Xa lộ không đèn - Chương 2
”Dù cuộc tình mình… cũng như mây trôi
mây trôi…thẩn thờ…
Nhìn đoạn đường dài …chỉ riêng em thôi…
Người hỡi anh ơi…anh có hay …
và lời nói…cho nhau bây giờ…ích chi ?
Xin hãy khóc đi…rồi ngày mai… ngày mai…chia ly…
Đừng trách gì nhau…anh ơi…
đừng trách gì nhau…anh ơi…
Dẫu có buồn…dẫu có vui…cũng là …kỷ niệm…
Giọt nước mắt…lăn dài…
tình yêu đó…xa rồi…
tìm trong lãng quên…người yêu …người yêu hỡi…
Đừng trách gì nhau…anh ơi…
ngày tháng rồi quên…đi thôi
Ngước mắt nhìn …những dấu yêu…mai về chốn nao…
Giọt nước mắt…khô rồi…
người yêu hỡi…thôi đành…
Ta chia tay…chuyện thường tình…thế…thôi…”
…
”Trên xa lộ…miên man
Trên xa lộ…thênh thang
Ôi…xa lộ…tối ám…không đèn…
Đường…hỡi…con…đường
Tình yêu…thoáng qua…như vô tình…”
Cuộc đời…sao …tăm tối
như…xa lộ…không đèn
Cuộc đời…sao…u…ám
như…xa lộ…tối đen
Một người trong cõi sống
Một người…sang…cõi…chết…
Chỉ là…giọt nắng sớm…cánh sương đêm…”
Đêm nay,chỉ còn lại một mình Khánh vi vu trên quốc lộ.Thằng Tiến vì làm biếng quá nên bị lão Hải cho thôi việc.Dù chuyện này ông ấy không sai nhưng Khánh vẫn cảm thấy buồn vì dù sao hai anh em cũng đi chung với nhau mấy chuyến rồi.Có nó ngồi kế bên và tuy là chẳng giúp được Khánh cái gì hết mà lòng chàng cứ vui vui vì có bạn đồng hành chứ không lẻ loi, hiu quạnh như lúc này…
Chiều qua,chàng đã tìm được chỗ trọ mới ngoài Bình Chánh…Không hiểu sao Khánh bỗng có ý nghĩ muốn ra ngoại ô ở cho lòng mình tĩnh lặng một chút,bởi vậy khi lão Hải đòi dọn dẹp một căn phòng trong gara cho chàng thì Khánh lắc đầu từ chối.Chàng không muốn ”tránh vỏ dưa,gặp vỏ dừa” vì nếu ở đó thì thế nào cũng chẳng được yên thân với thằng cha ấy đâu…Không lẽ Khánh đã bị Hưng giựt mất tình yêu nên bây giờ chàng đi giựt lại của người khác hay sao ? ”Bồ” của lão ấy ngày trước cũng là bạn bè thân thiết với chàng và Mạnh cơ mà ?Thôi thì đành chấp nhận thà ”ở xa mỏi chân còn hơn ở gần mỏi miệng”…
Xe chạy ngang qua chốn cũ…
Nhìn vào căn nhà tranh hãy còn ánh đèn nên Khánh bắt đầu giảm tốc độ …
Nhìn đồng hồ,Khánh lại chặc lưỡi :
-Mười hai giờ đêm…Không biết họ còn thức không ? Quấy rầy họ trong lúc này là điều không nên…
Đang đứng phân vân không biết phải làm sao thì Khánh chợt nghe có tiếng rột rẹt phát ra từ phía ngôi nhà ấy…
Ông lão lụm cụm bước ra,nhìn chàng cười :
-Già có linh tính đêm nay thế nào cậu cũng ghé …
Khánh bước lại gần ông,nắm bàn tay gân guốc nhăn nheo của lão,chàng hỏi thăm :
-Chú vẫn khỏe ? Nhóc Phong sao rồi hả chú ?
