Xuân yêu thương - Chương 4
Thời gian như những hạt cát trong chiếc đồng hồ của thần Times. Hạt cát không ngừng rơi xuống, thời gian vụt trôi nhanh. Nhìn lại một đời người chỉ như cái nháy mắt khi ta muốn làm quen ai đó, chóng vánh. Không biết đã bao nhiêu mùa xuân trôi qua trong khu vườn Trần gia, và một lần nữa hoa xuân lại nở rực rỡ từng góc nhỏ trong khu vườn. Những cơn gió nhẹ đùa nghịch cùng cánh hoa quấn quít theo bước chân người.
Một cô gái băng ngang khu vườn rộng bằng đôi chân thon thả mang đôi giày rất hợp thời trang. Gió thổi tung mái tóc đen dài bay lên một cách điệu đà rồi lại buông xuống vai cô mượt mà, như cơn gió chưa từng chạm vào. Khi cô đi qua những hàng cây ít lá, từng vạt nắng chiếu dọc theo chiều dài chiếc quần jean màu xanh biển và chiếc áo thun dài tay cũng màu vàng như nắng xuân. Trong khu vườn yên tĩnh bước chân nhẹ của cô cũng đủ đánh thức những chú chim đang ngủ ngon lành kêu lên ríu rít, nhưng lại không đánh thức nổi một người nhắm mắt ngồi dựa vào gốc cây Đào. Những cánh hoa màu hồng mang hình trái tim nhẹ rơi xuống vương trên mái tóc đen được chải gọn gàng ép sát vào hai bên thái dương, dù rằng lúc này một số sợi tóc không yên phận đang rũ xuống hàng mi dài và sóng mũi cao cao. Một vài cánh hoa rơi nhầm lên vai áo sơ mi xanh như bầu trời và đáp lên trang sách đang mở dở dang, những ngón tay dài đặt hờ để giữ cho cơn gió không thổi bay trang sách đang mở. Cô gái đã dừng lại trước mặt người còn say ngủ, đôi mắt to đen như chim bồ câu được giấu sau cặp kính mở to vẻ bực bội. Cô đánh thức người đang ngủ với giọng chán ngán nhất trên đời.
“Dậy đi!”
Giật mình bởi cái lay vai nhẹ, hàng mi rợp bóng chớp nhẹ rồi mở hẳn. Một đôi mắt màu nâu nhạt như cà phê sữa hiện ra với vẻ ngái ngủ, mơ màng. Ngáp một cái thiệt dài và dụi mắt cho tỉnh táo, anh ta đứng dậy uể oải co duỗi tay chân. Khi đứng lên đối diện với nhau trông cô gái chỉ cao tới ngực anh. Anh mỉm cười chào cô, nụ cười làm lộ ra chiếc răng khểnh và lúm đồng tiền bên má trái.
“Chào buổi sáng! Hình như trông cậu không được khoẻ ha Anh Thảo? Trong thời tiết tuyệt vời như thế này thì ta nên vui vẻ một chút, thoải mái một chút, cười nhiều hơn một chút…”
“Làm ơn ngừng cái điệp khúc một chút giùm cái. Nắng chiếu tới đỉnh đầu rồi mà còn sáng gì nữa!”
Cô gái bực bội ngắt lời. Anh ta nhìn trời nhìn nắng nhìn đất một hồi rồi thốt ra một cậu vô thưởng vô phạt. “Ờ ha, có lý!”
“Vương Hoàng Long! Bao nhiêu lần tôi đã bảo không được ngủ trong vườn rồi hả! Bộ phòng ngủ trong nhà này không đủ rộng, giường không đủ êm cho cậu ngủ hay sao? Cứ mỗi lần tới đây là cậu lại chạy ngay vào vườn, có biết tôi tìm cậu từ sáng tới giờ cực khổ lắm không!?”
