Xuân yêu thương - Chương 1
Người ta thường ngưỡng mộ những gia đình hào môn lắm tiền nhiều của. Nhưng có mấy ai biết, những người sống trong gấm lụa ấy đã phải trả giá bao nhiêu máu và nước mắt để đổi lấy địa vị và danh vọng? Câu chuyện dưới đây phơi bày những bi kịch được giấu kín nơi cổng cao rào sắt ấy, về một tình yêu muộn màng, như đoá hoa tím buồn thương Forget-me-not nở muộn vào cuối xuân. Tình yêu dù có đau đớn, bi ai thì vẫn là một tình yêu đẹp
Nhà họ Trần là một đại thế gia, khi chiến tranh thế giới bùng nổ, duy chỉ có công ty nhà họ Trần đứng vững. Đến đời ông Trần Mộng, nhờ tài năng kinh doanh ông đã đưa tập đoàn họ Trần lên vị trí lớn mạnh, trở thành tập đoàn Châu Á đầu tiên lọt vào hàng top thế giới về uy tín lẫn chất lượng các mặt hàng. Ông Trần Mộng là một người có ngoại hình điển trai, phong độ, có tài kinh doanh, thế nên tuy đã ngoài năm mươi ông vẫn có nhiều cuộc tình ong bướm bên ngoài. Ông có tất cả bảy người con trai, bảy người con gái và năm bà vợ. Tiếc thay các bà vợ đều lần lượt qua đời trước ông, duy chỉ còn lại người vợ thứ năm nhỏ hơn ông hai mươi tuổi mà ông mới cưới về. Trong các bà vợ ông yêu quí nhất là người vợ cả, bà Bích Ngọc. Bà là người vợ đẹp và hiền dịu, cũng là mối tình từ thời còn đi học của ông. Người ta thường nói hồng nhan bạc phận, có lẽ câu nói này đúng với bà Bích Ngọc. Sau khi sinh cho ông Trần Mộng một người con trai, bà lâm bệnh nặng rồi qua đời ở tuổi chưa tới bốn mươi. Vì quá yêu bà Bích Ngọc ông gần như suy sụp tinh thần, may sao bà còn để lại cho ông một người con giống hệt mình như đúc, đứa con trai thứ ba nhà họ Trần, Trần Phi Điệp. Ông yêu quí cậu con trai này một phần vì tính tình hiền lành hay giúp người không tính thiệt hơn, không tham lam đòi hỏi như những người con khác. Và cũng vì gương mặt cậu ta xinh đẹp giống hệt mẹ mình, người mà ông Trần có lẽ yêu thương nhất trong tim. Phi Điệp không những có gương mặt đẹp mà cậu còn giỏi về hội hoạ, đàn ca. Nhưng Phi Điệp dù có xinh đẹp, tài giỏi, tính tình được lòng bao nhiêu người vẫn không thể chống lại bệnh tật. Do sinh thiếu tháng, Phi Điệp thường hay đau ốm và mang một loại bệnh bẩm sinh vô phương cứu chữa. Từ nhỏ cậu không được phép đi khỏi nhà một bước bởi sức đề kháng của cậu rất yếu, nếu đã mắc bệnh thì rất lâu lành. Ông Trần tuy hết mực yêu thương Phi Điệp nhưng thường xuyên phải vắng nhà lo chuyện làm ăn, không thể ở bên mỗi khi cậu yếu ớt bệnh hoạn. Các anh chị em một số do tuổi tác cách biệt khó nói chuyện hợp nhau, một số ganh ghét cậu vì được cha yêu thương chiều chuộng, cậu từ nhỏ luôn phải sống trong cô đơn thiếu vắng tình thân. Trong những năm tháng cô đơn bệnh tật và sự ghẻ lạnh của chính anh em ruột thịt ấy, nhờ có người anh họ hơn cậu cả chục tuổi Trần Hạc Vĩ bên cạnh động viên, Phi Điệp mới có thể mỉm cười bình thản chịu đựng nỗi đau xé ruột xé gan mỗi khi căn bệnh quái ác phát tác
Mùa xuân, hoa mai vàng nở rộ, những cánh hoa bay lạc đến bên khung cửa sổ màu nâu gỗ khép hờ đung đưa theo từng cơn gió thổi. Những chú chim sẻ bay sà đến nơi ánh nắng rọi trên chiếc bàn nhỏ trải một tấm khăn màu hồng đào, chen nhau kêu ríu rít như một dàn đồng ca thiên nhiên, mong người đang nằm trên chiếc giường gỗ trải tấm drap màu trắng sẽ đi đến cùng đùa vui dưới nắng xuân. Nhưng đáp lại chỉ là không gian tĩnh lặng thỉnh thoảng khoấy động bởi tiếng thở khò khè nặng nhọc. Phi Điệp bị sốt nằm trên giường đã gần môt tháng nay, xem ra lần bệnh này kéo dài hơn mọi lần. Trong cơn mơ hồ cậu cảm nhận được một bàn tay rất ấm áp đặt lên trán đo nhiệt, và bàn tay ấm áp ấy tiếp tục lau người cậu, thay bộ đồ đẫm mồ hôi bằng một bộ đồ ngủ mới, tất cả hành động đều rất nhẹ nhàng như sợ làm cậu thức giấc. Trong trí óc mơ của cậu, Phi Điệp nhớ ông Trần đã đi làm ăn tận bên Macao đến tháng sau mới quay về được, ngoài người hầu hàng ngày đem thuốc và thức ăn tới thì chỉ có một người quan tâm chăm sóc cậu như thế này. Phi Điệp cố mở đôi mắt nặng trịch của mình ra, cậu mệt nhọc nói
“Anh…?”