Ông gật gù :
-Ừ,già vẫn bình thường…Thằng Phong nó cứ nhắc cháu hoài…Hình như hồi tối tới giờ nó cũng không ngủ được hay sao đó…Già nằm ngoài võng mà cứ nghe nó ở trong buồng quay qua quay lại, trở mình mãi thôi…Tội nghiệp ,mới bây lớn mà cũng biết trằn trọc,suy tư rồi…
Ông nắm lấy tay chàng rồi mời :
-Thôi,vào nhà đi cháu…
Phong nãy giờ chắc lo nấu nước sôi nên khi Khánh vừa vào thì cậu đã nhanh chóng châm trà rồi nhìn chàng cười tủm tỉm :
-Anh uống nước…
Quay sang ông lão,cậu đưa tách trà bằng hai tay :
-Con mời ngoại…
Thấy Khánh trơ mắt ,ông giải thích :
-Già kêu nó gọi vậy cho thân mật thôi…Cậu đừng nghĩ ngợi xa xôi chi cho mệt người…
Phong xin phép đi ra sau bếp …
Khánh ngồi trò chuyện với ông một lúc thì chàng từ giã…
Nhưng vừa lúc ấy,Phong bưng nguyên mâm thức ăn lên .Cậu líu lo :
-Anh ăn cháo cá cho khỏe nha ? Cá em bắt ở khe suối trong rừng nên thịt ngọt lắm…
Ông lão cũng lên tiếng :
-Ừ,thôi cháu cứ cứ ngồi lại ăn chung cho nó vui…Từ từ cháu đi cũng kịp mà…Làm ăn thì suốt tháng quanh năm chứ đâu có phải một ngày một bữa ?
Khánh cúi đầu vâng lời,chàng ngồi xuống bên cạnh Phong…
Ông lão chợt đứng dậy :
-Để già đi lấy chai rượu thuốc…Đêm nay gặp tri kỷ cho nên phải đem rượu quý ra đãi đằng mới xứng…
Khánh định đưa tay cản nhưng nhóc Phong khều chàng rồi nói nhỏ :
-Lâu lắm em mới thấy ngoại vui như vậy…Anh đừng từ chối mà ngoại buồn á !
…
Mãi đến ba giờ sáng,Khánh mới lên xe đi tiếp…
Khi chàng vừa rời khỏi nơi ấy…ngọn đèn trong căn nhà liền phụt tắt…tất cả bỗng trở lại âm u hoang vắng như cũ…
…
Lúc trở về,Khánh lại ghé vào căn nhà nhỏ bên đường ấy…
Lần này cũng ngay mười hai giờ khuya nhưng người mở cửa cho chàng lại là Phong…
Cậu nói nhỏ :
-Ngoại bệnh mấy ngày nay nên em đưa ngoại vô buồng nằm …
Khánh định vào trong hỏi thăm ông ấy vài lời nhưng nhóc cản :
-Ngoại ngủ say rồi …
Cậu nhoẻn miệng cười :
-Em đãi anh món thịt gà rừng nha ? Ngoại nói khuya nay về thế nào anh cũng ghé nên em chuẩn bị sẵn hết rồi…Anh ngồi đi…
Khánh lên tiếng :
-Em và ngoại cứ đối xử với anh như thế này hoài…mà anh lại chưa có gì để trả lại…Anh áy náy lắm…
Phong xua tay :
-Anh chỉ cần ghé lại đây là em với ngoại cũng vui lắm rồi…Anh đừng ngại gì hết nha ?
Hai người ngồi nhậu mà cứ tỉ tê tâm sự suốt…
Dọn dẹp mọi thứ xong,Phong đến giường ngồi sát bên chàng…
Khánh đưa mắt nhìn Phong ,chàng tò mò :
-Em đã có người yêu chưa ?
Cậu cười :
-Dạ,em có để ý một người…nhưng mà…
Khánh cau mày :
-Nhưng sao hả nhóc ?
Phong cúi mặt :
-Nhưng họ là…tài xế xe tải anh à…Mà tài xế thì em nghe nói …phong lưu lắm nên không dám tỏ bày…
Chắc tại vì trong người đang có hơi men nên Khánh mạnh dạn hẳn lên.Chàng đưa tay choàng qua vai của nhóc rồi thì thầm :
-Em đang nói ai thế ? Có phải anh không ?
Phong ép người sát vào mình Khánh,cậu khẽ gật đầu :
-Dạ…anh có biết là từ khi gặp mặt anh đến giờ…Lúc nào em cũng mong anh ghé lại đây hết…Tối nào em cũng ra ngồi trước cửa nhà ngóng nhìn từng chiếc xe qua lại và thầm hy vọng sẽ được gặp lại anh…
Khánh siết chặc người nhóc trong vòng tay mạnh mẽ của mình.Chàng thở dài :
-Anh cô đơn lắm…Em có biết không ?
