Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 2
phần 2
Tôi buộc cái bao cao su đầy tinh trùng của mình vào, cho nó vào bao giấy của cao su rồi vứt nó vào thùng rác của nhà nghỉ. Tôi quay trở lại giường, Cường ghì cổ tôi xuống và nói:
– Anh làm em phê quá. Nằm đây với em nào.
– Đợi anh lấy khăn lau chỗ tinh trùng trên người em đã.
– Sao hôm nay anh không liếm nó à?
– Hôm nay bụng anh hơi khó chịu.
– Vậy cũng được. Có lẽ từ đây về sau mình bỏ cái trò mất vệ sinh ấy đi, được không anh?
– Sao cũng được
Tôi quay trở lại với cái khăn bông trên tay. Tôi lau cái thứ nước trắng nhờ nhờ ấy trên người Cường. Tôi định quay trở lại nhà tắm cất khăn. Nhưng Cường chụp lấy tay tôi:
– Thôi cứ để khăn trên bàn đi. Nằm lên đây với em đi. Đừng đi lại nhiều thế.
Tôi nằm lên giường. Cường ôm lấy chầm lấy tôi. Cường bắt đầu tâm tình:
– Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào đâu. Anh đã tìm kiếm mấy năm nay. Anh là tuyệt vời nhất. Chưa ai làm em hạnh phúc như vậy. Anh biết Huy thế nào không. Anh ấy béo, nặng nề, mặt mũi đã xấu lại còn nhăn nhó biểu lộ sự đau đớn….
Mặt tôi bắt đầu chuyển sắc khi Cường nói về Huy. Dường như Cường cũng nhận ra điều đó.
– Em xin lỗi. Em lại nhắc đến Huy rồi.
– Không sao em ạ. Ah, em có số điện thoại hay nick của Huy không?
– Để làm gì vậy anh? Anh lại định nói chuyện với Huy nữa à? Em đã nói là em xin lỗi mà. Em yêu anh, không yêu cậu ta.
– Anh đã bảo là không sao mà. Có điều là anh xin số điện thoại, để thỉnh thoảng nói chuyện với cậu ta đôi chút thôi mà.
– Nhưng mà……thôi được rồi. Anh lấy điện thoại trong quần bò của em trên bàn ấy. Hình như em vẫn còn giữ số điện thoại của cậu ấy. Còn nick là Cường giấu mặt, gạch chân bên dưới nhé
Cường thấy tôi có vẻ khó chịu trước sự thắc mắc của tôi nên Cường đã đồng ý cho tôi số điện thoại. Tôi ngạc nhiên:
– Sao lại là Cường giấu mặt? Cậu ấy tên là Huy cơ mà.
– Vì khi cậu ta mới quen em, cậu ấy bắt đầu đi làm. Cậu ấy muốn lập nick mới để làm việc. Và cậu ấy đã lấy tên em như thế?
– Nick cũ của cậu ấy là gì? Em không biết sao?
– Em quên mất rồi hình như là chàng trai biết yêu hay là gì đó. Cậu ấy còn cho em cả pass nữa nhưng mà em chẳng bao giờ vào nick cậu ấy làm gì cả. Nên cũng chẳng nhớ.
– Sao lại vậy?
– Em đâu có quan tâm đến cậu ta. Cậu ta làm em phát chán hôm ấy. Nhưng chẳng qua em cũng thương cậu ấy đã chịu đau vì em. Nhưng thương không có nghĩa là yêu. Không có nghĩa là em phải gắn bó với cậu ấy cả đời anh ạ.
– Cậu ấy tệ đến vậy sao?
– Cậu ấy nhắn tin rồi gọi cho em suốt. Em cứ phải cả nể trả lời. Em chẳng nồng nhiệt với cậu ta lắm, để làm cậu ta phát chán mà bỏ em. Nhưng chẳng ngờ cậu ấy cũng bám đuổi em được gần 1 năm. Cũng tốn kém vì em khá nhiều. Nhưng cái gì đến vẫn cứ đến thôi. Hôm em nói lời chia tay. Cậu ta cứ ngồi đó và khóc. Cậu ấy định đuổi em về để cậu ấy ngồi đó một mình. Nhưng về sau chắc cậu ấy cũng muốn đưa em về lần cuối cùng. Nên bảo em ngồi đó chờ cậu ấy bình tĩnh trở lại để đưa em về.
Tôi cảm thấy như mắc nghẹn và cảm thấy Cường thật tàn nhẫn. Câu nói đó của Cường làm tôi nhớ đến cái hôm tôi chứng kiến Huy khóc ở chỗ gửi xe. Tôi cảm thấy Cường thật rẻ tiền. Cả tôi cũng thật rẻ tiền. Những gì Cường muốn ở tôi là hai chữ tình dục. Mà tất cả những gì tôi làm với Cường cũng như những người trứoc đây cũng chỉ gói gọn trong 2 chữ tình dục. Và tôi chia tay với người ta cũng chỉ vì muốn thay người mới chứ không lẽ sex với một người cả đời. Tôi chưa khóc vì một ai. Cũng có người khóc vì tôi. Nhưng cái cách mà họ khóc không giống Huy. Bọn họ đều bù lu bù loa trước mặt tôi, năn nỉ đừng bỏ họ và khi tôi kiên quyết nói không thì họ đều mắng lại tôi và đi thẳng ra cửa. Nhưng Huy thì khác. Huy chỉ khóc không năn nỉ, Huy vẫn fairplay đưa Cường về tận nơi. Tôi cũng không hiểu Cường, tôi và các gay khác cần gì ở một người bạn trai nào. Họ cần người bạn trai giống như một con sex toy hay sao.