Một người thanh niên có mái tóc đen dài được cột gọn ra sau gáy, vài lọn tóc rũ xuống vai áo sơ mi trắng. Khoé môi nhếch lên trông giống như một nụ cười nửa miệng, dù rằng lúc này anh ta không hề cười, càng làm gương mặt điển trai thêm quyến rũ mê hồn
“Xin lỗi, anh làm em thức giấc!”
“Không sao, có anh tới em cũng không muốn ngủ nữa.”
“Em nói thế anh sẽ nghĩ mình là kẻ có tội đã làm em bệnh nặng hơn đấy!”
Hạc Vĩ đỡ cậu ngồi tựa vào thành giường, sắc mặt Phi Điệp trông hồng hào lên và tươi tỉnh hơn đôi chút trước lúc anh đến. Phi Điệp thắc mắc hỏi
“Sao lại thế?”
Hạc Vĩ cười cười, nói giọng nửa đùa nửa thật. “Vì em không chịu nghỉ ngơi thì sao khoẻ lên được, anh không mang tội thì là gì? Bác trai mà biết em bệnh nặng hơn là tại anh, thì thể nào bác ấy cũng đem anh ra làm mồi cho bầy cá ngoài vườn mất!”
“Không phải lỗi của anh! Là tại em muốn thức khi có anh bên cạnh. Em sẽ nói với cha không được bắt tội anh!”. Phi Điệp hấp tấp nói
“Ngốc ơi, anh chỉ đùa thôi mà, không cần khẩn trương đến vậy đâu!” Hạc Vĩ búng nhẹ vào trán Phi Điệp, tay cậu xoa trán mày cau lại nhưng miệng thì cười khúc khích.
Mẹ Hạc Vĩ là em họ của ông Trần Mộng, một lần bà du lịch tại Pháp gặp một hoạ sĩ nổi tiếng người bản xứ thế là họ yêu rồi kết hôn với nhau luôn. Nghe nói ông Trần đã phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân này thậm chí cắt đứt quan hệ anh em, bởi ông không thích có quan hệ nào khác ngoài chuyện làm ăn với người ngoại quốc. Hai gia đình chỉ nối lại mối quan hệ vài năm gần đây khi Hạc Vĩ trở thành họa sĩ trẻ nổi tiếng quốc tế. Anh chẳng những là hoạ sĩ trẻ tài năng, lại là con lai nên có vẻ điển trai kiểu Tây Âu, làm con tim biết bao nhiêu cô gái rung động, từ những cô thiếu nữ ngây thơ đến các bà thiếu phụ từng trải. Nhưng không hiểu sao Hạc Vĩ không để mắt đến cô gái nào, chỉ luôn quanh quẩn bên cạnh Phi Điệp mỗi khi về nước. Thái độ của anh đối với người ngoài rất lạnh lùng, duy chỉ có Phi Điệp là được anh ân cần quan tâm một cách thái quá. Có vài người thắc mắc về thái độ đối xử đặc biệt của anh với Phi Điệp, khi được hỏi anh chỉ cười bí ẩn mà không trả lời.
