Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 4
Phần 4
Tôi nhấc máy.
– Alô, anh à. Uống thuốc cho đỡ mệt chưa ạ?
– Cảm ơn em. Anh đỡ mệt rồi. Còn em giữ gìn sức khỏe nhé.
– Em có ốm đau gì đâu mà phải giữ gìn sức khỏe ạ?
– Uh thì anh cứ dặn thế.
– Nghe anh nói sao mà giống như trước đây em hay nói với Huy hồi mà em cứ phải miễn cưỡng tiếp chuyện với cậu ta. Ha ha ha ha
Cường lại nhắc đến Huy làm tôi thương cậu ta hơn. Cường thấy tôi im lặng nên sốt sắng:
-Anh sao lại im lặng thế? Vẫn còn mệt à?
-Uh vẫn còn mệt em ạ.
– Vậy anh ngủ sớm đi nhé. Em ngủ đây. Vừa gặp anh xong. Mà thấy nhớ anh mới chết chứ?
– Rồi chúng mình sẽ còn nhiều cơ hội để gặp nhau mà. Đi đâu mà vội.
-Ối anh hôm nay, sao toàn nói những câu em hay nói với Huy thế. Hay là hôm nay anh lại gặp Huy để nói chuyện rồi hả?
-Này, em nhắc đến Huy hơi nhiều rồi đấy
-Thôi, thôi em xin lỗi. Anh nghỉ đi. Em cúp máy đây.
Tôi cúp máy và bụng thầm nghĩ. Ngày trước chắc Huy cũng âm thầm chịu đựng Cường nhiều lắm. Trước khi tôi gặp Huy, trong lòng tôi cũng quý mến Cường và cũng cảm thấy yêu yêu nhớ nhớ. Vậy mà nhiều khi tôi còn bắt nạt Cường ghê gớm làm Cường khổ sở mấy lần. Giờ cứ nghĩ đến cái cảnh Cường chẳng có tí tình cảm nào với Huy thì đủ biết là Huy cũng khổ tâm ghê lắm. Bỗng dưng tôi muốn gọi cho Huy dễ sợ. Nhưng gọi cái gì bây giờ nhỉ? Khuy khắt rồi, mà vừa gặp Huy xong. Giờ mình mà gọi thì Huy sẽ ái ngại với Cường thì không hay tí nào. Dù sao Huy cũng đã biết tôi là bạn trai của Cường rồi. Tôi lóe ra một ý tưởng đó là chat. Phải rồi tôi biết nick của Huy. Nhưng Huy không biết nick của tôi. Nghĩ đến đó tôi bất dậy mở cái máy tính của mình lên. Rồi mở yahoo messeger lên để chat. Tôi send một tin nhắn cho Huy:
-Chào bạn. Mình tên là Bình. Sinh năm 1980. Mình lấy nick bạn trên Boyvn. Mình muốn làm quen
-Chào anh.Rất vui đựoc biết anh. Em là Huy sinh năm 83 ở Hà Nội.
-Anh cũng ở Hà Nội. Em chắc là đi làm rồi
-Vâng, em đi làm rồi.
-Sao giờ này còn online. Tìm bạn hả?
-Không, em đang làm việc
-Vậy là anh đang làm phiền em hả?
-Đâu có. Còn anh?
-Anh đi tìm bạn.
-Tìm bạn à?
-Uh em có bạn trai chưa?
-Chưa. Xấu như em ai thèm yêu cơ chứ?
-Sao lại bi quan như thế? Xấu cũng có cái hay của xấu chứ. Rồi em sẽ tìm đựoc một ai đó phù hợp với em thôi
-Có thể
Rồi bỗng nhiên Huy im lặng khá lâu. Huy làm tôi phát điên lên. Trong khi tôi đang lần đầu tiên vào vai một gay khát khao tìm bạn. Từ trước đến nay chỉ có các gay khác thể hiện sự khát khao của họ với tôi. Còn tôi thì chảnh chọe lắm mặt trơ như đá thôi. Vậy mà lần này, có người dám chảnh vơi tôi. Tôi điên lắm. Nhưng lại nghĩ ắt hẳn Huy vẫn còn đang buồn vì Cường nên tôi lại tiếp tục nén cục tức để tiếp tục nhập vai. Tôi hỏi:
– Đang bận hả? Hay là anh nói có gì sai?