Phong nắm lấy bàn tay chàng,cậu cũng buồn bã không kém :
-Em…cũng…vậy …
Rồi nhóc bỗng thỏ thẻ :
-Đêm nay…anh có thể ngủ lại đây không ?
Hôn lên đôi môi đỏ như son của cậu bé,chàng mỉm cười :
-Ừ…anh sẽ ở lại …
Nghe vậy,Phong bỗng rơi lệ…Cậu móc trong túi áo ra một túi vải nhỏ rồi trao cho Khánh :
-Anh cất dùm em món này…Khi nào về Sài Gòn,nếu buồn thì hãy mở ra xem và nhớ tới em mãi mãi nha anh ?
Khánh tuy ngạc nhiên nhưng vì đang hưng phấn nên không thắc mắc làm gì.Chàng nhét vội món quà ấy vào trong túi quần rồi nhanh chóng …đè Phong xuống giường…
…
-Chú…chú ơi chú !
Khánh giật mình tỉnh giấc…Chàng ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là một bà già nên vội cất tiếng :
-Bà là ai ?
Bà lão nhìn chàng chăm chú rồi trả lời :
-Hôm qua mưa gió tơi bời,đường lộ trơn trợt nên đoạn này hay xảy ra tai nạn lắm…Xe của chú bị lật mà sao chú lại không bị gì hết vậy ? Lại còn nằm ngủ say sưa như chết nữa…
Nghe vậy,Khánh liền đưa mắt nhìn quanh …
Để rồi chàng liền giật bắn cả người khi phát hiện ra …mình đang nằm giữa một bãi tha ma hoang vắng…
…
Mãi hai ngày sau,Khánh mới về tới Sài Gòn…
Nhìn thấy mặt mũi bơ phờ của chàng,lão Hải cuống quýt :
-Cưng sao vậy ? Nghe nói đoạn đèo ấy hôm trước xe bị lật nhiều lắm nên anh lo.Nhưng anh gọi hoài cho cưng vẫn không được là sao ?
Nhìn lại chiếc xe,ông ta hoảng hốt :
-Chết cha…
Tuy nhiên,lão thấy mạng người quan trọng hơn vật chất nên lăng xăng ngắm nghía khắp người Khánh rồi gật gù :
-Miễn cưng không có gì là tốt rồi…
Khánh đưa chìa khóa xe cho lão rồi buông một câu cụt ngủn :
-Tôi nghỉ vài ngày…
Lão Hải gật đầu lia lịa :
-Ừ,vậy đi…Có cần gì cứ gọi cho anh nha ?
…
Về phòng ,Khánh móc hết các thứ trong túi quần quăng vào hộc tủ rồi tắm rửa thay đồ…Lúc này chàng lại chẳng để ý hoặc là không nhớ đến cái túi vải nho nhỏ mà đêm nọ Phong đã gửi gắm vẫn còn hiện diện ở đó…
Suốt buổi chiều nằm trên giường nghĩ ngợi mông lung,Khánh chợt bật dậy…Vì không tin có chuyện ma quỷ trên đời nên chàng gọi cho lão Hải :
-Ngày mai,anh cho em đi tiếp nha ?
…
”Trên xa lộ…không tên
Trên xa lộ…khô khan…
Ôi…xa lộ…giết chết…tâm hồn…
Vừa thấy…cuộc đời…
chợt tan biến đi…như hình bóng…
Trên xa lộ…mênh mang
Trên xa lộ…thênh thang…
Ôi …xa lộ…tối ám…không đèn…
Đường…hỡi…con…đường…
Tình yêu…thoáng qua…như vô tình…”
Lúc chiều Khánh uống một lúc mấy ly cafe đậm đặc để cho đầu óc mình tỉnh táo…Chàng không làm sao mà chấp nhận được việc ông lão và Phong chỉ là hai hồn ma bóng quế hiện ra để trêu chọc mình.Họ đều là những người biết cách cư xử và sống rất chân tình,ít ra là đối với chàng trong thời gian qua . Họ không thể là ma…không bao giờ như thế được…
Cho nên khi xe chạy gần đến đoạn đèo đó thì chàng bắt đầu chạy chậm từ từ để quan sát…
Bỗng Khánh mỉm cười,hét lên sung sướng :
-Mình đoán có sai đâu…Hahaha…
Trước mắt chàng dần dần hiện ra ngôi nhà tranh vách lá ven đường quen thuộc…Ánh sáng từ nơi ấy phát ra tuy vàng vọt nhưng cũng đủ khiến cho mọi lo lắng của Khánh tự mấy ngày nay hầu như tan biến…
Tiếc thay,chàng đã quên nhìn đồng hồ…
Bây giờ đã là …mười hai giờ khuya !
