Xin lỗi, nhưng em đúng là... - Chương 12
Đôi lúc Thường vẫn hay lơ đễnh như thế, cậu thừ người ra như bị mất hồn … có ai biết được, 2 năm qua của cậu ra sao … Mơ ước ngày xưa của cậu giờ lại thành hiện thực, cậu được sống với anh, chung một ngôi nhà, nằm chung giường, ăn chung bàn … Chỉ có điều, cậu được trả tiền để làm những việc ấy, kể cả tình dục.
– Osin của cậu biết phục vụ cả sex thì đúng là một bước tiến lớn, haha.
Như Văn Khiêm từng nói, Thường được trả tiền để lên giường cùng Tuấn, 20 triệu một tháng, 2 năm.
– Em sao vậy? Đã dặn là chiều nay mua hải sản mà, sao lại mua toàn thịt vậy? Cả tuần ăn thịt không ngán à?
– Em quên mất, để em chạy đi mua lại.
– Giờ mà mua thì bao giờ ăn?
– Vậy ta ra ngoài ăn đi, em biết một chỗ bán đồ hải sản ngon lắm.
– Tự đi mà ăn với mẹ em đi.
Mạnh Tuấn nổi giận cầm theo chìa khóa xe …
Rầm …
Tiếng cửa đóng mạnh không làm Thường giật mình … cậu bước ra cửa sổ, nhìn anh đi vội qua đường, vào trong xe và mất hút trong thành phố. Cậu vội ngước lên, không phải để nhìn sao hay suy nghĩ, chỉ đơn giản, khi ngước lên cao, người ta có thể ngăn nước mắt không rơi …
…
– Osin của cậu đoản thật, haha.
– Hì, nhưng hơn osin nhà cậu nhé.
– Sao hơn?
– Vì Osin của tôi còn phục vụ cả sex. Tôi cũng trả tiền công bằng …
– Osin của cậu biết phục vụ cả sex thì đúng là một bước tiến lớn, haha.
– Ừ, mỗi tội không biết rên, mất hứng.
– Ôi trời, thằng này, vậy sao không kiếm một thằng khác?
– …
– Sao vậy?
– Không biết.
– Say à?
– Không, tôi về.
– Mới tới mà về, nhảy chút đi.
…
– Tối qua em ở đâu?
– Em …
– Em sao? Đi với thằng nào chứ gì? Bộ em tưởng tôi ngu sao? Cũng may, nửa đêm tôi về nên không thấy em, đi với thằng nào chứ gì? Sao im rồi? Nói đi …
– …
– Định khóc à? Đừng có giở trò, ai đời một con đỉ lại khóc thương xin người ta tình thương hả?
– Em không xin tình thương, anh nghe em nói được không? Em …
– Liệu một con đỉ như em có đáng để tôi lắng nghe hay không? Điều tôi muốn nghe là tiếng rên của em khi làm tình thôi.
– …
– Em nói gì đi, sao? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Tối qua chắc kiếm được khá lắm chứ gì? Nói …
– …
– Nói …
– …
Mạnh Tuấn xốc Thường lên rồi tát cho cậu một cái … cậu ngã xuống cạnh cửa …
– Ha, đúng là … tôi chịu thua em rồi, đỉ như em thiếu hơi trai là thèm, vắng một đêm cũng thèm …
– Em …
– …
– Em … em đi thăm mẹ … mộ … m … mộ mẹ …
Thường vội đứng dậy rồi chạy đi, để lại trong căn phòng và cả dãy hành lang những tiếng nấc, những giọt nước mắt, giọt máu rơi trên sàn. Còn cả nỗi đau mà cậu muốn giấu, thật sâu, trong tận đáy lòng, mọi thứ giờ đã vỡ òa, tuôn trào … Không phải chỉ là đau đớn, sụp đổ, … cậu vừa bị anh giết một lần nữa … cậu vừa bị cuộc đời chôn sống một lần nữa, mặc cho cậu van xin, mặc cho cậu gào thét …
Mạnh Tuấn như chết trân … một ai đó lại ra lệnh tử hình anh! Cảm giác không hiểu một ai đó, cảm giác vừa xúc phạm một ai đó, cảm giác vừa giết đi một ai đó … Anh im lặng nhìn Thường chạy đi … Chợt anh nhận ra, anh cũng từng mất mẹ, anh cũng từng mất đi người mà anh yêu quý nhất …
Thường chạy thật nhanh, nhưng những ký ức đau đớn mà cậu từng giấu kín trong tim giờ đã đuổi kịp cậu. Những hình ảnh ấy lại ùa về …
…
– Mẹ … mẹ …
– Cháu là con của bệnh nhân hả?