– Đâu có gì sai. Có điều là em không thích tranh cãi vấn đề này lắm. Vì em mà nói ra thể nào anh sẽ nói em bi quan và nên thay đổi suy nghĩ. Nhưng em không bi quan. Chẳng ai chịu hiểu cho em
-Thì em cứ nói ra xem. Biết đâu anh giúp gì được em
-Vậy bây giờ em chỉ hỏi anh câu này thôi. Một người nói với anh là “Chúng mình không hợp nhau. Cậu sẽ tìm đựoc một ai đó phù hợp hơn mình, tốt hơn mình, yêu cậu hơn mình”. Thì có lẽ anh sẽ tin rằng đó là sự thật. Và anh tiếp tục đi tìm người khác phải không?
-Đúng rồi
-Nhưng đến ngừoi thứ 2, rồi thứ 3, thứ 4, rồi đến thứ 10 cũng nói với anh câu đó.Thì anh nghĩ sao?
Tôi lai một lần nữa chết đứng trước câu hỏi cắc cớ của Huy. Quả thật là bản thân tôi từ trước đến nay toàn đi từ chối người khác. Chứ đã bao giờ biết cái cảm giác bì từ chối đâu. Làm sao tôi hiểu được.
-Khó trả lời phải không? Vậy đấy. Thậm chí em đoán rằng anh đang phát chán một con người có suy nghĩ tiêu cực như mình. Và chắc là anh cũng chẳng buồn chat với em đâu. Kinh nghiệm của em sẽ là như vậy.
Lại một lần nữa Huy đoán trúng phóc những gì tôi định làm. Nhưng chẳng nhẽ tôi lại đi theo vết xe đổ của những người trước đây. Không được. Tôi phải làm cách nào đó để con người này vui tươi lên mới được.
-Thôi được rồi, nếu em tin tưởng anh hãy kể cho anh nghe 10 người đàn ông đã từ chối em đi. Biết đâu anh sẽ chỉ cho em thấy lý do là gì. Có thể không tệ như em nghĩ đâu
-Được thôi. Nếu anh muốn nghe. Em chỉ sợ làm anh phát chán vì những câu chuyện chẳng đi tới đâu cả.
-Không anh muốn nghe mà
-OK
Kể từ đó, tối nào cứ tầm 9h hoặc 9h30 tối đến 11h tối tôi chat với Huy và nghe Huy lần lượt kể những câu chuyện tình cảm mà Huy từng trải qua. Nhưng dần dần, cái tôi biết không phải chỉ là chuyện tình của Huy mà còn là cả cuộc đời nhiều gian truân và vất vả của Huy nữa cơ. Nhưng cuộc chuyện trò của tôi và Huy ngày càng nhiều hơn. Còn những cuộc gặp mặt của tôi và Cường ngày càng mất đi. Nếu không muốn nói là gần như mất hẳn.
Quả thật chuyện gay của Huy thì cũng giống như nhiều chuyện gay khác thôi. Nó cũng bắt đầu bằng từ chuyện tình cờ have sex với cậu bạn học của mình. Rồi chẳng biết cậu ta có là gay hay không hay chỉ đơn giản là hứng tình và cần ai đó để giải quyết thôi. Nhưng Huy đã thành gay thực sự vì chẳng thể quên nổi cậu ta. Và cái giây phút ái ân ấy. Rồi kể từ đó Huy bắt đầu đi tìm bạn. Và tìm ở đâu. Cũng là trên mạng mà thôi. Nhưng con đường tìm bạn của Huy khá là gian nan. Vì thực ra Gay suy cho cùng họ vẫn là đàn ông. Mà bản chất của đản ông là háo sắc và đam mê tình dục. Chứ không như phụ nữ họ nể phục đàn ông vì giỏi giang, hay thương cảm những người đàn ông tốt bụng. Đối với Gay, phải thỏa mãn về tình dục trươc rồi mới tính đến chuyện yêu đương được. Mà để đê mê trong cơn tình dục thì chắc chắn cái khuôn mặt và cơ thể béo ú của Huy nhìn là mất hứng chỉ còn thiếu điều không liệt dương là may lắm rồi chứ nói gì đến phê.