…
Thấy cửa chỉ khép hờ nên Khánh đưa tay đẩy nhẹ…
Một cảnh tượng đau buồn hiện ra trước mắt chàng…
Trên bàn thờ, tấm hình ông lão được trang trọng đặt tại nơi chính giữa, mấy cây nhang đang cắm giữa lư hương hãy còn đang tỏa khói nghi ngút,hương bay thoang thoảng…
Nhưng tại sao nhóc Phong lại nằm sóng xoài giữa nhà thế kia ?
Khánh cúi xuống,đưa tay sờ vào trán cậu rồi thầm nghĩ : Chắc là vì đau buồn trước cái chết của ông lão nên có lẽ mấy hôm nay cậu đã không màng đến việc ăn uống thì phải ?Như vậy rất dễ mất sức và bị xỉu chăng ? Hình như là chỉ có lý do này là chính xác nhất…
Chợt nhớ hình như qua khỏi đoạn đèo này có một trạm xá nho nhỏ,Khánh liền nhanh chóng xốc Phong lên vai và đưa ra xe…
…
Vị y sĩ già chích cho Phong một mũi thuốc xong liền quay sang Khánh :
-Cậu ấy không sao…Cứ cho cậu ấy nằm đây cho tôi tiện bề chăm sóc…
Khánh nghe vậy thì yên tâm.Chàng định bụng sẽ ngồi bên cậu đến sáng nhưng khi nghĩ đến việc giao hàng cho khách vào buổi sớm mai bỗng lo lắng…
Người y sĩ hình như đoán biết tâm trạng của chàng nên lên tiếng :
-Chú em có bận công việc thì cứ đi đi…Chiều mai ghé đây rước cậu ấy về cũng được .Cứ để cậu nhóc này ở đây ,tôi lo cho…Không sao đâu…
Như trút được hết mọi nỗi lo âu nãy giờ,Khánh cuống quýt :
-Dạ,cảm ơn anh…Thật sự em có việc cần phải đi gấp…Nhờ anh chăm sóc em ấy dùm…Chiều mai em ghé nha ?
Khi chàng định móc túi lấy tiền ra đưa thì ông ta xua tay :
-Chú em cứ đi đi…Mai mình tính…Người bệnh còn nằm đây thì tôi đâu có lo chú em không trở lại chứ ?
…
Vậy mà cho đến chiều hôm sau,khi quay về trạm xá…vừa nghe xong câu nói của vị y sĩ nọ là chàng thiếu điều như chết đứng :
-Ủa,chú em nói người bệnh nào ? Mấy hôm nay trạm y tế này có nhận ai vô nằm đâu ?
Khánh nhăn mặt :
-Rõ ràng anh đã cùng em đem cậu ấy đặt ở trên giường mà ? Anh còn chích cho nhóc một mũi thuốc,đúng không ? Anh hứa chăm sóc nhóc dùm em nữa…Đáng lẽ chiều hôm qua em đến rước cậu ấy về nhưng vì công việc chưa xong nên chậm trễ đến hôm nay…Nhưng dù có trễ hẹn em cũng sẽ thanh toán tiền bạc sòng phẳng cho anh thôi.Anh đâu có cần phải giấu người để gây khó khăn cho em ?
Người y sĩ từ tốn nói :
-Đây chỉ là một trạm xá bé xíu…Tôi thật sự chưa bao giờ gặp chú em hết…Còn nếu như chú mầy không tin thì cứ tự nhiên lục soát đi…Tôi giấu ai ? và giấu để làm gì ? Đây là trạm y tế chứ đâu phải nhà tù ? Mong chú em ăn nói cẩn thận dùm…
Bực bội,Khánh liền xô ông ta qua một bên…Chàng chạy vào tìm từng phòng một…nhưng vẫn không thấy một ai ở đó cả…
Thấy gương mặt ủ dột của Khánh,người y sĩ lo ngại :
-Chú mầy có sao không ? Hay là để tôi cho ít viên thuốc uống ?
