Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 3
phần 3Tôi đỗ xe trước số 4 Trịnh Hoài Đức, đó là một tòa nhà của một cơ quan cổ kính, cũ kỹ. Huy nhảy ở đây sao? Nhìn không giống như những gì tôi tưởng tượng về một sàn nhảy. Tôi tưởng tôi nghe nhầm, nhưng không bản nhạc không lời. Ah không, đúng ra là điệu Tango vang lên từ tầng 5 của tòa nhà dội xuống tầng một. Tôi biết mình đã không đền nhầm chỗ. Tôi còn đang phân vân không biết có nên lên hay không? Thì bác bảo vệ chạy ra hỏi: “Cháu lên xem Huy khiêu vũ hả?”. Tôi còn đang ngạc nhiên không biết trả lời ra sao. Thì bác ấy tiếp: “Huy là người trẻ nhất và nhảy giỏi nhất ở đây. Nên những thanh niên mà đến đây vào giờ này thì chỉ có là bạn của Huy đến xem Huy nhảy thôi. Cháu vào đi”.
Những gì bác bảo vệ nói càng làm tôi thêm tò mò muốn lên xem Huy nhảy nhót thế nào. Chắc Huy hay đến đây lắm nên mới nổi tiếng đến vậy.
Tôi càng bước lên cao thì tiếng nhạc càng to dần. Khi tôi lên đến nơi thì bản tango đã hết, tôi bỏ ra 5 nghìn để mua vé vào cửa, thì đúng lúc bản nhạc cha cha cha vang lên. Tôi bước vào và kịp nhìn thấy Huy đang nhảy điệu cha cha với một quý bà trung niên nhưng khá trẻ so với tuổi. Thực ra đây không phải là sàn nhảy mà chỉ là một câu lạc bộ khiêu vũ cổ điển, chẳng có đèn nhấp nháy xanh đỏ, cũng không có những tiếp viên xinh tươi, hay những chàng trai cao to đẹp trai dắt nhảy như báo chí vẫn hay nói về các sàn nhảy. Huy lùn thật, lùn nhất ở đây. Nhưng xem ra bà ta khá là hài lòng khi được Huy dắt, và một vài bà không có ai dắt cũng đang nhìn Huy một cách ngưỡng mộ. Hình như họ cũng đang ước rắng giá như Huy nhảy với họ. Đúng là so với các ông già người cứng đơ nhảy như cơm nguội ở đây thì Huy là trẻ nhất, dẻo nhất, nhảy có lửa nhất.
Tôi cũng đã từng đựoc học điệu cha cha cha ở trường đại học, bộ môn giáo dục thể chất. Nên tôi cũng biết cái điệu “Hai ba cha cha mẹ” ah nhầm “Hai ba cha cha một” này. Dù ở trường tôi chỉ học đi thắng, đi chéo và đi ngang thôi. Vậy mà tôi phải thi 2 lần mới qua. Đằng này Huy hết đi chéo lại ngang rồi lại xoay, kéo quý bà kia hết sang bên phải lại sang bên trái, rồi lại ra đằng sau. Rồi xoay, xoay 1 vòng, rồi xoay 2 vọng… Thật điệu nghệ. Giá như hồi đó tôi đựơc học cùng Huy có lẽ đã không mất 15 nghìn tiền ngu cho môn khiêu vũ vớ vẩn này như vây. Nhưng xem ra bây giờ tôi nghĩ cái môn này cũng thú vị không hề vớ vẩn như là tôi nghĩ. Tôi bắt đầu thích cái môn này. Sau khi kết thúc điệu cha cha cha, Huy đi về chỗ của mình. Quý bà kia nói với Huy:
– Tí nữa điệu Pop mày đi với cô nữa nhé. Không đươc bỏ đi đâu đấy
– Thôi, để cháu nhảy với người khác nữa chứ. Hôm nay, cháu nhảy với cô đến 2 bài Pop rồi.
Huy đi qua chỗ tôi, cuối cùng Huy cũng nhận ra tôi. Cậu ấy quay lại nở nụ cười thân thiện với tôi:
– Tưởng cậu không lên, thế mà cũng lên cơ à?
– Uh, lên xem cậu nhảy múa thế nào! Cậu nhảy đẹp lắm!