– Dạ, bác sĩ ơi, mẹ cháu sao rồi bác sĩ?
– Tình hình mẹ cháu thật sự rất xấu, cháu … nên chuẩn bị trong trường hợp xấu nhất.
– Không, bác sĩ ơi, cứu mẹ cháu đi, đừng để mẹ con …
– Thật sự mẹ cháu … cô cùng các bác sĩ ở đây đã cố gắng hết sức.
– Không … mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi … mẹ …
Những ngày sau, Thường vẫn luôn nắm tay mẹ mình, không lúc nào cậu không ngừng nói chuyện với mẹ cậu, vì niềm tin luôn cho cậu biết rằng, mẹ cậu vẫn sẽ sống, sống bên cạnh cậu tới già, như chẳng có chuyện gì xảy ra …
– Khi nào mẹ khỏe, con sẽ đích thân làm cho mẹ mấy món hải sản mà mẹ thích ăn nè …
– Vừa rồi ông Tô có mua cho mình một ngôi nhà ở quận 7, mẹ còn nhớ không? Khi nào mẹ tỉnh dậy, mẹ con mình sẽ sống ở đó …
– Chắc mẹ khó chịu lắm phải không? Bao nhiêu dây nhợi vậy mà, ước gì con có thể bứt hết chúng ra, ước gì người nằm trên giường là con …
– Mấy bữa nay da mặt mẹ nhợt nhạt quá, khi nào ra viện, con sẽ bồi bổ cho mẹ nè, dẫn mẹ đi spa nè, mua đồ nè … phải chi hồi đó con có tiền sớm hơn thì hay biết mấy … giờ con có tiền để làm gì hả mẹ? Mẹ ở lại với con nha …
…
– Con … con ơi …
– Mẹ, mẹ tỉnh rồi hả?
– Ừ, mẹ tỉnh rồi.
– Mẹ thấy sao? Mẹ thấy khỏe không?
– Mẹ khỏe lắm con à, mẹ hết bệnh rồi.
– Thật không hả mẹ? Mẹ ở lại với con nha, đừng đi đâu hết nha mẹ.
– Mẹ sẽ mãi ở bên con, con trai của mẹ à.
– Mẹ hứa rồi, con cũng vậy đó.
– Con ơi …
– Dạ, mẹ muốn nói gì? Mẹ khát không để con rót nước?
– Không con à, con nghe mẹ dặn nè.
– Mẹ dặn đi, con nghe hết mà.
– Cho dù sau này có chuyện gì, con cũng phải sống thật tốt nghe chưa?
– Dạ, con hứa mà …
– Còn nữa, mình nghèo cho sạch, rách cho thơm, làm gì cũng phải có cái tâm nha con.
– Dạ.
– Con à, mẹ yêu con lắm …
– Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ lắm, mẹ đừng nói vậy con sợ lắm, hu hu …
– Lớn rồi, con trai của mẹ không được khóc nghe chưa, mạnh mẽ lên nghe chưa.
– Dạ, con hứa.
– Lát mẹ phải đi rồi, con ở lại, phải hứa với mẹ, phải sống thật tốt …
– Mẹ đi đâu? Con không cho mẹ đi đâu hết … hu hu …
– Khóc nữa rồi, nín đi con trai, mẹ đi chút rồi về … rồi mẹ sẽ ở mãi bên con …
– Con sợ lắm mẹ ơi, đừng bỏ con một mình, con biết sống với ai?
– Rồi con sẽ lớn lên, con có gia đình, con cái thôi con à.
– Không, con chỉ muốn có mẹ, con không cần ai hết mẹ à. Ngoài kia, ai cũng xấu hết, không ai tốt với con hết mẹ ơi …
– Con còn cha con mà.