Chim chóc bay tứ tán bởi tiếng hét của Anh Thảo. Cô giận cũng đúng thôi, lý do cơn giận rất là chính đáng. Cả buổi sáng cô chạy đi tìm anh khắp nhà, mà nhà chính có tới cả trăm phòng chứ ít gì cho cam, đó là đã có người hầu chia nhau tìm hộ. Hoàng Long chỉ đứng im trưng ra bộ mặt dày hơn tấm thớt và cười ruồi trước cơn thịnh nộ của cô, hình như đã quá quen với việc cô nổi nóng rồi. Dù gì hai người cũng học chung từ hồi đại học đến giờ hay nói chính xác hơn là từ khi cả hai nghe phong phanh tin đính hôn của hai nhà, cố sức tìm gặp nhau trong lớp để phủ nhận cái nghĩa vụ này rồi rốt cuộc lại thành bạn thân luôn. Sau đó cùng tốt nghiệp, một người làm luật sư, một người làm công tố viên, bao nhiêu tội phạm nghe đến tên cả hai là sợ khiếp vía. Không biết hai người là bạn thân kiểu gì mà mỗi ngày cãi nhau sáng, trưa, chiều ngày đúng ba cử, một tình bạn thật lạ lùng kỳ quái y như con người của cả hai. Mọi người đồn rằng cô và anh là một cặp, Hoàng Long và Anh Thảo chỉ cười khi được hỏi đến mối quan hệ thật sự, đôi khi cao hứng hai người còn khuyến mãi cho thiên hạ xem vài màn thân mật sến như kẹo kéo. Hoàng Long ngáp vài cái nữa, biểu hiện hoàn toàn không nghe lọt tai lời càm ràm nào của cô, anh nói giọng cười cợt.
“Nói thật lòng nhé, đôi khi Anh Thảo khiến tớ nghĩ đến người mẹ đang ở Mỹ đấy. Bà luôn la hét bất cứ chuyện gì mà tớ làm, lời cậu nói y xì đúc mỗi khi bà cằn nhằn tớ. Thỉnh thoảng tớ lại lo không biết có phải Anh Thảo là con ruột của bà, còn tớ là đứa trẻ được vứt ở thềm cửa nhà bà không nữa.”
“Nhảm! Tại cậu không đàng hoàng bảo sao người ta không la? Cái điện thoại của cậu đâu? Mua về đem chưng hay sao mà không xài! Có biết tớ gọi cả chục cuộc gọi nhỡ rồi không?!” Giọng Anh Thảo dần giảm bớt âm lượng theo độ trầm ngày càng giảm xuống mức âm. Ít ra lũ chim không còn bay tứ tán mà chuyển sang rớt bịch bịch xuống đất bất tỉnh, và lá cây không lay động như có bão tố nữa mà rụng hẳn luôn.
Hoàng Long lục lục tìm tìm các túi áo quần, rồi ngước lên cười hì hì với cô. “ Sorry, tớ để quên ở nhà rồi!”
“Lại quên? Cái tật quên của cậu không biết đến bao giờ mới hết đây. Phải chi cậu quên chuẩn bị hồ sơ vụ án mỗi khi ra toà thì đỡ biết mấy!” Xem ra Anh Thảo đã hết giận, trong giọng nói bây giờ có vẻ vui tươi dí dỏm hơn. Hoàng Long choàng tay qua vai Anh Thảo, phụ hoạ theo gương mặt giả bộ âu sầu và đôi mắt đầy nước cá sấu của cô.
“Nếu không chuẩn bị kỹ càng sợ rằng cô vợ chưa cưới chê tớ bất tài mà bỏ đi mất!”
“Đồ quỷ, đã hứa đừng có nhắc đến vụ này mà.” Anh Thảo chau mày, cô không thích nói đến chuyện đính hôn của cả hai, dù cô và anh trước mặt mọi người thường đem chuyện này ra làm trò đùa. Hoàng Long chỉ nhún vai không nói gì thêm. Lúc này cô mới nhớ ra lý do tại sao phải chạy đi tìm anh, cơn giận lúc nãy đã làm cô quên bẵng đi. “ Cùng tớ đến nhà chính mau lên.”
“Chi vậy?”
“Thì bác trai hình như là có chuyện gì quan trọng muốn nói với cậu, chứ tớ đâu có rảnh mà chạy đi tìm cậu làm gì.”
“Có bác Trần ở đó không?”
“Có, lúc tớ đi hai người còn đang trò chuyện sôi nổi lắm.”
