Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy! - Chương 57
Chương 57 – HOA RÂM BỤT
con đường vắng trước cổng nhà thương là một băng ghế đá. Lòa xòa phủ bên trên là một tàn phượng vĩ. Những chiếc lá cuối mùa nắng nên đã rụng gần hết. Vài quả phượng khô quắt queo như những vùng kí ức, một dạo nõn nà màu xanh lá mạ bây giờ đã trở nên nứt nẻ, khô cằn, cong queo, xám ngoắt.
Oanh ngồi bên cạnh Hà. Người đàn bà chủ động mở lời:
– chú còn nhớ cách đây nửa năm khi bố con anh Hiên đi thăm chú không? Lúc ấy tôi đi Nha Trang thăm một đứa em bạn dì?
– Có chị ạ! – Hà nhìn người đàn bà, trong ánh mắt không thể giấu được điều lo lắng. Trong tâm tưởng của Hà thì anh đã từng là người ăn cắp ít nhiều hạnh phúc từ nơi người đàn bà này.
– Trước khi nói ra điều này, tôi thật sự muốn Hà hãy hiểu cho câu chuyện. Cháu Huy đã biết chuyện của anh Hiên và của chú!
Hà run bắn người. Anh biết cứ duy trì mối quan hệ tình cảm lén lút với Hiên nhất định sẽ có ngày được phơi bày ra ánh sáng. Cuối cùng thì giây phút định mệnh ấy cũng đã đến. Hà xấu hổ, cúi gầm mặt xuống:
– Chị giận và khinh bỉ em lắm phải không?
– Chú Hà! Tôi chưa bao giờ xem thường chú. Chú là ân nhân lớn nhất của gia đình tôi! Không có chú, gia đình tôi không thể có được như bây giờ! Nếu giận chú Hà, tôi đã không gọi điện cho chú khi cháu Huy bị tai nạn.
Hà cúi đầu, anh cảm thấy đau khổ, cay đắng. Một kẻ trộm bị bắt quả tang. Hà líu ríu nói
– Chị không giận, không ghen hay sao?
Oanh đặt nhẹ bàn tay của mình lên bàn tay của Hà:
– tôi không thể giận chú được. Còn chuyện ghen. Tôi cũng chẳng nói được tôi có ghen hay không? Làm sao một phụ nữ có thể đi ghen khi trái tim và thể xác của chồng mình đi theo một người đàn ông khác! Điều đó rất khác khi anh Hiên đi theo một người đàn bà.
– Em xấu hổ lắm! Em có lỗi. – Hà thú nhận.
Oanh từ tốn, chị bóp nhẹ vào bàn tay của Hà:
– chẳng ai có lỗi cả. Chúng ta vẫn không có nhiều lựa chọn, giống như chú vẫn từng nói với anh Hiên.
– Nhưng! Em đã.. Chị Oanh ơi. Em không vượt qua được chính sự sự yếu đuối của mình.
Người đàn bà ngồi thẳng lưng hơn. Chị nhìn người đàn ông mà chồng chị đã từng ân ái. Chị cảm thấy trong lòng mình trỗi lên một niềm thương cảm. Tại sao chị không ghen? Ghen được hay sao mà ghen chứ! Anh ta quá thật thà, quá yếu đuối. Chị cảm thấy tội nghiệp cho Hà. Oanh cũng thương Hiên thật sự, anh ấy thực sự yếu đuối. Anh ấy đã yêu người đàn ông này từ khi hai người còn là thời niên thiếu. Rồi vì nghĩa, anh ấy đã sống với Oanh. Đấy là một sự yếu đuối của nghĩa vụ, một sự trăn trở lương tâm của một kẻ làm người.
Có những sự yếu đuối cần được con người ta tha thứ. Nhất là những sự yếu đuối cố hữu của một kiếp người đã cố gắng vượt lên chính mình nhưng vẫn không thể nào vượt qua được. Có những sự yếu đuối cần đến một sự yếu đuối khác lớn hơn để tha thứ. Có những sự yếu đuối chúng ta cần nâng niu để cả hai cùng có nguồn năng lượng chữa lành cho nhau và cho chính bản thân mình.
– Chị và anh Hiên thương chú lắm! – Oanh bất ngờ xưng hô khác đi.
Hà ngẩng đầu lên, anh không thể tin được những điều anh đã nghe. Hà run run giọng nói:
– chị Oanh! Chị không khinh ghét gì em hết sao?
– Không bao giờ. Chị thương chú vì chú là người thiệt thòi nhất! – Oanh biết mình đã không ngăn được dòng nước mắt. – Ngày xưa chính chú đã nói với chị rằng khi lấy anh Hiên sẽ là một cơ hội. Chị đã hiểu thế nào là một cơ hội? Nhất là một cơ hội được thứ tha và thương yêu.
Duyên số có hay không làm sao chúng ta biết được? Con người vẫn là những cọng rơm vương vãi trên cánh đồng. Chẳng cọng rơm nào cũng được con chim nhặt về làm tổ. Có thể là những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng nếu như thế, tại sao chúng quá thiêng liêng để chúng ta tin được rằng đấy chỉ là kết quả của một sự tình cờ của xác suất.
– Cháu Huy có giận em không chị? – Hà lo lắng hỏi.
– Ban đầu thì có, nhưng kể từ khi biết tất cả câu chuyện thời thơ ấu của chú và anh Hiên, cháu bây giờ hình như đã hiểu ra tất cả rồi.
– Chị thật là một người vợ can đảm và vĩ đại. – Hà bóp vào tay Oanh.
– Chính chú đã cho chị một cơ hội để làm điều đó. – Oanh nhẹ nhàng nói với Hà như thế.
Trời đã kéo bóng tối xuống thật nhanh. Ngọn đèn vàng vọt cố gắng hắt ra một thứ ánh sáng yếu ớt lên con đường vắng vẻ. Cả hai người bây giờ đã thật sự nhận ra đuợc những điều sâu lắng của kinh nghiệm chữa lành. Hóa ra chỉ có trong tâm tình tha thứ, người ta mới thể nhìn thấy chân dung lầm lỗi của con người là điều đáng được thương cảm nhiều nhất.