Xin lỗi, nhưng em đúng là... - Chương 13
Tuấn đẩy cậu ngồi xuống ghế, còn anh thì loay hoay với những món ăn trên bàn. Thường ngồi đó và nhìn anh, cậu mỉm cười, đôi lúc ông trời cũng không quá tàn nhẫn với cậu …
– Chào em …
– Ông … Sao ông lại biết chỗ này?
– Ồ, anh là ai em quên rồi sao? Em có chạy đằng trời em ạ. Chà … nhà đẹp đấy …
– Ông đi ra khỏi đây, nơi này không chứa những hạng người như ông.
– Em đừng quên, thằng Tuấn của em nó sống nhờ cái gì.
– …
– Phải vậy chứ, biết điều đó em à, haha. Lần này anh trở lại, sao không ra sân bay đón anh?
– Tôi bận.
– Bận làm tình với thằng Tuấn à?
– Thì sao? Mẹ tôi đã không còn rồi, làm ơn, tôi xin ông, xin ông tha cho tôi.
– Anh có đày đọa em gì đâu mà tha với xin, anh chỉ muốn em vẫn như xưa, vẫn cùng anh làm tình thôi mà, há há.
– …
– Em đi đâu vậy?
Thường khẽ rợn người, run rẫy, đôi mắt cậu chợt hằn lên những nỗi đau từ trong quá khứ, cậu vội lao vào phòng ngủ lục lọi thứ gì đó.
– Đây … Cái này là chìa khóa căn nhà ở quận 7, cái này là giấy chủ quyền, làm ơn, ông đi đi.
– Haha, em tưởng tôi đến đây là vì mấy cái này à?
– Ông …
– Anh chỉ muốn em, làm tình với em, được nghe tiếng rên của em … haha.
– …
Thường gục xuống sàn, bao nhiêu sức lực trong cậu bỗng tan biến mất, những ký ức đau đớn mà cậu từng trải qua suốt 2 năm chợt dồn về … nước mắt cậu trực tuôn.
– Anh ghé xem em thế nào thôi, nhớ là khi nào anh cần thì phải tới liền nghe cưng. Ha ha.
– …
– Bye bye em.
…
Thường chạy thật nhanh, … mưa rơi … những giọt mưa hòa vào dòng nước mắt của cậu. Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một … không hơn không kém, không thể có và cũng chẳng bao giờ với tới được anh. Ở thế giới của cậu, anh chẳng bao giờ tới được, nó quá khác biệt, quá hoang đường …
Thường mỏi mệt lê lết về nhà thì hay tin mẹ cậu đang ở bệnh viện, bệnh tình của mẹ cậu đã trở nặng …
– Mẹ có sao không mẹ?
– Mẹ không sao con à, mẹ khỏe rồi.
– Mẹ lần nào cũng nói vậy. Con xin lỗi …
– Sao con của mẹ lại khóc?
– Con xin lỗi … hu hu … đáng lẽ … con không nên bỏ đi khi nãy … hu hu …
– Cho dù con làm gì, mẹ cũng không trách con đâu.
– Mẹ … chỉ có mẹ là thương con nhất, hu hu …
– Ừ, biết vậy là tốt, sao hôm nay con trai mẹ lại khóc nhè vậy nè.
– Lâu lâu con nhỏng nhẽo mà.
Chợt một người đàn ông xuất hiện, tần ngần trước cậu …
– Mẹ, ông này là ai vậy?
– Là cha con đó.
Thường lặng người …
– Cha con mất rồi mà mẹ, mẹ quên à?
– Mẹ biết con ghét cha con lắm, nhưng con ơi, dù sao cũng là cha con mà.
– Không, con không có cha, con nói rồi …
– Thường, cha xin lỗi, cha …
– Ông im đi, ai cho ông xưng cha với tôi? Cha tôi mất rồi …
– Cha …
– Thường con đừng hỗn …
– Ông đi ra … đi ra … Tôi không muốn thấy mặt ông nữa, đi …
– Em cứ nằm đây, anh sẽ quay lại.
– Đi … đi …
– Trời ơi con …
– Con không có cha mẹ ơi … con chỉ có mẹ thôi …
– …
Thường căm hận người đàn ông đã bỏ mẹ cậu đi nhưng giờ đây, gánh nặng viện phí mới làm cậu lo lắng … và cậu quyết định …
– Hôm nay cơn gió nào thổi em tới đây vậy?
– …
– Em đang buồn à? Hay mẹ em …
– Có lẽ ông thừa biết.
– Anh có phải thần tiên đâu em.
– Tôi cần tiền.