– Đẹp gì đâu. Xin lỗi cậu một chút. Mình nhảy điệu Mambo này đã
Mồm nói chân đi. Mà xem cái cách cậu ấy đi cũng theo nhạc nữa. Sành điệu chẳng thua gì J.Lo. Cậu ấy lại ra mời quý cô tóc xoăn đằng kia điệu…. điệu….. điệu gì nhỉ? Mambo hay Samba gì đấy. Cậu ấy vừa nói xong mà đã quên rồi. Tôi nhìn thấy nó giống với cha cha cha tôi đựoc học nhưng hình như nó chỉ có 3 bước thôi thì phải. Không có cái nháy nháy “cha cha một” mà tôi đựoc học trong điệu cha cha cha. Mà hình như tốc độ nó cũng nhanh hơn. Dù bà ấy bị Huy cho chóng mắt với những cú xoay 2 đến 3 vòng nhưng xem ra bà ấy có vẻ mãn nguyện vì không có nhiều người dắt nữ xoay đựoc nhiều và nhanh như thế đâu.. Hết điệu Mambo. Chắc là Mambo hay Samba gì đó. Huy quay lại chỗ tôi:
– Xin lỗi cậu nhé. Mình thích điệu Mambo này lắm. Nên mình muốn nhảy chứ bây giờ điệu Boston này mình không thích lắm. Nào, bạn tìm mình có chuyện gì thế? Cãi nhau với Cường à?
– Không. Mình muốn đi đâu đó chơi thì gọi cho bạn thôi.
– Ý chết. Sao lại muốn đi chơi với mình. Cường nó ghen chết
– Cường không dám ghen với mình đâu
Huy có vẻ hơi đượm buồn khi nói cái câu:
– Cường yêu bạn lắm nên mới vậy
Thấy vậy, tôi trả lời:
– Mình xin lỗi vì đã cướp Cường của cậu
– Đâu có gì. Thực ra Cường chưa bao giờ coi mình như là bạn trai cả. Mà mình thua bạn mọi mặt mà.
– Bạn không nên suy nghĩ bi quan như vậy. Ai cũng có thế mạnh của riêng mình. Ví dụ như bạn nhảy rất giỏi đâu có như mình phải thi lại mới qua được môn nhảy cha cha cha
– Thật thế à? Mình thì được con 8 khiêu vũ một cách dễ dàng. Tiếc là nó không tính điểm khiêu vũ vào học bạ của mình. He he he
– Mình cũng thế. Mình nghĩ là bạn cũng có cái tài của mình. Không nên bi quan
– Chẳng phải là mình bi quan đâu. Mình biết mình cũng có một vị trí nào đó đối với gia đình, bạn bè và xã hôi. Nhưng trong giới mình thì mình chẳng có giá trị cả. Mình không có đúng cái họ cần. Bạn biết họ cần gì mà phải không?
Tôi như bị nghẹn lại vì tôi cảm thấy những gì Huy nói nghe thật chua chát. Rõ ràng là Huy đang nói đến những gay như tôi, Cường chỉ thích tình dục và lấy tình dục ra để lấy thước đo cho tính càm sâu đậm hay nông sâu. Nhiều khi tôi cũng muốn thay đổi nhưng mà thực sự cái trò chơi xác thịt đó quá hấp dẫn. Tôi cũng không cưỡng lại được. Và các gay khi gặp tôi thì bản thân họ cũng không cưỡng lại đựoc và cũng chỉ muốn làm chuyện đó với tôi. Để rồi sau đó yêu tôi. Khi tôi chán cái kiểu tình cảm chỉ có sex như thế thì tôi chia tay. Họ khóc, họ van xin, rồi quay sang hận tôi, ghét tôi. Cứ quanh quẩn như thế. Nhiều khi tôi cảm thấy phát chán. Có thế nói Huy là gay đầu tiên mà tôi muốn nói chuyện chứ không muốn làm chuyện kia. Nguyên nhân thì thật thô thiển bởi vì Huy thực sự xấu và chẳng gợi một tí dục vọng nào trong tôi cả. Hoặc cũng có thể là tôi quá no nê tình dục rồi. Lúc nào mà tôi chẳng có những gay trông rất khá muốn lên giường với tôi.
– Cậu muốn học đi điệu Boston này không? Mình chỉ cho
Tôi bị Huy cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi xua tay:
– Mình dốt cái món này lắm.