Hoàng Long trầm ngâm một lúc rồi bước đến gần Anh Thảo, khoác tay lên vai cô, anh nháy mắt tinh nghịch nói. “ Chúng ta đi dạo.”
“Cậu ấm đầu à? Không lo đi gặp bác trai mà còn rủ tớ đi dạo là sao?”
“Anh Thảo, hôm nay óc suy luận của cậu rủ nhau đi nghỉ mát rồi à.” Hoàng Long trố mắt nhìn cô, kêu lên một câu như không thể tin được. Cô bực bội hất tay anh ra, sẵn tiện tặng miễn phí một cú liếc của chúa sơn lâm .
“Nói bóng gió gì đó. Có gì thì huỵch toẹt ra đi”
“Hai ông già mà ngồi nói với nhau lại kêu chúng ta cùng tới, xưa nay chỉ có một đề tài. Bây giờ thì hiểu chưa?”
Anh Thảo vỗ tay lên trán cái bốp quay lại nhìn anh vẻ hiểu ý. Lần nào cũng vậy, khi ông Trần và ông Vương gặp nhau thì chỉ có một chuyện để nói, đó là hối thúc cả hai nhanh đính hôn rồi đám cưới cho hai ông bồng cháu. Nếu không phải lo đi tìm Hoàng Long đến tối mắt tối mũi thì cô đã sớm nghĩ ra, và về phòng đọc sách còn hơn là nhọc công đi tìm anh. Anh Thảo đi lên vài bước không thấy anh đi theo bèn quay người lại hỏi. “Còn chưa chịu đi à?”
Hoàng Long cười toe bước đến khoác vai cô. “Biết ngay chỉ có cậu là hiểu ý tớ, chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp, trời sinh một đôi.”
“Xê ra!” Anh Thảo một lần nữa lại hất tay Hoàng Long ra khỏi vai, miệng cô càu nhàu còn Hoàng Long thì cứ tủm tỉm cười, không hề thấy phật lòng vì cô hất tay anh như đuổi một con sâu. Hai người họ dù gặp mặt là cãi nhau nhưng lại như rất hiểu nhau.
Đang vừa đi vừa gây gổ với cô về tên gọi các loài cây mà hai người trông thâý, Hoàng Long đột ngột im lặng đứng khựng lại, tập trung nhìn về một hướng trước mặt, mắt không hề chớp. Anh Thảo thấy lạ nên cũng lia mắt theo hướng nhìn của Hoàng Long. Cách họ khoảng mười mấy bước chân là một cái hồ trong vắt thấy cả đáy, mặt nước phẳng lặng như gương in bóng bầu trời xanh thẳm cùng đám mây trắng bay, tĩnh lặng như không có sinh vật nào sống dưới đáy hồ ngoại trừ những bèo lá của hoa sen đang lững lờ trôi. Hồ nước uốn khúc bao quanh một gian nhà trông rất cổ kính, cửa lớn làm bằng sắt màu đen uy nghiêm, mái ngói lợp bằng gạch đã xanh màu rêu. Trong gió bay đến hương hoa Dã Hạc, và xa xa là những bông hoa nhô lên khỏi mái ngói trông như một góc bầu trời nhuộm màu trắng tinh khôi. Hoàng Long đi trong vô thức chân bước lên cây cầu màu trắng ngà nối khung cảnh thần tiên với thế giới hiện thực, chợt tay anh bị giữ lại. Anh Thảo lắc đầu kéo anh xa khỏi cây cầu và mùi hương Dã Hạc. Cô thì thầm nói “Không được bước vào đó.”
“Tại sao không được vào đó? Nơi ấy bộ có ma quỷ hay sao?” Hoàng Long hỏi đùa mắt vẫn không rời gian nhà cổ. Anh Thảo chau mày dường như không muốn nói nhưng rồi cũng trả lời anh.
“Nơi đó không có quỷ, chỉ có người anh trai của tớ dưỡng bệnh”
“Anh trai? Không phải cậu chỉ có sáu người anh em trai sao? Tớ nhớ là có gặp mặt họ hết rồi mà.” Hoàng Long kinh ngạc hỏi, trước giờ anh chưa hề nghe nói cô có người anh thứ bảy. Anh Thảo cắn môi, trông cô như bị ép nói ra điều gì đó thật tệ hại mà cô không muốn nói.