Hiện giờ Hạc Vĩ đang thổi và đút từng muỗng cháo cho cậu, anh nhất quyết đòi tự đút cho cậu ăn, với lý do cậu còn yếu chưa đủ sức cầm muỗng. Anh nhìn cậu ăn bằng vẻ mặt dịu dàng hiếm ai được thấy, chỉ khi bên cậu anh mới thường hay thoải mái cười đùa. Phi Điệp duỗi hai tay làm động tác vươn vai, xem ra sau khi toát mồ hôi bởi chén cháo nóng cậu đã khoẻ khoắn hơn, không còn vẻ lừ đừ mệt mỏi nữa. Phi Điệp vừa duỗi người vừa nói với Hạc Vĩ
“Nhờ anh mà bây giờ em thấy tỉnh táo hẳn ra!”
“Anh chỉ đút cho em ăn thôi, không cần nịnh anh như thế đâu.”Hạc Vĩ cười, tay đặt chén rỗng lên cái tủ sắt cạnh bên giường cậu đang ngồi. Phi Điệp hấp tấp phân bua
“Không, em nói thật đấy! Anh giống như là mẹ vậy, dù bà đã mất khi em mới năm, sáu tuổi, ký ức mờ nhạt nhưng em không quên bàn tay dịu dàng bế em trong nôi, từng câu hát ru của mẹ. Sau khi mẹ mất trong nhà chỉ có anh và cha là thương em, nên em yêu cha và anh nhất trên đời!”
“Này này, anh không vui khi em xem anh là mẹ đâu nhé. Nói thế hoá ra anh thành phụ nữ à?”
“Ý em không phải thế! Em muốn nói anh có vị trí đặc biệt trong tim em!” Phi Điệp nói nhanh như sợ Hạc Vĩ sẽ hiểu lầm, cậu đã quyết định sẽ thẳng thắn bộc lộ tình cảm “đặc biệt” dành cho anh vào đúng hôm nay, sinh nhật mười sáu tuổi của cậu. Phi Điệp không muốn phải ghen tuông ganh tỵ mỗi khi nghe lời đồn về những cuộc tình của anh nữa, cậu muốn làm rõ mối quan hệ với anh ngay ngày hôm nay. Hạc Vĩ xoa đầu Phi Điệp cười nhẹ nói
“Anh biết. Anh chỉ đùa với em chút thôi, không cần cuống lên như thế. Vậy em xem anh là gì nào? Chắc là như người anh cả phải không?”
“Không phải anh trai, còn hơn thế nữa cơ…” Phi Điệp đỏ mặt nói lí nhí, mặt ngày càng cúi sát xuống tấm chăn như muốn rút nhỏ mình hết sức có thể, nếu bé bằng hạt đậu thì càng hay. Anh nhăn trán ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, sau cùng ngước lên nói với cậu vẻ chịu thua, tay khoanh trước ngực
“Không phải anh trai thì là gì? Anh chịu, không đoán ra nổi!”
“Em…”Phi Điệp nói mà như không nói, môi mấp máy nhưng chỉ có vài tiếng rì rầm không thể nghe được thoát ra, tay cậu bấu chặt vào tấm chăn đến mức nó gần như sắp rách dưới lực nắm những ngón tay nhỏ của cậu. Hạc Vĩ đứng dậy khỏi ghế ngồi hẳn lên giường, anh cúi người kề sát tai gần miệng cậu hỏi giọng tò mò
“Sao cơ? Em nói lớn chút. Anh không nghe rõ!”
“Em yêu anh!!!”
Phi Điệp hít một hơi thật sâu rồi hét lớn vào tai anh. Nói xong cậu lập tức quay mặt về hướng cửa sổ đang mở như là đang nhìn một cái gì lý thú hay kỳ lạ nhất trên đời, mà nơi chốn xảy ra là bên ngoài khung cửa sổ. Màu đỏ từ má cậu lan dần tới lỗ tai theo vận tốc ánh sáng đáng kinh ngạc. Hạc Vĩ giật bắn người ngồi dậy, tay xoa lỗ tai đang ù đi vì âm lượng lớn bất ngờ của cậu vừa càm ràm nói
“Em đâu cần hét lớn như vậy, làm tai anh suýt chút điếc luôn rồi. Mà khi nãy em nói gì nhỉ, cái gì mà ’em’ rồi cái gì ‘yêu’? Anh không nghe rõ lắm!”