– Có cái gì đâu. Bây giờ không biết thì sau này sẽ biết. Mình ngày xưa cũng vụng về và ngố tàu lắm khi mới học nhảy. Chẳng ai biết hết mọi thứ đâu. Nào đứng lên nào. Mình sẽ làm nữ và dạy bạn đi chân nam
– Bạn biết đi chân nữ à?
– Thực ra mình đi chân nam thì giỏi hơn. Nhưng mà chân nữ thì mình cũng đi được cơ bản. Đứng lên nào, được 1/3 bài Boston rồi
Huy cầm lấy tay tôi và tôi bị ấn tượng mạnh bởi bàn tay của Huy vì nó thật múp, chắc, nặng như gọng kìm. Nó khác hẳn với những bàn tay của các gay mà tôi được cầm nó thật mềm mại. Tôi kêu lên:
– Tay cậu cứng như gọng kiềm ấy
– Cậu sẽ biết vì sao ngay thôi
Huy đặt tay phải của tôi dưới nách phải của cậu ấy, tay phải của cậu ấy thì đặt lên vai trái của tôi, còn tay trái thì cầm lấy tay kia của Huy. Huy nói:
– Tay của con trai khi khiêu vũ phải chắc như là một tay ghế để làm bộ khung đỡ cho tay của nữ. Chứ đừng lùng bùng như sợi dây chun thì sẽ làm nữ mất điểm tựa mà trông sẽ không đúng chất.
– Và đó là nguyên nhân vì sao tay cậu chắc, nặng như gọng kiềm
– Chính xác. Nhưng mà này, cánh tay của cậu phải cứng và chắc như bộ khung nhưng cổ tay và ngón tay phải mềm để nữ có thể dễ dàng buông tay nam ra khi muốn xoay. Hiểu không. Chứ cậu cầm tay mình chặt thế này. Mình muốn xoay thì trật khớp mình mất
– Khó nhỉ? Tay cứng nhưng cổ tay phải mềm
– Tập là quen thôi. Nào, chân trái bước chéo lên về phía chân trái của tôi nào. Rồi đến lượt chân kia
– Thế này á
Tôi còn chưa kịp hiểu thì Huy đã đầy tôi bước lên. Rồi nhanh chóng vặn người tôi lại và đẩy tôi bước nốt chân kia. Rôi lại quay lại bươc một cứ thế. Huy đếm nhẩm:
– Xình chát chát, xình chát chát nào. Thế , thế, thế. Chính xác là như thế. Hiểu chưa nào
– Hiểu rồi
– Trước mắt cứ thế. Nhưng mà có một nguyên tắc trong khiêu vũ. Đó là đối với các điệu cổ điển Châu Âu thế này thì gót chân luôn tiến lên trước rồi từ từ hạ mũi chân xuống sau. Nhưng với các điệu Latin thì ngược lại mũi chân bao giờ cũng phải xuống trước rồi mới đến gót.
– Thảo nào mình đi cha cha đúng nhịp rồi nhưng không đẹp bằng bọn vũ công.
– Nào bây giờ tập lại điệu Boston này theo đúng nguyên tắc trên. Gót chân lên trước nào. Gót chân cơ mà. Lại đi mũi rồi
– Khó lắm. Đi như vừa nãy cũng được mà
– Không, ngay từ đầu phải tập cho đúng. Chứ cứ tập sai ngay từ đầu về sau hỏng chân đi, tập lại cho đúng thì khó lắm. Cứ nhìn gương mình đây này
Tôi vừa cố đi đúng dược vài bước thì bài Boston cũng hết. Tôi vẫn còn thắc mắc câu nói vừa rồi của Huy:
– Mình tưởng cậu được học nhảy chứ?
– Thì cũng được học nhưng chỉ học 1 tháng ở trường với 3 điệu cha cha cha, Diso và valse chấm hết. Mà dạy vớ dạy vẩn thôi. Mình toàn phải học lóm đấy
– Học lóm ở đâu?
– Ở đây
– Sao lại ở đây?
– Có lẽ bạn không biết, hồi đầu mình mới lên đây, mình toàn nhảy một mình
đấy. Mình mời chẳng ai chịu nhảy cả. Vì mình lùn, béo nên ngừoi ta nghĩ mình không nhảy được. Mất gần 1 năm bây giờ mình mới được mọi người ở đây thừa nhận là mình nhảy đẹp nhất đấy.
