Xa lộ không đèn - Chương 1
Chiếc xe tải vẫn đang bon bon trên đường quốc lộ.Nhìn sang bên cạnh,thằng Tiến mắt thì nhắm mà miệng lại mở tang hoác và cứ gục tới gục lui khiến Khánh càng bực bội.
Liếc xem đồng hồ,chàng chép miệng :
-Mười hai giờ khuya rồi…
Đáng lẽ giờ này nó phải thức và thay tay lái cho chàng nghỉ mới phải.Nhưng chắc tại đang tuổi ăn tuổi lớn thành ra cu cậu hãy còn vô tâm chưa có ý tứ lắm.Cho nên tuy mang tiếng đi chung để tập sự với chàng mấy chuyến rồi mà hắn có lái được gì tiếp Khánh đâu ?
Mấy lần định đưa tay khều nó nhưng thấy nhóc ngủ say quá,chàng không nỡ…
Cả tuần nay tâm trạng Khánh không được tốt.Bởi vậy mới cho xe về bến hồi chiều qua thì chàng đã vội vã đòi đi tiếp.Điều này khiến lão Hải ngạc nhiên.
Lão đến gần chàng,nheo mắt tò mò :
-Có chuyện buồn à ? Sao đi miết vậy em ?
Khánh trả lời hơi sốc :
-Có gì đâu ! Tại tôi muốn cày tới tấp để dành dụm tiền Noel này qua …Paris ngắm tuyết rơi thôi à…
Lão trợn mắt :
-Nổ vừa vừa thôi cưng ! Tài xế lượm bạc cắc mà đòi du lịch Pháp…Hé hé hé…
Bỗng nhiên,lão thụi cùi chỏ vào hông chàng rồi trổ mòi tán tỉnh :
-Nhưng mà nếu cưng gật đầu với anh thì ”muốn trời được trời,muốn đất có đất”…Căn hộ cao cấp anh còn lo cho cưng được nữa là…Đi Pháp hả ? Chuyện nhỏ …
Khánh nhăn mặt,tránh qua một bên.Chàng xua tay :
-Dạ,em cảm ơn ”chị”…Em sợ ”chồng” chị tặng cho em ca axit là tiêu đời luôn á…Chị tha cho em nhờ !
Nói xong,chàng lẹ làng phóng lên xe,vậy mà vẫn còn nghe tiếng eo éo của lão đuổi theo sau …
-Em à…em hổng nghe người ta nói sao :
”Có chồng thì mặc có chồng
Ở đây vắng vẻ,tơ hồng ta cứ…se”
…
Tuần trước,Khánh về nhà sớm hơn dự định…
Thay vì giao hàng ra Huế nhưng vừa tới Tam Kỳ thì bên đối tác thay đổi ý định,họ yêu cầu ghé lại đó nên lão Hải gọi cho Khánh biết.Nhờ vậy,chàng về trước được mấy ngày.
Giao xe cho chủ xong,Khánh ghé chợ mua nguyên con vịt quay hầu chiều nay ”bồi dưỡng”cho người yêu.Cái gì chứ món này là Mạnh thích nhất trên đời mà…
Bước vào căn phòng mà chàng và Mạnh cùng hùn tiền thuê,Khánh sung sướng nhủ thầm :
-Chắc là anh ấy sẽ bất ngờ lắm đây !
Nhưng chàng bỗng sững lại khi nghe có tiếng cười khúc khích ở trong phòng…
Bước đến gần,Khánh ngóng tai nghe…để rồi chàng tái mặt,từ từ lùi ra xa…
Tiếng người đang giỡn hớt với Mạnh không phải ai xa lạ…Chính là thằng Hưng,bạn thân của Khánh…
Một thoáng bối rối,nhưng chàng kịp trấn tĩnh …
Khánh nhẹ nhàng bước ra ngoài,khép cửa lại…
Thả bộ vài bước,chàng thấy một cái thùng rác công cộng được đặt sát gốc cây liền quăng con vịt quay vào đó rồi nhún vai kêu một chiếc taxi đưa mình vào khách sạn…
Đúng hai hôm sau,Khánh trở về…
Mạnh đang ngồi ở phòng khách,thấy chàng bèn đứng lên vồn vã :
-Em về rồi à !
Anh ta chạy đến,ôm hôn Khánh thắm thiết…Đáng lẽ nếu như bình thường thì điều này chàng sẽ khiến chàng cảm động vô cùng,nhưng giờ đây khi phát hiện ra sự phản bội của người yêu nên Khánh cảm thấy khó chịu.Vừa định xô Mạnh ra nhưng chàng lại kịp nghĩ :
-Hãy cố gắng xem như không có gì…Mày cứng rắn lắm mà…Cố lên !
Chàng bèn hôn lại Mạnh và tươi cười :
-Mấy hôm nay anh thế nào ?
Mạnh cười :
-Thì cũng tập dợt chương trình cho nhà hát X…Bận rộn lắm em ơi !