“Anh ấy tính tình rất khó chịu và khá lập dị, chính anh ấy đòi dọn ra ở trong nhà phụ này và cấm không cho ai tới gần trừ một vài người được chỉ định.”
“Kỳ lạ vậy?” Hoàng Long tròn mắt hỏi.
“Thế nên cậu đừng bao giờ bước vào đó kẻo lại dính vào chuyện lôi thôi.” Anh Thảo ngước mắt nhìn Hoàng Long vẻ kiên quyết.
“Yên tâm, tớ không phải loại người thích chuốc lấy rắc rối.” Hoàng Long nhún vai nói, nhưng trong giọng ẩn chứa sự tò mò. Con người đôi khi rất kỳ lạ, càng bị ngăn cấm ta càng làm.
“Vậy chúng ta tiếp tục ngắm hoa đi.” Anh Thảo tươi cười kéo tay Hoàng Long đi tiếp. Tuy chân bước anh vẫn cố ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà cổ và khung cảnh đẹp như tranh vẽ dần khuất khỏi tầm mắt mình, lòng thắc mắc không biết người sống trong nơi chốn tuyệt vời thế này là loại người lập dị ra sao. Khung cảnh trong khu vườn, bầu trời màu trắng, dãy nhà cổ kính, mùi hương Dã Hạc, người bí mật, tất cả những thứ đó ám ảnh Hoàng Long suốt từ buổi chiều và len lỏi cả vào trong giấc ngủ. Sau khi trằn trọc lăn qua lại cả chục lần trên giường, Hoàng Long đành chịu thua cơn khó ngủ ngồi dậy xỏ chân vào dép bước ra ngoài, hy vọng đi dạo một vòng sẽ dụ được giấc ngủ quay về. Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm cố lọt qua khe cửa đang dần khép lại.
Không khí buổi đêm mát mẻ, Hoàng Long hít một hơi thật sâu thở ra khoan khoái, anh bước chân sáo miệng ngâm nga bài nhạc đồng dao. Đang đi thơ thẩn chợt một giai điệu bay đến tai anh, Hoàng Long đứng sững lại ngóng tai nghe thật kỹ khúc nhạc. Là bản Moonlight Sonate của Bethoven chơi bằng dương cầm. Hoàng Long từ nhỏ đã nghe bài nhạc này nhiều lần do các nhạc sĩ nổi tiếng trên thế giới đàn, nhưng lần đầu tiên anh được nghe một phong cách mới lạ như vậy. Cách chơi rất ngẫu hứng và cũng đầy mê hoặc, giai điệu du dương buồn man mác càng làm thăng hoa bản nhạc. Hoàng Long tò mò muốn biết thiên tài chơi được bài nhạc cực khó này là người như thế nào. Từng giai điệu nốt nhạc cuốn lấy bước chân dẫn lối anh đi, vội vàng đi như chạy vì sợ bản nhạc sẽ dừng lại bất cứ lúc nào.