Nhưng giá như Huy xấu cả người xấu cả nết thì có khi tất cả mọi người đều có thể vỗ thẳng vào mặt Huy rằng “Tao *** yêu mày. Xéo đi cho khuất mắt tao”, hay đại loại như thế. Đằng này Huy lại quá tốt để có thể khiến cho người khác đủ nhẫn tâm để nói ra điều đó. Đó là bi kịch của đời Huy. Huy quá xấu để yêu. Nhưng lại quá tốt để có thể tàn nhẫn từ chối. Nên cuối cùng cái cách mà họ đưa ra là: “Cậu tốt lắm. Nhưng mình không hợp, không xứng với cậu. Rồi cậu sẽ tìm thấy một ai đó hợp và xứng với mình”. Quả thật nếu tôi là Huy có lẽ khi nghe thấy câu đó được phát ra lần thứ 6 hay thứ 7 thôi là tôi có thể thoi ngay vào mặt ngừoi đó một quả đấm ngay. Rồi tới đâu thì tới. Đấy là tôi, một chàng trai hấp dẫn làm nhiều người khác khổ sở mới dám thế. Chứ nếu tôi mà như Huy thì quỳ xuống chân tỏ tình ngọt ngào còn chẳng ăn ai nói gì đến bạo lực.
Càng ngay tôi càng quý con người này. Và tôi ngày càng thấy căm ghét chính con ngừoi hiện tại của tôi. Tôi muốn mình phải thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Tôi muốn thay đổi để xứng đáng với sự cao cả của Huy. Nhưng liệu Huy có tiếp nhận tôi không? Cứ cho là Huy muốn gặp tôi thì sẽ ra sao đây nếu cậu ấy biết rằng suốt gần một tháng qua cậu ấy đang chat với tôi, bạn trai của Cường chứ chẳng có Bình nào hết. Cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu là tôi có lẽ tôi sẽ phát điên lên vì đang bị trêu đùa (hay nói nặng là lừa đảo). Tại sao tôi lại dính vào câu chuyện vớ vẩn này. Người như tôi đâu có khó khăn gì để kiếm bạn trai, sao lại phải khổ sở thế này cơ chứ. Vì cái gì? Vì Huy tán tỉnh tôi sao? Không phải. Tôi tìm đến cậu ta đấy chứ. Chẳng nhẽ tại tôi đòi đi gặp Huy. Tại vì tôi ghen với Huy, tại tôi mụốn gặp Huy đấy chứ. Giá như ngày ấy tôi đừng ghen đừng đòi đi gặp Huy thì đâu có đến nỗi như bây giờ. Hình như ông trời muốn trừng phạt tôi hay muốn giảm bớt nghiêp sát của tôi đây. Tôi không hiểu. Đã 3 ngày nay tôi nghĩ về Huy quá nhiều. Tôi tò mò về con người này. Tôi muốn lên giường với Huy quá, chỉ để kiểm chứng xem quả thực có phải Huy quá tệ trong chuyện ấy như lời Cường nói không? Tôi cứ nằm đó và suy nghĩ, và không lên mạng vì tôi sợ gặp Huy trên đó. Tôi sợ mình sẽ không kiềm được lại nói toạc ra sự thật. Tôi đang nằm đó và suy nghĩ thì Cường gọi đến cho tôi và nói muốn “sinh hoạt vợ chồng” với tôi. Và đương nhiên với một tâm trạng kỳ lạ không biết nên gọi là gì. Hứng tình cũng không phải hay là cái gì đó ngổn ngang trong lòng. Nên tôi đồng ý ngay và tôi hy vọng chuyện đó của tôi với Cường sẽ giúp tôi bình tĩnh trở lại.