Khẽ lắc đầu , chàng nói lời xin lỗi với ông ta.Sau đó,Khánh bỏ đi…
Vừa qua khỏi đoạn dốc,Khánh cho xe dừng lại…
Chàng bước xuống… đứng giữa trời,giang rộng hai cánh tay lên rồi hét :
-Phong ơi , thật ra …em…là…aiiiii ???….
…
Vì buồn,vì cảm thấy buồn bực trong lòng nên Khánh phóng xe vọt hết tốc lực…Bởi vậy khi đi ngang qua nơi ở của ông lão và Phong chàng đã không để ý rằng nơi này chỉ là một bãi tha ma âm u,hoang lạnh…
Về đến Sài Gòn,Khánh nằm vùi trong nhà trọ suốt mấy ngày liền…
Chàng nhớ Phong da diết…Ôi một cậu bé hiền lành và dễ thương gì đâu …Tại sao định mệnh lại khiến xui cho chàng gặp gỡ nhóc làm chi để giờ đây Khánh cứ nhớ nhung,lưu luyến mãi vậy không biết…
Nằm than vắn thở dài cho đã đời rồi chàng cũng phải ngồi dậy…
Tuy Khánh cố xua tan hình ảnh cậu trong tâm trí mình nhưng miệng vẫn cứ lẩm bẩm :
-Em nói đi…em là người hay là ma ? Phong ơi…
…
Chiều thứ bảy,đang nằm vật vờ thì Khánh nghe tiếng điện thoại reo …
Nhìn thấy số của lão Hải,chàng bèn cất tiếng :
-Tôi đây !
Giọng của lão cười hô hố trong máy khiến chàng muốn ói :
-Tối nay anh với ”ông xã” đi vũ trường X…Cuối tuần ở đó họ tổ chức nhạc ”tua” mùi lắm ! Thấy cưng buồn nên muốn rủ cưng theo cùng…Cưng thấy sao ?
Khánh còn đang do dự thì lão bồi thêm :
-Đi đi…cho thoải mái đầu óc rồi thứ hai trở lại làm việc…Nghỉ hoài không tốt đâu cưng ! Vả lại,anh chỉ tín nhiệm cưng thôi à…Mấy việc quan trọng cần giữ chữ tín thì cưng là số một á…
Nghe vậy chàng phì cười :
-Ok…
Lão khoái trá :
-Vậy hén ! Mười giờ tối nay gặp trước vũ trường X…nha ?
…
”Đêm vũ trường…anh đón em…
mình nép vào nhau…dưới hoa đèn màu
mình lướt nhẹ theo…tiếng ca ngọt ngào
…nụ hôn đón chào…
Thế gian đầy…mê say
Nhưng thế gian thường…chê bai
Đời còn gì đâu…ngoài câu vô nghĩa
lúc ta…buông lơi …vòng tay…”
Trong lúc mọi người đều bước ra sàn nhảy,cùng say sưa khiêu vũ theo điệu nhạc mùi mẫn thì Khánh vẫn lặng lẽ một mình bên ly rượu…
Ngồi một hồi,chàng cảm thấy khó chịu nên đi vào toilet…
Nhưng vừa đến nơi ấy,Khánh bỗng hoảng hốt khi thấy một chàng trai đang gục đầu bất động trong bồn cầu…
Chàng ngồi xuống,khều vai cậu rồi hỏi :
-Em à,em có sao không ?
Thấy anh chàng im lặng,Khánh vội đỡ đầu cậu lên …
Vừa nhìn vào mặt chàng trai,Khánh giật mình lùi lại…Sao anh ta giống Phong một cách kỳ lạ đến thế ?…
Đưa tay lên dụi mắt ,chàng nhìn vào gương mặt ấy một lần nữa rồi bật cười,tự nhủ :
-Thật ra thì đâu có giống ?Mình đúng là…
Nhưng Khánh bỗng suy nghĩ :Lúc nãy mình thấy là gương mặt của nhóc Phong mà ? Sao bây giờ lại khác nhỉ ?
Đưa tay lên vỗ trán vài cái,chàng chép miệng :
-Không lẽ mình bị ảo giác ?