Hoàng Long thở dốc đứng trước ngôi nhà đã ám ảnh anh lúc ban chiều, ngần ngừ rồi cũng bước chân lên cây cầu trắng như phát sáng trong đêm. Tất cả đều tĩnh lặng chỉ có một âm thanh duy nhất là tiếng đàn dương cầm, chính sự tò mò đã hối thúc tay anh đặt lên cánh cửa sắt. Thật bất ngờ, cửa không hề khoá. Hoàng Long đẩy nhẹ làm vang lên tiếng cọt kẹt do cánh cửa đã cũ kỹ như chính ngôi nhà. Ánh đèn từ căn phòng mà Hoàng Long đoán là phòng khách hắt ra ngoài vườn, soi rọi lên những bông hoa Phi Điệp màu trắng. Anh bước nhanh về phía ánh đèn, tiếng bước chân ngày càng gấp gáp y như tâm trạng anh hiện giờ. Chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi, anh sẽ được thấy mặt người bí ẩn sống trong ngôi nhà này và cũng là anh trai của Anh Thảo. Người làm anh tò mò muốn biết mặt, người tạo nên giai điệu tuyệt mỹ xúc động lòng người. Hoàng Long nhìn căn phòng qua khung cửa kính, bên trong đồ vật bài trí đơn giản. Chỉ có vài bộ bàn ghế, tủ đựng ly và mấy chai rượu, một cái máy hát đĩa, chấm hết. Không, không chỉ có thế, tấm thảm trải màu đỏ rượu vang làm nổi bật chiếc đàn dương cầm màu đen đặt ở giữa phòng. Những ngón tay dài mảnh khảnh lướt nhẹ trên phím đàn tạo nên âm điệu du dương mềm mại. Đôi tay đẹp đến mức phải mất một lúc Hoàng Long mới dứt mắt ra khỏi để nhìn lên trên. Mái tóc dài được cột hờ, vài sợi tóc đen tuyền buông rũ xuống bờ vai gầy. Như phát hiện có người nhìn trộm, tiếng đàn đột ngột dừng lại, đôi mắt nhìn xuyên qua lớp kính như muốn đóng băng con người anh trong màu xám lạnh. Hoàng Long cảm thấy ngộp thở, tim anh đập nhanh. Hoàng Long trong một thoáng nghĩ rằng đây không phải là người mà là một hồn ma. Một hồn ma xinh đẹp, bởi gương mặt nhợt nhạt trong ánh trăng như không có sức sống, như các bức tượng thạch cao vô cảm trong viện bảo tàng.
Đôi mắt xám chăm chú nhìn người lạ mặt rất lâu mà hình chỉ như chỉ có vài giây, Hoàng Long không biết chắc về thời gian bởi đầu óc anh trống rỗng. Rồi tiếng nhạc lại vang lên, như chưa từng gián đoạn. Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, không gian bỗng chốc trở lại tĩnh lặng, có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạt. Một tiếng nói hoà lẫn với âm thanh của gió, tưởng như vài nốt nhạc vẫn còn ngân vang.
“Vào đi.”
Không gian chợt xáo động rồi im lặng lại một lần nữa ngự trị. Hoàng Long chần chừ không chắc anh có nghe lầm, hình như người đó mời anh vào. Tính tò mò đã chiến thắng sự do dự, anh đẩy cửa kính bước vào căn phòng khách. Lửa nhảy múa trong lò sưởi đặt ở góc phòng, Hoàng Long đóng cánh cửa lại ngăn hơi lạnh buổi đêm với sự ấm áp của căn phòng. Kế tiếp anh chỉ đứng im, mắt nhìn chăm chú từng cử động của người trước mặt. Người ấy có vóc dáng cao gầy, chiếc áo đen khuất sau hàng tủ đựng các chai rượu lâu năm, lôi ra hai cái ly rồi bắt đầu trộn lẫn một vài loại rượu với nhau. Như đang làm một trò ảo thuật, mà cũng có thể là một nghệ thuật, cứ lắc đều ly rồi lại thêm vài giọt rượu cho đến khi hai chiếc ly đầy ắp thứ nước màu trắng tinh khiết hoà lẫn với màu xanh ngọc bích. Không một lần nào người đó ngước lên nhìn Hoàng Long tỏ dấu hiệu nhận biết có người lạ mặt. Anh bắt đầu nghĩ thật ngốc khi cứ đứng như một khúc gỗ và người ta thì phớt lờ mình. Nhưng khi Hoàng Long quay người định đi ra, giọng nói như tiếng nhạc lại cất lên níu bước chân anh.
“Mời ngồi.”
Không hiểu sao giọng nói với âm điệu nhẹ nhàng như thế lại có sức mạnh như một sợi dây xích vững chắc cột anh ngồi xuống ghế. Hoàng Long uống cạn ly rượu rồi cứ chăm chú người ngồi trước mặt anh không chớp mắt, anh nghĩ đây chắc là người anh trai bệnh tật của Anh Thảo. Một người có làn da nhợt nhạt và vẻ ngoài có chút yếu đuối, nữ tính. Một người khá kỳ lạ, bị người ta nhìn chằm chằm mà không hề có một biểu hiện khó chịu nào.
“Anh là ai?”
Hoàng Long giật mình bởi đôi mắt xám lạnh đang nhìn thẳng vào mắt anh, như hút cả linh hồn anh vào trong. “Anh là ai?” Người ấy lập lại câu hỏi. Hoàng Long bối rối dứt khỏi đôi mắt mênh mông, vẫn còn chưa hoàn hồn nên anh nói ấp úng.