– Tốt, thẳng thắng lắm. Nhưng em không thể nhận không được em à.
– Ông muốn gì tôi cũng được …
– Tốt, phải chi em ngoan ngoãn ngay từ đầu thì hay rồi.
– Vậy là ông đồng ý.
– Anh đã đồng ý từ lâu rồi em à, chỉ chờ em thôi, haha.
…
– Anh.
– Gì vậy em? Anh đang làm việc.
– Thứ bảy là sinh nhật em.
– Vậy à?
– Dạ.
– …
Mạnh Tuấn nhíu mày nhìn Thường một hồi.
– Vậy em muốn anh tặng gì?
– Em muốn … Hi, muốn anh làm bất kì điều gì mà em yêu cầu vào ngày đó.
– … Em …
– Yên tâm, em thề sẽ không làm anh khó xử đâu, mọi việc đều trong khả năng của anh hết.
– Thật không?
– Tất nhiên là thật.
– … huhmmm
– Sao nè? Đi mà …
– Thôi được, nhưng nhớ là phải trong khả năng của anh đó.
– Yên tâm đi, em không bắt anh hái sao đâu mà lo.
Thường nở nụ cười tươi với anh, chợt anh lúng túng lảng sang chỗ khác. Cũng may chút bối rối của anh không bị Thường phát hiện, cậu đứng dậy lăng xăng vào bếp và dọn đồ ăn chiều.
– Anh có còn nhớ đây là đâu không?
– Sao anh lại quên được?
– Hi … cảm ơn anh.
– Sao lại cảm ơn anh?
– Vì anh đã không quên.
– …
– Em không quay lại đây cũng đã hơn 2 năm rồi …
– 2 năm? 2 năm qua em ở đâu?
– Địa ngục.
Thường quay lại và nhìn Tuấn mỉm cười … Địa ngục …
Vẫn con hẻm nhỏ, những ngôi nhà lao động bình dân … Thường tra chìa khóa vào ổ, từ từ mở cánh cửa và bước vào ngôi nhà … Nơi này … những gì đẹp đẽ nhất của cậu là ở đây, mẹ cậu, tuổi thơ cậu, tất cả … Đó cũng là lý do vì sao trong hơn 2 năm qua, khi những bão tố cuộc đời bắt đầu thay đổi cuộc đời cậu, cũng là lúc cậu không dám tiếp tục ở đây. Với cậu, cậu muốn nơi này thật thuần khiết, chỉ có cậu và mẹ … giờ là anh …
– Lần đầu tiên anh tới đúng không?
– Ừ.
– Nhà em đó, tuổi thơ em đó, cả đời em từng ở đây …
– …
– Chỗ này là bàn ăn kiêm luôn chỗ tiếp khách, nhà em ít có ai tới chơi lắm, nên chỉ có ba cái ghế thôi, trong này là giường ngủ mẹ em, trên gác là chỗ ngủ của em …
– …
– Đi lên xem thử không? Em vẫn để mọi thứ của mình ở đây …
– Ừ, sao em không đem theo?
– Khi xuống địa ngục, người ta có đem theo được không anh?
– … Em nói gì kì vậy?
– Không có gì …
– Chỗ ngủ dễ thương quá.
– Có dễ thương bằng chủ nhân nó không?
– Không?
– Huhm?
– Em dễ thương hơn.
– Anh giỏi nịn quá.
Thường tựa vào lòng anh, cậu trùng giọng …
– Em nhớ mẹ.
– Nhiều lúc anh cũng vậy.
– Em lúc nào cũng vậy.
Anh im lặng và quàng tay ôm cậu thật chặt …
– Mẹ em vẫn ở đâu đó bên em, như anh vậy, mất đi người mình yêu nhất cũng là điều đau đớn nhất … Nhưng mình sẽ đau đớn hơn khi không nhận ra người mà mình yêu nhất đó lại luôn ở bên mình, không phải bằng thể xác, mà là trong tâm tưởng.
– …
– Giờ anh có em và em anh là những người anh yêu nhất.
– Thật hả anh?
– Thật.
– Em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Không, anh phải cảm ơn em mới đúng, vì em đã bên anh những lúc anh đau buồn nhất, khi mà anh gục ngã, khi chẳng ai còn bên anh để nghe anh …
– Em muốn ở bên anh những lúc anh vui nữa.
– Ừ, như lúc này, vui và hạnh phúc.
– Em muốn mãi mãi …
– Ừ … sẽ là mãi mãi …
…
Thường quyết định đem theo tất cả đồ đạc cá nhân cùng những kỷ vật của mẹ cậu về nhà anh.
– Sao vậy em?
