nát. Có lẽ tình cảm cậu với anh sẽ sâu đậm và đau hơn những lần trước. Phi Điệp sợ, rất sợ. Có cách nào để ngừng yêu anh không? Có cách nào để thoát khỏi tấm lưới của tình ái?
Gió vẫn thổi mạnh, bầu trời đỏ rực báo hiệu sắp mưa lớn. Phi Điệp ngừng cắn ngón tay. Bấu bàn tay đầy máu vào thân cây để đứng lên, cậu trông như sắp ngã xuống. Phi Điệp thở nặng nhọc chậm chạp rời khỏi khu vườn miệng lẩm bẩm như kẻ không còn bình tĩnh đang trong cơn bấn loạn.
“Chỉ còn một cách duy nhất để ngăn chặn chuyện này…”
Gió gào thét, thổi tung những cánh hoa xoay vòng, xoay vòng, bay lên trời cao.
Hết chap 5