“Tôi…tôi tên Hoàng Long…tôi là…”
“Vị hôn phu của Anh Thảo.” Phi Điệp nói nốt câu cuối. “Tôi có nghe nói nhiều về anh, một người ưu tú. Hiện là luật sư danh tiếng vang xa đến ngoại quốc và có nhiều tài sản bao người phải thèm muốn. Nổi tiếng từ khi hành nghề thụ lý cả ngàn vụ án hình sự nghiêm trọng chưa một lần thua kiện.”
“Đó là báo chí họ đồn thổi, chứ ba lần ra toà là tôi với Anh Thảo huề nhau cả ba, tôi đâu có tài giỏi gì.” Hoàng Long cười cười ra vẻ khiêm tốn, đoạn anh nói tiếp. “ Còn anh là anh trai của Anh Thảo?”
“Anh đã biết gì về tôi?” Phi Điệp không trả lời mà lại hỏi một câu khác. Hoàng Long lưỡng lự một lúc không biết có nên nói thật, nhưng rồi anh quyết định thành thật sẽ mang đến kết quả tốt hơn.
“Nói thật, hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe nói về anh. Anh Thảo chỉ nói có một người anh trai vì bệnh nên phải sống tĩnh dưỡng ở chốn đào viên này, tất cả tôi chỉ biết có thế.” Hoàng Long ngừng lại, tay đặt trên đầu gối người ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, đây là tư thế thoải mái khi anh chờ đợi một câu hỏi từ ai đó. Lúc trước là quan toà, công tố viên, luật sư đối thủ, thân chủ, và giờ là Phi Điệp. Nhưng Phi Điệp chỉ im lặng, hai người nhìn nhau, mắt đối mắt. Hoàng Long vốn là người rất kiên nhẫn, anh đã đối mặt với bao nhiêu vụ án khó nuốt, bao nhiêu tên tội phạm cứng đầu, anh luôn dùng nụ cười lạnh nhạt và sự chờ đợi tưởng như vô hạn để đánh bại đối thủ cứng miệng nhất, thế mà khi đối mặt với Phi Điệp anh không thể không nôn nóng. Hoàng Long lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. “ Tôi thấy anh dường như còn nhỏ tuổi hơn Anh Thảo, xem ra người nhà họ Trần tướng mạo trông trẻ hơn tuổi thật. Ba tôi thường nói đùa các vị có thuốc trường sinh bất lão.”
“Nếu tính theo tuổi tác thì tôi nhỏ hơn Anh Thảo hai tuổi, nhưng tính theo vai vế thì tôi lại lớn hơn.” Phi Điệp bật cười trả lời, không khí giữa cả hai bắt đầu thân thiện và thoải mái . Dù vậy, Hoàng Long không phải tên ngu mà không nhận ra, miệng Phi Điệp tuy cười trong mắt cậu vẫn lạnh lùng dựng nên bức tường vững chắc, ngăn cách người lạ là anh không được xâm nhập quá sâu vào thế giới của cậu. Nhưng vấn đề nho nhỏ đó Hoàng Long hoàn toàn không thấy phiền lòng và nhanh chóng quên mất, bởi cuộc trò chuyện ngày càng sôi nổi. Cả anh và cậu đều bất ngờ trước kiến thức rộng lớn của đối phương, quan điểm tranh luận khá là giống nhau. Cứ thế anh và cậu trò chuyện đến quên cả thời gian.
Tia nắng sớm len lỏi qua những tán lá chiếu xuyên qua ô cửa kính, rơi lại trên mặt khoảng sân lát sỏi đá. Phi Điệp nhìn ra bên ngoài, xoay ly rượu đã cạn trong tay, cậu chậm chạp nói.
“Trời sáng rồi.”
“A. Phải.” Hoàng Long gật gù ra vẻ không hiểu câu Phi Điệp nói có nghĩa gì. Cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào anh, đặt ly rượu trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế.
“Anh nên về rồi.”