– Người này trong ảnh không phải mẹ em.
– Có khi nào bà con gì không?
– Không, nhìn người này quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi anh à.
– Ừ, đúng là quen thật …
– Mặt sau ghi là Ngọc Tuyền, Tây Ninh, năm 2000.
– …
– Em nhớ rồi …
– Ai?
– Anh nhớ người đàn bà bị điên ở cái chùa gần hồ Dầu Tiếng không?
– Bà ấy sao?
– Em nhớ dai lắm, không lầm được đâu, với lại những chuyện mẹ em kể trước lúc mất, em vẫn còn thuộc từng chữ …
– Chuyện gì?
– Chuyện dài lắm, lát lên xe em sẽ nói.
– Ừ …
– Còn có mấy lá thư nữa nè anh …
Gửi cô Ngọc …
Có lẽ cô ngạc nhiên lắm phải không? Tôi chính là Ngọc Tuyền khi xưa đây. Phải khó khăn lắm tôi mới biết được địa chỉ của cô, cũng may cô vẫn ở chỗ cũ. Còn tôi hiện giờ đang sống ở một ngôi chùa hẻo lánh.
Đây là những giây phút bình tĩnh hiếm hoi của tôi, tôi phải viết cho cô lá thư này, không thì tôi sợ tôi không còn bao giờ được tỉnh táo nữa … Tôi chỉ muốn xin lỗi. Phải chi khi xưa tôi không phải mù quáng như vậy. Đã hơn bao nhiêu năm rồi cô nhỉ? … Chắc ông trời trừng phạt tôi, tôi đã gây quá nhiều nghiệp chướng nên giờ phải chịu cảnh điên dại như thế này.
…
Tôi phải nói cho cô điều này, tôi thật ích kỉ, tôi đã bị tình yêu làm mờ mắt mình. Nhưng tôi biết làm gì đây? Ngày xưa tôi có lỗi với cô nhiều lắm, cả đứa bé nữa … Nhưng tôi chỉ là một tình nhân không hơn không kém, tôi chỉ mãi là kẻ thế chỗ thôi. Tôi vẫn tha thiết từng ngày được gặp nó, nhưng tôi hiểu nó sẽ không bao giờ nhậ tôi … Tôi cũng không muốn ai đau khổ nữa, chỉ mình tôi là quá đủ …
…
– Chắc chắn là bà ấy rồi …
– Có chuyện gì sao anh không hiểu?
– Em không biết …
– Thôi thu dọn tiếp đi em.
– Dạ.
Đột nhiên một người đàn ông đẩy cửa bước vào …
– Ông … ông làm gì ở đây?
– Thường … con.
– Ai cho ông gọi tôi là con, Ông đến đây làm gì?
– Ngày nào cha cũng thắp hương cho mẹ con.
– Người chết thì làm được gì? Sao lúc mẹ tôi sống ông không đến?
– Cha …
– Đừng có xưng cha với tôi, cha tôi chết lâu rồi. Đi anh … đi khỏi nơi này …
Cậu vội cầm tay anh chạy đi cùng với những đồ đạc vừa thu dọn …
– Ông ta là … ?
– Không ai cả.
Mạnh Tuấn chở cậu về nhà, Thường thẩn thờ nhìn ra cửa xe và yên lặng, chợt cậu quay qua và nói với anh …
– Anh chở em tới ngôi chùa lúc trước được không?
– Chùa nào?
– Lần ta đi hồ Dầu Tiếng …
– Để làm gì?
– Em có vài việc.
– Bây giờ à?
– Dạ.
– … huhm … Thôi được, anh đã hứa với em hôm nay anh sẽ làm những gì em yêu cầu, vậy để anh chạy về nhà đổi xe máy đi cho tiện.
– Cảm ơn anh.
Những cánh rừng cao su dần dần hiện ra, Mạnh Tuấn lại nhớ về những ngày đầu anh và cậu quen nhau. Thật sự, những kỷ niệm ấy thật đẹp, như những tán rừng cao su cao vút, mặt hồ trong xanh, một chút nhàn nhạt của nắng chiều loang lổ trên những con đường đất đỏ …
– Cảnh vẫn như xưa em ha?
– …
– Em …
– Dạ?
– Có nghe anh nói gì không?
– Gì anh? Anh nói lại đi.
– Nãy giờ em sao vậy? Thật sự là có chuyện gì?
– Khi tới, em sẽ hỏi vài chuyện, rồi em sẽ nói hết với anh …
– Huhm … Ừ.