Ngay khi cửa khách sạn được chốt lai. Tôi đã ôm chầm lấy Cường ngay. Lột bỏ quần áo cậu ta ngay cứ như thể con hổ đói vậy. Tôi đè ngay Cường ra giường. Cường có vẻ hơi ngạc nhiên vì thấy tôi lại cuồng sex đến vậy. Đó không phải là phong cách của tôi. Vì bản thân tôi luôn no nê sex cho nên đối với tôi chuyện sex là cái gì đó rất dễ dàng và tự nhiên không bao giờ như hổ vồ như vậy. Cường có vẻ ngạc nhiên lắm nhưng không dám phản ứng gì. Cứ để mặc tôi điên cuồng như con hổ đói như vậy. Tôi **** rất mạnh, hình như tôi làm Cường đau. Lần đầu tiên tôi làm cho một người tình của tôi phải nhăn nhó. Có lẽ Cường đau lắm. Nhưng Cường cũng không dám nói gì. Một lúc sau Cường mới dám nói:
-Anh ơi, nhẹ một chút được không? Em hơi đau anh ạ
Câu nói của Cường làm tôi bình tĩnh trở lại và nhận ra rặng tôi đang làm Cường vã mồ hôi ra vì đau. Tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn. Cường bắt đầu thả lòng người hơn, mặt mũi cũng bắt đầu giãn ra. Tôi giảm dần tốc độ rồi rút cu mình ra và cả bao cao su nữa(Cái bao cao su đã tuột ra gần hết vì tôi lắp ngược mà lại còn **** mạnh). Và bắt đầu tự cum cho mình để tinh trùng của mình bắn lên bung Cường. Tôi cũng cum cho Cường và nhanh chóng kết thúc cuộc chơi. Nằm vật ra giường thở hổn hển. Mồ hôi vã ra. Chưa bao giờ tôi thấy mệt thế này. Cường sau khi thu dọn bãi chiến trường thì lên giường
nằm cạnh tôi. Cường dặt tay lên ngực tôi và hỏi:
-Hôm nay anh mệt hả? Anh hôm nay hình như tâm trạng không tốt.
Tôi chẳng biết trả lời Cường thế nào. Vì bản thân tôi giờ đây cũng không hiểu tâm trạng gì đang diễn ra với mình. Một cái gì đó rất khó tả. Không phải là hứng tình, cũng không hẳn là bất an. Nó là cái gì đó nhớ nhung, nhưng chẳng thể định hình rõ là đang nhớ nhung cái gì, nhớ việc phải chat với Huy chứ không phải làm tình với Cường ư? Một cảm gì đó cứ bồn chồn và nôn nao trong người rất khó tả. Tôi hất tay của Cường ra, lao vào nhà tắm, chốt cửa nhà tắm và bật khóc. Mà khồn khổ thay tôi cũng đang không hiểu mình đang khóc vì cái gì. Một cái gì đó khiến tôi buồn và muốn khóc. Nước mắt cứ thể chảy ra. Mà chẳng hiểu cái gì đã làm tôi khóc. Tôi có tiền, có xe, có bạn bè, có gia đình, có công việc, có bạn trai, có sex. Có mọi thứ. Vậy cái gì đang làm cho tôi phải khóc. Không hiểu. Cái gì đã làm cho tôi như thế. Vì Huy sao? Vì không được (hay không muốn) chat với Huy đêm nay sao? Không thể nào. Chẳng nhẽ tình cảm của tôi dành cho Huy lại sâu đậm đến thế. Không thể nào. Cứ thế tôi ngồi trong đó và khóc mãi…..