“Đợi tôi uống hết ly rượu đã.” Hoàng Long hấp tấp đưa ly rượu lên môi, anh muốn kéo dài thời gian, muốn được trò chuyện với Phi Điệp lâu hơn chút nữa, dù chỉ lâu hơn một giây, một phút. Và lập tức nhận ra anh đã làm hành động thật ngớ ngẩn, ly rượu cạn không còn giọt nước từ lâu, lấy gì mà uống. Hoàng Long lúng túng gãi đầu nhìn Phi Điệp cười trừ. Nhưng cậu không nhìn anh mà tiếp tục đi ra mở cửa và đứng im chờ ở đó, buộc Hoàng Long phải đứng lên lủi thủi đi ra theo.
“Đừng nói cho ai biết việc anh đến đây.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn bất cứ ai quấy rầy sự yên tĩnh của tôi, không một ngoại lệ nào. Vậy nên việc anh từng đến đây sẽ gây phiền phức cho tôi.”
“Tôi hứa sẽ giữ kín chuyện đã đến đây. Tuyệt đối không nói cho người thứ ba biết, dù người đó có là Anh Thảo!”
“Vậy, anh về đi.”
Phi Điệp lạnh lùng buông một câu rồi đóng cửa lại nhưng Hoàng Long đã nhanh tay chặn cửa. Phi Điệp nhíu mày hỏi.
“Bỏ quên đồ sao?” Tất nhiên Hoàng Long đâu có mang theo cái gì ngoài bộ quần áo đang mặc và đôi dép đang mang mà nói là bỏ quên đồ. Câu nói của Phi Điệp phải nên hiểu là: anh- còn- chưa- chịu- đi- à. Hoàng Long không hiểu sao lại anh đột nhiên đưa tay chặn cửa, chính anh cũng bất ngờ với hành động của mình. Như là một phản xạ tự nhiên của cơ thể, không kịp cả suy nghĩ. Anh nhìn Phi Điệp hỏi giọng ngập ngừng như đứa trẻ xin quà.
“Tôi có thể đến đây lần nữa được không?”
“Tại sao?”
“Thì…chúng ta nói chuyện rất vui vẻ và hợp nhau, tuổi tác cũng xấp xỉ, anh lại là anh trai của Anh Thảo….” Hoàng Long càng lúc càng nói lung tung, không hiểu mình đang nói gì. Tự chửi cái lưỡi thét ra lửa mửa ra khói dẻo tựa cao su hôm nay đã đi nghỉ hưu ở đâu rồi. Anh vò cái đầu đến mức tóc rối như ổ quạ hy vọng rớt ra được vài chữ để nói, trông thật là ngố. Đến nỗi Phi Điệp phải quay người đi che giấu nụ cười dần hiện trên môi. Và không hiểu sao lúc đó cậu cũng như anh, buột miệng nói một câu
“Thích thì cứ đến.”
“Thật không? Tôi có thể đến đây thường xuyên hả?” Hoàng Long hớn hở nhìn Phi Điệp đang gật nhẹ đầu.
“Vậy tối nay tôi sẽ lại đến. Mỗi ngày sẽ đến. Hứa chắc đấy!” Hoàng Long vừa đi lùi vừa la lên, không biết vụng về thế nào mà cắn phải lưỡi, vài bước thì vấp trúng hòn sỏi, đi loạng choạng như người say rượu, không đụng cái này thì cũng vấp cái kia, trông như một đứa trẻ được cho kẹo vui mừng đến quên hết mọi chuyện chung quanh. Phi Điệp nhìn theo cho đến khi anh khuất bóng sau hàng cây, tự hỏi tại sao lúc nãy cậu lại buột miệng đồng ý gặp lại một người lạ như anh, điều mà cậu đã cố hết sức tránh né trong suốt nhiều năm nay. Có thật tất cả chỉ là tình cờ ngẫu nhiên? Chỉ là vô tình và vô ý mà hai người gặp nhau?
Không ai biết trước được tương lai, không ai thoát được bàn tay đùa giỡn của thần Số Phận. Mỗi một con người không thể chạy trốn khỏi tấm lưới của tình ái, không thể trốn tránh.
Nắng nghiêng nghiêng chiếu lên những tán cây, bóng đen của lá hoà cùng với một cái bóng đổ dài xuống mặt đường rải sỏi.
Hết chap 4
——————