Tới nơi, Thường đi vội vào trong và hỏi một tăng ni đang quét sân, người tăng ni đó liền quay vào trong, một lúc sau, có thêm một người đàn ông đi ra. Mạnh Tuấn gửi xe xong liền tiến lại gần Thường:
– Gì vậy em?
– Anh đi theo em.
– …
Mạnh Tuấn theo Thường vào một căn phòng.
– Chú có chắc không?
– Đưa chú coi mấy cái thơ, tấm hình nữa …
– Đây chú.
– … Đúng rồi.
– Con muốn chú kể hết được không?
– Chú …
– Mẹ con mất rồit, con xin chú đó …
– Mất rồi à? Trời ơi …
– Dạ … Được hơn 3 năm rồi.
– Chuyện là vầy …
…
– Rồi khi cô Nhi sinh ra đứa con đầu lòng, chẳng may có biến chứng, rồi bị vô sinh, đứa con không lâu sau cũng chết. Lúc đó, cậu Quân rất buồn, chắc vì vậy nên cô Nhi đã chủ động tìm đến cô Tuyền để nhờ sanh hộ … Ban đầu cậu Quân không đồng ý, nhưng rốt cuộc cũng có cháu, những tưởng vậy là xong, nhưng tình cảm mà cháu … Giữa cậu Quân và cô Tuyền cũng có tình cảm, dần dà nó lớn lên … cho tới khi cô Nhi biết được … cô Nhi không làm gì, chú biết, cô ấy chỉ biết khóc và trách mình thôi …
– …
– Rồi cô Tuyền đã chủ động rời bỏ tất cả, để lại cháu cho cô Nhi … bỏ lên đây, không ngờ lại bị bệnh rồi trở thành thế này … Còn cậu Quân thì có lẽ không thể đối diện với cô Nhi được, cậu cũng bỏ xứ mà ra đi …
– … Có phải …
– Cô Nhi không phải mẹ ruột cháu, mà là cô Tuyền …
– Cháu …
Thường thẫn thờ bước ra ngoài … xa xa là những cánh rừng trùng điệp, hồ nước mênh mông, tím ngắt …
– Em …
– …
– Dẫu sao thì người có công sinh thành, người có công dưỡng dục …
– Em thật không biết phải làm sao nữa …
– Cứng rắn lên em à.
– Dạ … sao ai cũng giấu em?
– Ai cũng thương yêu em, quá khứ đau buồn đó chỉ cần người lớn gánh vác là đủ.
– …
– Cứng rắn lên nha em.
– Dạ … dù sao em vẫn còn mẹ … em không hận gì bà ấy đâu, nhưng người mẹ mà em yêu thương nhất vẫn là người mẹ đã nuôi dưỡng em suốt bao nhiêu năm, bà biết em là ai, vậy mà vẫn yêu thương em như con ruột …
– Đừng khóc nữa, có anh đây rồi … Anh sẽ che chở cho em suốt cuộc đời còn lại, đừng bi quan nữa nha.
– Dạ …
– Em được tới 2 người là mẹ em … còn anh thì chỉ có một.
– …
– Sau này em định sao?
– Em sẽ đưa mẹ ruột em về thành phố sống.
– Anh nghĩ không nên, ở đây tốt hơn, nhất là khi mẹ ruột em bị bệnh như vậy.
– Anh nói cũng đúng, vậy thì mình phải lên đây thường xuyên đó.
– Được mà, anh cũng coi người ấy là mẹ vợ của mình thôi …
– Còn chọc em nữa.
– Chịu cười rồi hả?
– Hi, cảm ơn anh.
– Chuyện gì?
– Vì tất cả anh đã làm với em.
Mạnh Tuấn ôm Thường thật chặt từ đằng sau, giữa hoàng hôn của núi rừng, ánh sáng mặt trời đã mất từ lúc nào, để lại những vầng mây vàng nhàn nhạt giữa một buổi chiều tím, yên bình.
– Cảm ơn em.
– …
– Sau này anh về nước, nhớ là người đầu tiên anh muốn gặp là em nhé.
– …
– Còn nữa, lần sau anh muốn nghe tiếng rên của em, haha.
Tô Vân nói khẽ với Thường rồi bình thản đi ra cửa, ông ra hiệu cho bọn đàn em:
– Hôm nay anh có thưởng cho chúng bây đó.
– Dạ, cảm ơn ngài, tụi bây … mồi lạ.
Thường vội ngồi dậy nhưng không còn kịp, cậu chỉ còn biết chống cự trong sự yếu đuối … Nhưng tất cả đều vô ích, cậu dần buông xuôi mọi thứ, đôi mắt cậu giờ tràn đầy sự hoảng loạn, vô hồn nhìn lên trần nhà …
…