Lúc này,giọng anh chàng nọ mới thều thào :
-Cho tôi về…Tôi muốn về…
Khánh sốt sắng :
-Nhà em ở đâu ? Em đi vào đây với ai ?
Nhưng chàng ta chỉ nói được có bấy nhiêu thì lại gục đầu xuống…
Khó khăn lắm Khánh mới đưa được chàng trai trẻ ấy vào taxi…Để rồi khi người tài xế hỏi về đâu thì chàng chưng hửng vì chẳng biết nhà cậu ta ở nơi nào…
…
Suốt đêm ấy,anh chàng nọ hết ói mửa thì cứ rên rỉ mãi khiến cho Khánh chẳng thể nào chợp mắt…
Đợi đến khi anh ta ngủ say ,chàng bèn lau chùi dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ …Xong xuôi hết,Khánh mới sửa cho anh chàng nằm ngay ngắn lại…
Nhìn vào gương mặt cậu ,chàng chép miệng than :
-Đúng là tuổi trẻ bây giờ…Chẳng biết học hành như thế nào chứ mấy chốn ăn chơi thì không ai bằng…
Kéo tấm mền đắp lên người cậu,Khánh tắt đèn rồi bước ra ngoài…
Buông người xuống bộ ghế salon ,chàng đi vào giấc ngủ một cách mệt nhọc…
Khi Khánh tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao…
Định nằm nướng thêm một lát nữa bỗng chàng chợt nhớ ra cậu trai trẻ tối qua hãy còn trong buồng mình bèn ngồi dậy chạy vào…
Trên giường trống không…rồi khi thấy mọi thứ được xếp lại đàng hoàng ngăn nắp,Khánh bật cười…Chàng lảm nhảm một mình :
-Đừng có ai nói là ở Sài Gòn cũng có…ma à nha ?
…
Sáng thứ hai,lão Hải lại gọi :
-Đi lại được chưa ? Nghỉ hoài tiền đâu xài hả cưng ?
Lão trách chàng :
-Đêm thứ bảy sao tự nhiên bỏ về không cho anh hay gì hết vậy ? Cưng lúc này sao sao á…Không giống ngày xưa chút nào…Lúc nào gương mặt cũng lơ lơ láo láo như bị…khùng vậy ?
Khánh chưa kịp lên tiếng thì ông ta tiếp tục làm một hơi :
-Anh nói thiệt cho cưng nghe nha ? Thằng Mạnh so với cưng chẳng là cái thá gì hết á…Đẹp cưng cũng đẹp hơn nó nè ! Trẻ cưng cũng trẻ hơn nó nè…Cho nên cưng chẳng cần phải ủ ê buồn bã làm gì cho dễ bị ”tàn phai nhan sắc” nghe chưa ? Bây giờ nếu cưng chịu làm ”bé” thì anh sẽ cho cưng đứng tên làm chủ một căn hộ bên Phú Mỹ Hưng liền tức thì…Cưng chịu hông ?
Khánh nạt lão :
-Nhảm quá ! Có chuyện gì nói nhanh đi…
Lão cười hề hề :
-Giỡn chút hổng được thì thôi,làm gì quạu quọ dữ vậy ? Nè cưng,hôm nay đi lại được chưa ?
Khánh trả lời :
-Anh có thể điều em về miền tây ? Em muốn ngưng ra ngoài Trung một thời gian…
Lão lại cười trong máy :
-Hehehe,được được mà…Anh cũng đang tính vậy á…Bởi vậy mới nói tụi mình hợp ”rơ” là đúng rồi…hehehe…
Xong chuyến về miền tây ấy,lúc Khánh trở về nhà thì ngày thứ bảy lại đến…
Nằm lăn qua lăn lại một hồi chàng chợt nhớ đến cậu bé trong vũ trường hôm nọ…
Một phần lo lắng cộng thêm một chút tò mò,chàng bật dậy …
Ăn mặc tươm tất xong,Khánh ra đường ngoắc một chiếc taxi…
”Vũ trường…có anh đây
Rót ly rượu đầy…em uống cho say…
Với em…dĩ vãng…là mơ
tương lai…nào …chờ ?…
Từng đêm…đường vắng…mưa khuya
Từng đêm…về với…cô đơn…
Em muốn khóc…
Anh muốn kêu lên…cho nghẹn ngào…dỗi hờn…”