Phi Điệp nhìn anh đôi mày chau lại, cậu đã lấy hết can đảm thổ lộ thế mà anh lại bảo là không nghe rõ, thử hỏi ai mà không thấy bực mình. Nhưng gần như ngay lập tức sau khi hỏi câu trên Hạc Vĩ đập mạnh tay vào nhau la lên vẻ hiểu biết, Phi Điệp lén thở phào vì nghĩ anh đã hiểu ra. Nhưng rốt cuộc anh lại nói một câu làm Phi Điệp tức muốn xì khói
“A! Anh biết rồi. Em đang tương tư cô bé nào và nhờ anh làm tư vấn viên có phải không?”
Hạc Vĩ cười mà không thèm giấu nụ cười đểu đầy vẻ trêu chọc, dù mắt anh trong tíc tắc loé lên tia nhìn bực dọc và ganh tỵ. Đến lúc Phi Điệp ngước lên thì ánh nhìn kỳ lạ ấy liền biến mất thay vào đó là vẻ tò mò và thích thú, nên cậu không thể thấy diễn biến kỳ quặc trong đôi mắt anh. Lại thêm Phi Điệp đang rất bực bội bởi cái sự ngu ngốc của Hạc Vĩ đến mức quên cả xấu hổ và mọi chuyện xung quanh, cậu nói lớn
“Em đang nói là em yêu anh!!!”
Lần này thì cái lỗ tai suýt điếc của Hạc Vĩ đã nghe rõ lời cậu nói, anh kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt mình. Phi Điệp mặt đỏ đến từng phân một không chừa chút xíu màu trắng nào trên gương mặt, mà rõ ràng theo như anh thấy mấy phút trước làn da ấy vẫn còn trắng như trứng gà bóc. Một lúc sau khi não Hạc Vĩ tiếp nhận và phân tích xong thông tin vừa nghe được, anh nằm lăn ra giường cười sặc sụa. Phi Điệp không hiểu gì cả, cậu chau mày lay mạnh tay anh hỏi giọng khó chịu
“Sao anh lại cười?”
Hạc Vĩ dùng mu bàn tay quẹt nước mắt, anh ngồi dậy chỉnh lại vạt áo sơ mi cho phẳng phiu, giơ tay bẹo má cậu miệng vẫn còn khúc khích cười
“Nhóc ngốc, em còn nhỏ lắm chưa biết yêu là gì đâu. Từ nay đừng tuỳ tiện nói ra chữ yêu, dễ gây hiểu lầm lắm, hãy dùng từ thích hay mến sẽ hợp với em hơn!”
Phi Điệp nghe xong mặt mày còn đỏ hơn, nhưng không phải vì xấu hổ nữa mà vì tức giận. Cậu phùng má hét lên. “Em không còn nhỏ nữa. Em đã mười sáu tuổi rồi! Em biết yêu là như thế nào! Em yêu anh! Em yêu anh!! Em yêu anh!!!”
Phi Điệp tấn công anh liên tục bằng âm thanh. Hạc Vĩ nghiêm mặt thôi không cười cợt nữa. Anh xoa đầu Phi Điệp và dịu dàng nói, giọng Hạc Vĩ nghiêm túc như người anh trai đang dạy bảo em nhỏ ăn quà vặt trước bữa cơm là không tốt
“Thôi nào. Đừng nói nữa, đã bảo em chỉ hiểu lầm tình cảm của bản thân mình thôi. Đợi lớn hơn chút nữa, gặp được cô gái mà em thích em sẽ biết yêu là gì và chuyện hôm nay sẽ trở thành trò cười cho xem. Anh bảo đảm đấy!”
Vừa dứt câu Hạc Vĩ còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt rất ư đáng ghét. Phi Điệp bực bội gạt bàn tay ấm áp của anh ra, cơn tức giận trong cậu giờ như núi lửa phun trào. Mắt cậu nhìn thẳng vào mặt anh, Phi Điệp tức tối lập lại lời nói, khẳng định tình cảm đối với anh một lần nữa
“Đã bảo em yêu anh mà!”
Hạc Vĩ cũng tỏ vẻ hết sức kiên nhẫn, như đang giải thích một cộng một bằng hai với đứa trẻ lên năm, dù trông anh như sắp nổi nóng lên
“Anh đã nói em chỉ đang hiểu lầm giữa yêu và thích thôi!”
Phi Điệp không chịu thua, cậu hét lên
“Không mà!”
“Em có!”