– Không đời nào, con không bao giờ tha thứ cho ông ta, không bao giờ mẹ ơi.
– Dù sao đó cũng là cha con, cha con cũng chỉ bất đắc dĩ …
– Con không cần biết, con chỉ biết có mẹ thôi …
– …
– Sao mẹ im lặng vậy? Mẹ nói với con đi … hu hu …
– Con ơi, cho dù có chuyện gì, mẹ vẫn luôn bên con, mẹ vẫn luôn bảo vệ con …
– Dạ …
– Con ơi …
– Dạ?
– Mẹ sắp đi rồi.
– Không, con không cho mẹ đi, con sẽ ôm mẹ thật chặt, mẹ ở lại với con đi, mẹ ơi …
– Lại đi với mẹ nào, để mẹ ôm con nào … Con trai mẹ mau lớn quá.
– Con mau lớn để con nuôi mẹ mà.
– Điều làm mẹ vui sướng nhất trên đời này là được có con … rồi nhìn con lớn lên, vậy là mẹ vui lắm rồi, có chết mẹ cũng yên lòng.
– Mẹ không được nói vậy, mẹ chưa chết đâu, …
– Ừ, mẹ không chết …
– Con nhớ hồi nhỏ quá, mẹ vẫn hay ôm con như vậy, mẹ vẫn hay xoa đầu con như vậy … mẹ ơi, mẹ đi rồi thì ai còn ôm con nữa? Ai còn xoa đầu con nữa? Con sợ lắm.
– Con đừng sợ, để mẹ ru cho con ngủ nha, rồi ngày mai con tỉnh dậy, con hứa phải thật ngoan nghe chưa?
– Dạ. Con hứa …
– Vó dầu cầu váng đóng đinh … Cầu tre bắc lẻo gập ghềnh khó đi … Khó đi mẹ dắt con đi … Con đi trường học … Mẹ đi trường đời … … Con đi trường học … Mẹ đi trường đời …
– …
Trích:
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
– Mẹ đi nghe con, mẹ yêu con, con trai của mẹ.
– Mẹ … mẹ đâu rồi? Mẹ ơi … Mẹ … Mẹ ơi … mẹ đi đâu rồi, đừng bỏ con … Mẹ …
…
Thường vội bật dậy …
– May quá, chỉ là nằm mơ … Mẹ … Trời ơi, sao tay mẹ lạnh ngắt vậy nè, mẹ ơi, mẹ …
…
– Không … Mẹ ơi, con biết phải làm sao khi không có mẹ bây giờ? Giờ con có tiền để làm gì đây hả mẹ … Con mất tất cả rồi, mẹ đi rồi, người ta cũng chẳng còn yêu con nữa mẹ à …
Thường đứng trên một chiếc cầu đi bộ bắt ngang qua sông ở Đại lộ Đông Tây, bần thần dõi theo những chiếc xe vụt qua … những con người vô cảm … những ánh đèn vô cảm … những con thiêu thân trước ánh đèn vàng … nước mắt cậu lại rơi … hòa vào dòng sông mênh mông … Vì cậu cũng chẳng khác gì những con thiêu thân kia, cứ lao đi vô định vào thứ ánh sáng chói chang kia, bất lực, đau đớn … và cái chết …
– Áaaa …
Thmmm …
Mạnh Tuấn nôn nóng lái xe khắp chốn Sài Gòn mong tìm được Thường, những nơi mà anh có thể biết Thường có thể xuất hiện … Cầu Thủ Thiêm, vòng quanh Phú Mỹ Hưng, công viên Gia Định, …
– Phải rồi, còn một chỗ.
Anh quay đầu xe và hướng về đại lộ Đông Tây, bước vội lên những bậc thang của cây cầu vượt quen thuộc, rồi những ký ức trong anh bỗng tràn về, mạnh mẽ …
…
2 năm trước …
– Chỗ này là chỗ em thích mỗi khi có chuyện buồn đó anh.
– Trên này đẹp thật.
– Dạ, giống như được tách ra khỏi dòng người ở dưới kia, nhìn xuống có cảm giác mình là ông trời vậy, hi hi.