– Anh nghĩ gì mà thẩn người ra thế?
Cường đặt tay lên bộ ngực săn chắc to đẹp của tôi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Tôi cầm điện thoại của Cường lên tìm số điện thoại của Huy.
– Anh chẳng nghĩ gì cả. Ah, em đặt tên cậu ấy là gì trong máy em thế?
– Huy thôi. Em chỉ có một Huy ấy thôi.
Tôi đã tìm thấy rồi. Tôi lưu nó vào máy của tôi. Cường tâm sự:
– Mấy hôm nay em phải làm bài tập lớn. Mệt quá. Vậy mà gặp anh em quên hết mọi mệt mỏi.
Cường bắt đầu lần mò bàn tay của mình xuống con cu to lớn của tôi – vốn làm nhiều người thích mê. Nhưng tôi ngăn bàn tay của Cường lại
– Để lần khác đi em. Hôm nay anh hơi mệt
– Anh ốm à? Vậy sao anh không nghỉ ngơi. Nếu em biết anh ốm thì em đã không đưa anh đến đây. Có khi chúng mình ăn gì đó cho nó bổ.
– Thôi, không sao đâu em. Anh hơi mệt thôi chứ còn đâu có ốm đến liệt giường đâu em.
– Hay thôi, bây giờ mình về đi. Anh về nhà uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
– Uh, sao cũng được.
Tôi vừa nói vừa gỡ vòng tay của Cường đang đặt lên đám lông mu của tôi. Tôi bước ra khỏi giường, mặc quần áo. Cường cũng dậy và vỗ vào cái mông trắng, to và săn chắc của tôi.
– Em nghĩ đến Kylie hay J.Lo cũng phải ghen tị với bộ mông này.
– Ý em nói là mông anh giống đàn bà chứ gì?
– Đâu mà. Ý em đâu phải thế?
– Ha ha ha, đùa thôi. Em mặc quần áo vào đi để còn về. Ah hay mình tắm đã
– Thôi anh ạ. Bây giờ mà tắm chung với anh chắc em không để cho anh về được đâu.
– Eo ơi.
Cường bắc đầu mặc chiếc quần lót của mình. Thì tôi cũng bắt đầu mặc quần áo của mình
Tôi vừa đưa Cường về nhà. Khi đi ra khỏi khu tập thể Định Công. Đứng ở hồ Thủ Lệ, tôi nhấc máy gọi cho Huy. Chuông đổ khá lâu. Huy nhấc máy và âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng nhạc ồn ào, hình như là tiếng của sàn nhảy, tôi hơi shock. Huy trả lời:
– Alô, ai đấy ạ?
-Mình là Tùng đây. Huy đấy phải không?
– Dạ, Huy đây ạ. Tùng nào đấy ạ?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy giọng của một quý bà.
– Huy ơi, làm gì mà lâu thế. Vào nhảy với cô điệu Pop cái nào?
Tùng trả lời với bà ta:
– Cô chờ cháu một chút. Cháu có điện thoại cô ạ
Lại thêm một cú shock nữa. Huy là trai nhảy sao? Huy hỏi:
– Alô. Bạn là Tùng ở bên DTT hả?
– Không mình là Tùng bạn trai của Cường
– Ah, Tùng à? Có việc gì không? Ah mà thôi ở đây ồn ào lắm toàn là tiếng nhạc thôi. Có gì tí nữa 7h mình khiêu vũ xong sẽ gọi lại cho bạn
– Bạn biết khiêu vũ à?
– Cũng gọi là biết tí chút.
– Bạn khiêu vũ ở đâu thế?
– Số 4 Trịnh Hoài Đức, tầng 5. Vé vào là 5 nghìn. Có chuyện gì muốn gặp mình vậy sao? Uh thì bạn cứ đến đi. Thế nhé. Ở đây ồn ào lắm
– Uh, để mình tính. Chào bạn nhé. Bạn quay lại sàn nhảy đi không để khách chờ
– Trời, đâu có khách khứa gì. Bà ta là bạn nhảy thôi. Lùn và xấu như mình đâu có làm trai nhảy được đâu. Thôi thế nhé
– Uh chào bạn. Chúc bạn vui
Tôi cúp máy. Trong lòng tôi phân vân và cảm thấy khó hiểu về con người này. Hôm gặp Huy tôi nghĩ Huy là một chàng trai lành tính đến tội nghiệp. Vậy mà Huy lại là một người hay đi sàn nhảy. Huy nói là đó chỉ là bạn nhảy. Nhưng sao thấy giông khách hàng của Huy quá. Tôi đang suy nghĩ không biết mình có nên đến đó không? Tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định đến, đến để xem cái cơ thể béo ú ấy di chuyển trên sàn nhảy thế nào. Rồi tôi phóng xe đến số 4 Trịnh Hoài Đức