Hạc Vĩ không phải loại người dễ chịu thua chỉ vì đối phương quá đáng yêu hay giọng hét lớn hơn anh. Thế là xảy ra một cuộc chiến xem giọng ai lớn hơn bùng nổ dữ dội trong căn phòng nhỏ, làm chim chóc bay tán loạn tìm chỗ núp
“Em nói không là không!”
“Anh nói có là có!”
“Không!!!”
“Có!!!”
Nếu cứ tiếp tục cãi lý kiểu này cậu hiểu mình sẽ thua Hạc Vĩ là cái chắc, bởi hơi sức cậu yếu hơn anh nhiều làm sao cãi lộn nổi. Không lâu sau quả nhiên Phi Điệp khàn giọng sắp tắt tiếng bởi la hét quá nhiều, đứng trước tình thế sắp thua nhưng cậu vẫn bướng bỉnh không chịu đầu hàng, có lẽ nguyên nhân là tại nụ cười nửa miệng đắc thắng trên môi anh nên cậu nhất quyết không bỏ cuộc. Và Phi Điệp phải dùng tới thượng sách mà lúc tỉnh táo hay nằm mơ cậu cũng không dám làm, có lẽ tại cơn nóng giận cho cậu thêm can đảm chăng. Cậu đột ngột chồm người tới choàng tay vòng qua cổ và đặt một nụ hôn lên môi anh. Hạc Vĩ bất ngờ, anh hoàn toàn bị động, ngồi trơ ra như khúc gỗ mắt trừng trừng nhìn cậu đang lao tới mục tiêu là môi anh. Tình thế chuyển biến, chẳng lẽ Phi Điệp là người chiến thắng cuối cùng? Nếu được vậy thì hay, tiếc là do chưa có kinh nghiệm, thay vì hôn môi thì răng cậu lại va vào răng anh một cái thiệt mạnh, hên là chưa có chiếc răng nào bay ra ngoài. Phi Điệp buông anh ra, cả anh và cậu cùng nhăn mặt đưa tay lên miệng bởi cơn ê răng đang ập tới như sóng cuộn. Vừa quê vừa xấu hổ Phi Điệp giận dỗi chộp vội lấy tấm chăn che đi gương mặt đang đỏ và nóng dần lên, chờ đợi anh sẽ cười nhạo cậu ngốc nghếch. Hạc Vĩ ngồi lặng người mắt nhìn đăm đăm chiếc chăn xám trong đó có cậu nơi đầu giường, và anh cũng không cười nhạo cậu như vẫn thường làm, trong ánh nhìn tràn ngập yêu thương, điều mà bao năm qua anh phải cố hết sức kìm nén không để nó bộc lộ ra ngoài. Sự non nớt và bạo dạn trẻ con của cậu quá đáng yêu. Đến nỗi anh không thể kềm chế bản thân mình được nữa, sao phải kềm chế tự làm khổ mình khi mà anh đã biết Phi Điệp cũng yêu anh như anh yêu cậu? Hạc Vĩ nhẹ gỡ tấm chăn ra khỏi người cậu, xoay Phi Điệp lại đối diện với mình. Hai bàn tay nhẹ nâng mặt cậu lên, áp sát trán mình vào trán cậu để đôi mắt trong veo của cậu nhìn thấy tình ý chất chứa trong mắt anh
“Anh hiểu lòng em rồi, thế nên đừng giận dỗi nữa!”
“Có thật anh đã hiểu? Anh không trêu chọc em nữa chứ?” Phi Điệp nhìn anh bằng đôi mắt ngờ vực dù miệng cậu đã nở nụ cười, Hạc Vĩ vờ ra vẻ thất vọng nói
“Em không tin anh sao? Lẽ nào anh lại mất uy tín dữ vậy!”
“Ai biết được, anh luôn gạt em mà!”
“Vậy anh chỉ còn một cách là chứng minh cho em thấy lòng anh…” Hạc Vĩ bỏ lửng câu nói từ từ áp sát mặt vào cậu, Phi Điệp nhìn đôi mắt sói đội lốt cừu của anh mà sợ. Cậu giơ tay chặn miệng anh trước khi đôi môi kia kịp chạm vào môi cậu
“Em tin anh rồi! Không cần chứng minh nữa đâu!”
“Quá trễ!”