– Giỏi tưởng tượng nhỉ, em biết nhiều chỗ có thể ở một mình khi buồn nhỉ?
– Em à? Vì cuộc đời em có nhiều chuyện buồn lắm.
– …
– A, anh này, người ta nhìn thấy thì sao?
– Kệ, anh thích vậy, có phạm pháp không?
– Không.
– Vậy thì anh ôm tiếp.
– …
– Sao em lại cười?
– Chỗ này gắn liền với em, với những kỷ niệm buồn, giờ em cười vì ít ra em đã có anh.
– Đừng có bi lụy như vậy ngốc à, sau này có gì, anh muốn anh là người đầu tiên em tìm đến, chia sẻ cho anh, được không?
– Được.
– Anh muốn nói với em?
– Điều gì?
– Anh yêu em.
– Em …
Thường chưa kịp trả lời thì Mạnh Tuấn đã ngăn lại bởi nụ hôn của anh …
…
– Em có thể đi đâu được chứ? Em muốn trừng phạt tôi đến bao giờ?
Mạnh Tuấn lặng nhìn xung quanh, cũng ánh đèn quen thuộc, những cơn gió lồng lộng thổi … 2 năm, bao nhiêu chuyện xảy ra với Thường, với anh, ủ rũ, chán chê … Cuộc đời sao vô nghĩa …
– Chẳng lẽ … Thường, không … em không phải là người yếu đuối như vậy …
Anh tím người khi nghĩ về điều đó, chợt có một nhóm người nhốn nháo, càng lúc càng đông đang tập trung cạnh bờ sông. Anh vội chạy xuống thật nhanh và hướng về nhóm người đó, càng đến gần, anh càng hoang mang.
– Con trai hay gái?
– Trai.
– Cứu được không?
– Không.
– Đi ra, có gì mà coi, người ta tự tử mà dòm cái gì?
– Ngu quá, tội nó quá.
Những câu nói càng làm anh hốt hoảng, anh vội chen vào đám người hiếu kỳ …
…
Anh ủ rũ quay về nhà, rã rời vì mệt mỏi … Căn hộ không khóa, anh bước vội vào nhà bếp, Thường đang ngồi gục trên bàn ăn, như mọi lần anh đi làm về trễ, những món ăn đã được dọn lên sẵn trên bàn từ bao giờ, nguội lạnh, và bao giờ cũng được Thường hâm nóng lại. Anh bước lại thật nhanh và ôm chặt cậu …
– Em đi đâu?
– Em …
– Điện thoại sao không gọi được hả?
– Em làm rớt trên cầu vượt.
– Biết anh lo lắm không?
– Em … em xin lỗi …
– Không …
– Anh làm sao vậy?
– …
– Có chuyện gì hả anh?
– Không.
– …
– Anh ôm em không được sao?
– Được. – Cậu khẽ nói, thật nhỏ.
– Anh muốn xin lỗi.
– Vì chuyện gì?
– Vì anh thật ngu ngốc.
– … Anh không nên xin lỗi vì em chỉ là …
– Không được nói điều đó nữa.
– Em …
Thường chưa kịp trả lời lại thì anh đã hôn cậu, cảm giác như lần đầu tiên, nước mắt cậu lại rơi, môi cậu run …
– Sao em lại khóc?
– Em vui, em hạnh phúc.
– Anh cũng vậy.
– Cảm ơn anh.
– Vì chuyện gì?
– Vì anh ở bên em.
– Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
– Ngốc, anh đúng là ngốc.
– Tại sao lại nói anh ngốc?
– Vì em sẽ chết trước anh.
– Sao em lại nói như vậy? Không được nghĩ như vậy nghe chưa.
– Vì em sẽ không thể sống nổi nếu anh làm điều đó trước em.
– Em không được nói như vậy nữa, không được nghĩ chuyện đó nữa?
– Dạ.
– Ừ, vậy mới ngoan chứ.
– Anh đi làm về mệt không? Để em hâm đồ ăn lại.
– Anh không mệt, anh ôm em là hết mệt rồi.
– Anh giỏi nịnh quá.
– Anh nói thật. – Tuấn trùng giọng.
– Thôi để em hâm nóng lại.
– Em ngồi đó đi, anh muốn làm.