– Bạn thật nghị lực và kiên trì. Chứ là mình, mình sẽ cảm thấy tổn thương lắm không bao giờ quay lại đây cả
– Mình thì không thấy buồn lắm. Vì một mặt khiêu vũ và ca hát là đam mê của mình. Mặt khác, đời mình bị như vậy nhiều rồi. Đối với gay tìm được đúng đối tượng là gay để yêu thương trong 6 tỉ ngừoi đã khó. Nhưng đối với gay xấu xí như mình thì còn khó hơn gấp nhiều lần
Lai một lần nữa Huy lại làm tôi nghẹn lời. Bài “My oh My” của nhóm Aqua nổi lên. Huy nói với tôi:
– Xin lỗi bạn, mình phải nhảy bài Pop này một chút. Rồi sẽ nói chuyện với bạn tiếp sau nhé.
– Không sao, bạn nhảy đi
Rồi tôi cứ ngồi đó nhìn Huy hết quay cuồng với Pop, rồi quay tít với Valse. Nồng nàn với Rhumba hết bài này đến bài khác, hết người nào đến người khác. Đến 6h30 tôi thấy Huy đến chỗ chủ sàn nhảy cầm chìa khóa khóa cửa. Tôi hỏi:
– Bạn làm thêm ở đây à?
– Không, mình giúp chủ khóa cửa, rửa cốc dọn dẹp tí thôi. Vì mình khiêu vũ ở đây không mất tiền. Mình nhảy ở đây từ hồi mình thất nghiệp. Chủ ở đây quý tài nhảy của mình nên không lấy tiền của mình. Lâu dần thành lệ, dù rằng bây giờ mình thừa sức thanh toán tiền khiêu vũ ở đây. Nhưng nó thành lệ ở đây rồi. Mình phải khóa cửa, rửa cốc chén, buộc và vứt túi rác. Hôm nào sàn thiếu nam thì mình kiêm luôn cả trai dắt nhảy nữa.
– Có 5 nghìn thôi mà nhiêu việc thế cơ à?
– Đâu mà nhiểu. Cái công ngừơi ta chỉ dạy mình từ hồi ngơ ngơ chỉ biềt có 3 điệu nữa chứ. Mà mình chẳng tính toán chi li đến vậy đâu. Giúp nhau một tí thôi mà
– Cậu tốt bụng thật đấy
– Đời còn nhiều người tốt lám chứ. Đâu phải chỉ riêng mình. Thôi minh phải đi khóa cửa đây. Sáp hết giờ rồi. Nếu cậu bận có thể về
– Thôi, mình chờ cậu
– Đừng chờ. Sao cậu không về với Cường đi?
– Cường hôm nay bận làm bài tập lớn
– Mình tưởng Cường chỉ bận với mình khi mình hẹn Cường đi chơi thôi. Hóa ra với cậu Cường cũng kêu bận à?
– Không hôm nay, Cường bận thật. Mình muốn chờ cậu vè cùng
– Uh. Sao cũng được
Nhìn Huy loay hoay làm công việc thường nhât. Trong tôi cảm thấy quý mến con người này quá.. Cậu ta tuy xấu nhưng thật đáng trân trọng. Tôi chưa từng gặp ai tốt bụng, chân thành và dễ mến như cậu ta. Và nói một cách dí dỏm rằng. Cậu ấy là gay xấu xí nhất mà tôi đã từng biết. Nhưng không hiểu sao tôi thấy quý con người này đến kỳ lạ.
Tôi và Huy đường ai nấy về tại ngã tư Ô Cửa Nam vì cậu ấy rẽ Hàng Bông đi về Bờ Hồ và ra Bác Cổ. Còn tôi thì về phố Lê Duẩn ra Giải Phóng để về nhà tôi.. Tôi ăn cơm, tắm rửa, nghe nhạc. Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ về cậu ấy. Nghĩ về bản thân tôi trước đây tôi sống thế nào. Liệu nó có đáng sống. Liệu nó có tốt đẹp hay không? Tôi đã làm gì cho bố mẹ tôi, làm gì cho những người đã lên giường với tôi, khóc lên khóc xuống để rồi chửi rủa và hận tôi. Tôi cảm thấy mình thấp kém so với Huy. Và tôi thực sự trân trọng Huy. Tôi muốn nhấc máy gọi cho Huy quá đi mất. Nhưng gọi để nói gì nhỉ? Tôi vừa gặp cậu ấy chiều nay xong. Tiếng điện thoại reo làm cắt ngang suy nghĩ của tôi. Ai vậy nhỉ???