Hạc Vĩ liếm nhẹ lòng bàn tay của cậu, Phi Điệp cảm thấy như bị điện giật và nhột nhạt, cậu rụt vội tay lại. Hạc Vĩ mỉm cười nhìn cậu gian ác, nhanh chóng vật cậu xuống giường. Anh vuốt ve lọn tóc đen mềm mại, di ngón trỏ từ vầng trán cao xuống cái mũi nhỏ xinh, mân mê bờ môi hồng nay đã khô nứt đôi chút vì bệnh. Anh liếm nhẹ làm ướt môi cậu, lập tức cậu rùng mình bởi cái lưỡi như con rắn nhanh chóng xộc vào miệng cậu và đùa giỡn trong vòm họng. Còn tay anh thì lần mở từng chiếc cúc áo trên bộ pijama của cậu. Chẳng mấy chốc Phi Điệp không còn thứ gì trên thân thể, anh nhìn cậu không giấu nổi vẻ thích thú và thèm khát. Cậu đưa hai tay lên ngực anh, ngăn Hạc Vĩ ngừng tiến tới gần cậu hơn. Phi Điệp đỏ mặt lúng túng nói
“Làm chuyện này hình như vội vàng quá anh à!”
“Anh không thể chờ được nữa. Anh đã muốn có em ngay từ lần đầu tiên gặp em”
“Anh không sợ bị em lây bệnh sao?”
“Không sao, anh rất khoẻ xưa nay chưa bao giờ bệnh.”
“Nhưng em đang bệnh mà, còn yếu lắm hay để hôm khác đi!”
“Anh sẽ dịu dàng, em đừng lo!”
Phi Điệp lúng túng trước nụ cười mê hoặc của anh, đầu óc trống rỗng của cậu vận hết công suất cố tìm ra một lý do nào đó để ngăn anh lại. Trong lúc cậu mãi suy nghĩ thì anh đã cởi xong đồ và đang đuà nghịch làn da cậu bằng lưỡi, làm cậu cảm thấy cả người nóng bừng còn hơn bị sốt cao. Phi Điệp dùng đôi tay yếu ớt cố đẩy anh ra xa
“Nhưng em…! A…!!!”
Hạc Vĩ cắn nhẹ vào chiếc cổ nhỏ của cậu, Phi Điệp la lên không nói thêm được gì nữa. Hạc Vĩ là người đàn ông đầy kinh nghiệm trên tình trường, anh dễ dàng làm cậu đê mê lạc trong thế giới đầy khoái cảm. Dĩ nhiên anh cũng được cậu đáp lại bằng cơ thể non tơ trinh nguyên.
Vào giây phút thức giấc nhìn sang bên cạnh trông thấy gương mặt thiên thần ngủ trong tay anh, Hạc Vĩ biết mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Một đoá hoa đã bừng nở, đoá hoa trắng thuần khiết nhất thế gian giờ đây đã thuộc về anh
Thời gian trôi qua, hoa nở rồi hoa tàn, hạ đến rồi đông đi. Từng ngày bên Hạc Vĩ với cậu là một hạnh phúc không gì bằng, nhưng vẫn có nỗi băn khoăn lo lắng âm thầm dấy lên trong lòng Phi Điệp. Chúng tích tụ dần theo năm tháng như cơn bão chực chờ thoát khỏi đôi môi hồng.
Vườn hoa nhà Trần gia có thể nói là không thua gì các danh lam thắng cảnh trên thế giới. Cấu trúc nhà họ Trần gồm nhà chính để tiếp khách, mở tiệc tùng, là nơi những người trong nhà ở. Cạnh hai bên nhà chính là nơi cho người hầu ở, tuy trông nhỏ hơn nhà chính rất nhiều nhưng cũng đủ sức chứa mấy trăm người. Phía sau nhà chính là gian nhà phụ, dùng để nghỉ ngơi mỗi khi hè đến hay để học tập vui chơi, sau khi bà Bích Ngọc qua đời thì Phi Điệp vào dưỡng bệnh, từ đó nhà phụ luôn trong trạng thái yên tĩnh không còn nhộn nhịp ồn ào nữa. Ngăn cách giữa nhà chính và nhà phụ là một khu vườn rộng lớn, hoa nở quanh năm, ông Trần thường tự hào khoe vườn nhà ông không thiếu loại hoa nào trong bốn mùa, từ những loài hoa quý đến những bông hoa dại. Mùa xuân chim hót ríu rít, từng bông hoa tranh nhau khoe áo mới đầy màu sắc. Mùa hạ những cánh hoa càng thêm rực rỡ dưới nắng vàng. Mùa thu lá phong rơi đầy trên những hàng cây, cảnh tượng đẹp nhất khi thu đến chính là vào lúc bình minh hay hoàng hôn buông xuống cảnh sắc khu vườn chỉ còn lại một màu vàng cam thơ mộng. Mùa đông hạt tuyết vương trên những cành cây như hoa tuyết, những bông hoa trắng nhỏ xinh
Bây giờ là cuối mùa thu, lá phong rơi đầy trên mặt đất trông giống như con đường được trải một tấm thảm màu cam nhạt. Bất chợt cơn gió từ đâu đến thổi mạnh làm những chiếc lá rời cành bay vòng trên không trung trước khi rơi xuống quanh hai con người đang ngồi dựa vào gốc cây phong. Phi Điệp tay nhẹ gỡ những chiếc lá vương trên tóc anh miệng khẽ hát một bài ca tình mùa thu giai điệu du dương, Hạc vĩ nằm gối đầu trên đùi cậu mắt lim dim vẻ thoải mái. Không khí yên bình hạnh phúc đột ngột bị phá vỡ bởi câu hỏi của Phi Điệp
“Anh có yêu em không?”
“Sao hôm nay em lại hỏi câu ngốc ngếch này?” Hạc Vĩ mắt vẫn nhắm, khẽ cười hỏi lại cậu
“Vì cho đến bây giờ anh vẫn chưa một lần nào nói yêu em!”
Phi Điệp giận dỗi trả lời tay thôi nghịch tóc anh. Hạc Vĩ nằm bật cười, anh ngồi dậy tay khều nhẹ mũi cậu chế giễu
“Em ngày càng giống một cô bé nhõng nhẽo rồi đấy!”
“Trả lời em đi, anh có yêu em không?”
“Chuyện đó đâu cần phải hỏi, em biết quá rõ rồi còn gì.”
“Nhưng…”
Hạc Vĩ chặn câu hỏi kế tiếp của cậu bằng một nụ hôn, anh hôn như muốn nuốt lấy đôi môi hồng, như muốn cướp lấy từng hơi thở, còn tay không ngừng di chuyển khắp người cậu như một động tác gây mê đầy kích thích. Không lâu sau Phi Điệp nói trong hơi thở gấp gáp, tay ôm chặt lấy anh
“Chúng ta sẽ bên nhau mãi nhé anh!”
Hạc Vĩ ngừng đôi môi đang chiếm lấy làn da trên cơ thể cậu, anh buông cậu ra gương mặt bỗng chốc không còn vui vẻ nữa. Hạc Vĩ đứng lên xoay lưng về phía cậu, anh bước đi, từng bước chân đạp xuống những chiếc lá khô vang lên âm thanh kỳ quái nghe giống một giai điệu hay một bản nhạc dở dang, buồn và khô khốc. Mắt anh nhìn xa xăm về một nơi nào đó như không tồn tại trong thế giới này, chân anh vẫn bước chậm rãi, không nhanh nhưng dường như không thể đuổi kịp. Phi Điệp ngồi sững sờ không hiểu tại sao Hạc Vĩ lại đột ngột dừng chuyện đang làm. Phi Điệp tin cậu hiểu con người anh hơn bất kỳ ai, anh ghét nhất và không bao giờ làm chuyện nửa chừng rồi bỏ dở, vậy thì tại sao bây giờ anh bỏ cậu lại với chiếc áo còn chưa gài nút, và anh quay đi như đã quên mất cậu đang ngồi sau lưng anh. Điều gì làm anh trông buồn đến thế? Phi Điệp bất giác rùng mình sợ hãi, trong đôi mắt đen phản chiếu bóng hình Hạc Vĩ đi trên con đường màu cam giống như đang đến một thế giới nào khác, như anh đang dần rời xa cậu. Phi Điệp vội vàng đứng lên chạy về phía anh, cậu níu lấy tay áo anh nói trong hơi thở, vẻ mặt hoang mang như đứa trẻ sắp bị bỏ rơi
“Anh…?”
Hạc Vĩ dừng bước, anh nhìn cậu, trong mắt là nỗi buồn mênh mông. Anh cười, nụ cười buồn mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy, và anh trả lời câu nói lúc nãy của cậu. “Ngốc quá, sao có thể bên nhau mãi được. Lớn lên rồi em sẽ lấy vợ và anh cũng sẽ kết hôn.”
“Không được! Em không muốn! Em không cho anh kết hôn! Không cho anh lấy ai hết! Anh phải bên em mãi mãi!!!” Phi Điệp nói giọng kích động tay nắm chặt đến nỗi làm bung nút tay áo của Hạc Vĩ. Cách nói bướng bỉnh như trẻ con khăng khăng giữ đồ chơi bên mình của cậu làm anh suýt bật cười. Phi Điệp yêu anh bằng con tim trong trắng như trang giấy không chút tỳ vết mực lem, yêu chân thành, không chút tính toán thiệt hơn. Chính tính cách ngây thơ không hiểu thế giới đầy rẫy sự ràng buộc và dối trá của cậu hấp dẫn anh. Dường như thời gian đã dừng lại trên người Phi Điệp, một linh hồn non nớt trú ngụ trong thân thể thanh niên hai mươi tuổi. Đã nhiều lần Hạc Vĩ suýt chút không kiềm chế được dục vọng của bản thân, từ trong sâu thẳm góc tối trái tim anh muốn phá huỷ cậu, muốn nhuộm bẩn trang giấy trắng tinh khiết. Và Hạc Vĩ không thể đếm nổi bao nhiêu lần anh thức giấc vào nửa đêm, điên cuồng tìm kiếm cậu và chỉ thở phào khi thấy cậu ngủ bình yên trong ánh sáng, nơi mà bàn tay đen tối của anh không thể chạm vào hay làm hại cậu.
Cánh tay Hạc Vĩ giơ lên ngập ngừng nửa như muốn ôm lấy cậu nửa như muốn buông xuôi. Giờ đây trong ánh sáng hoàng hôn xuyên qua từng kẽ lá, con người đứng trước mặt anh, con người thuần khiết nhất đang nhìn anh, ánh nhìn tưởng như lột trần cái bóng đen tối của anh lôi ra trước ánh sáng. Thoáng trong một giây phút đôi mắt tăm tối của anh trốn tránh đôi mắt đen lấp lánh sáng như ánh sao, nhưng rồi anh cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu. Đôi mắt Phi Điệp sao mà ngây thơ quá, trong sáng quá. Anh không muốn đôi mắt ấy sẽ có ngày mất đi tia sáng, không muốn cậu nhìn thấy những thứ không nên thấy, những thứ của bóng tối. Phi Điệp là sinh vật thuộc về ánh sáng, cậu phải đứng trong thế giới đầy màu sắc và anh sẽ gom hết bóng tối vào mình, để cậu mãi mãi toả ánh sáng rực rỡ. Hạc Vĩ ôm Phi Điệp vào lòng, thì thầm những lời nói lừa dối cậu và cũng là để lừa dối chính mình
“Vậy chỉ còn một cách duy nhất là anh và em suốt đời không lấy vợ, như thế ta sẽ mãi bên nhau.”
Phi Điệp nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao, nụ cười hồn nhiên nở trên môi cậu. Suốt đời Hạc Vĩ chưa bao giờ biết thì ra một nụ cười có thể làm người ta đau như vậy, đau đến mức muốn chảy nước mắt. Giơ ngón út tay trái lên Phi Điệp nói
“Hứa nhé anh! Hai ta suốt đời không lấy vợ!”
Lời thề nghéo tay, một lời thề trẻ con. Hạc Vĩ ngập ngừng nhưng cũng giơ tay lên lồng ngón út vào tay Phi Điệp
“Ừ, mãi mãi bên nhau!”
Đột ngột một cơn gió mạnh thổi đến, cuốn những chiếc lá xoay vòng trên mặt đất, như đang trong cơn lốc nhỏ không cách nào thoát ra để tự do bay lên. Tóc và vạt áo của Hạc Vĩ và Phi Điệp cùng bay theo chiều gió quyện vào nhau. Hoàng hôn buông phủ xuống khu vườn, soi sáng hai thân người đang ôm chặt lấy nhau, hôn nhau như không có ngày mai, mà ngày mai thật sẽ đến với họ không?
Từng ngón tay đan vào nhau, cứ tưởng là rất chặt đến không thể tách rời, lời thề là vĩnh viễn. Nhưng một bàn tay đã buông lơi, một người đã bước ra khỏi lời thề ước trẻ con khi xưa. Chỉ còn lại bàn tay chơi vơi, một hình bóng đơn côi giữa những chiếc lá phong rơi cuối thu. Vì là lời thề trẻ con nên có thể dễ dàng phá hủy, dễ dàng quên đi, có phải không?
Hết chap 1