Khánh chua chát nghĩ thầm :
-Chỉ toàn là giả dối…
…Đang suy nghĩ miên man,Khánh bỗng hoảng hốt khi thấy từ trong con đường nhỏ,một chiếc xe honda vừa phóng ra…
Chàng nhanh chóng đạp thắng…nhưng có lẽ không còn kịp nữa…
”Kéeetttt…”
Chiếc xe honda bay một nơi…còn người ngồi trên đó lại văng đi một nẻo…
…
Lúc này Tiến mới giật mình chợt tỉnh.Cậu dụi mắt rồi nhìn Khánh hỏi :
-Có chuyện gì vậy anh ?
Khánh ngập ngừng :
-Hình như…anh đụng người ta …
Nghe vậy,Tiến hết hồn :
-Chết cha… họ sao rồi ?
Chàng lắc đầu :
-Anh chưa biết…Mình xuống xem coi thế nào rồi tính…
Lật ngửa người bị nạn lên,Khánh rùng mình khi thấy đó là một chàng trai trẻ đẹp…
Áp sát mặt vào người cậu thanh niên,chàng bớt run khi nhận ra tim anh ta hãy còn đập thoi thóp …
Quay sang Tiến ,Khánh giục :
-Em coi gần đây có nhà nào không ?
Tiến dõi mắt nhìn…rồi cậu hét lên :
-Á,phía trước …em thấy có đèn kìa anh !
Chỉ cần vậy thôi,Khánh đã nhanh chóng bế người bị nạn lên.Chàng nói gấp :
-Vậy em coi xe nha ? Anh sẽ đưa người ta đến đó …
Nói xong,Khánh vừa ẵm cậu thanh niên vừa chạy…
Trên xa lộ giờ này…không có một bóng đèn chiếu sáng…
Mọi thứ chung quanh chàng chỉ là một màn đêm tăm tối bao la …
Giữa không gian tĩnh mịch ấy,lâu lâu lại có tiếng ếch nhái kêu ra rả nghe vô cùng thảm thiết,thê lương…
…
”Trên xa lộ mênh mang
Trên xa lộ …cô đơn
Ôi…xa lộ…bóng tối…thiêng liêng…
Tìm…có…người…tìm…
tình yêu…mất đi…không…còn…đến…
Trên xa lộ…đêm đen…
Trên xa lộ…đua chen…
Ôi xa lộ…sống chết…vô tình…
Tình…hỡi…cuộc…tình…
người đi…vết xe…đang…lăn tròn…
Cuộc đời…sao…tăm tối
như…xa lộ…không đèn…
Cuộc đời…sao…u ám…
như…xa lộ…tối đen…
Một người…trong…cõi sống
Một người….sang…cõi chết…
Chỉ là…giọt nắng sớm…cánh sương đêm…
Trên xa lộ…không tên
Trên xa lộ…khô khan…
Ôi…xa lộ…giết chết…tâm hồn…
Vừa thấy cuộc đời…
chợt tan biến đi …như hình bóng… ”
Đưa cậu thanh niên ấy tới căn nhà có ngọn đèn le lói,Khánh tức tốc kêu cửa…
Một ông lão lụm cụm bước ra,nheo mắt hỏi :
-Chuyện chi ?
Chàng hối thúc :
-Chú ơi,gần đây có bệnh viện không ? Chú làm ơn…
Ông lão gật gù :
-Tai nạn à,thôi vào đây…Già cũng biết chút chút về y dược…Hy vọng sẽ giúp được…
Nhưng sau khi đưa tay vào ngực nạn nhân,ông nhìn chàng rồi lắc đầu :
-Người này đã…tắt thở rồi cháu à !
Khánh nghe mà rụng rời…
Chàng tỏ vẻ lo lắng :
-Ông ơi,cậu bé này từ trong một con đường nhỏ cũng gần đây …vì cậu ấy chạy ra quá nhanh nên cháu không thể nào…Ông có biết nhà cậu ta không ? Làm ơn chỉ cho cháu để…
Ông lão khẽ nhíu mày nghĩ ngợi rồi trả lời :
-Hình như thằng bé này là con của cô Sáu thì phải …Nếu đúng như lời của già thì bây giờ cháu cứ trở lại chỗ hồi nãy rồi đi theo con lộ nhỏ…Cứ đi miết khi nào thấy một cái chòi nhỏ nằm phía bên tay trái thì ghé vào…Đó chính là nhà cô ấy…
Ông bỗng nhìn chàng đăm đăm rồi buột miệng :
-Giữa đêm khuya như thế này…chẳng ai hay,không ai biết…Thôi thì cháu cứ lên xe chạy tiếp đi…Mọi chuyện cứ để già lo liệu…
Khánh cau mày :
-Dạ,làm sao mà con lại có thể như thế được…Nếu mà vậy,lương tâm con sẽ cắn rứt chịu không nổi đâu ông…Con không muốn trốn tránh trách nhiệm nên sẽ đương đầu với nó,ông cứ an tâm !
Ông lão nghe vậy bèn nở nụ cười rồi giục :
-Vậy thì còn không mau đi tìm mẹ nó ? Nhanh lên cháu…
Nhưng khi Khánh vào tận sâu trong con đường ấy cả nửa tiếng rồi mà chẳng thấy có căn nhà nào như theo lời tả của ông lão cả…
Chán nản,chàng đành quay trở lại…
Vừa thấy Khánh,lão đã mừng rỡ báo tin :
-Tim cậu ta đập lại rồi cháu à…
Khánh nghe vậy liền đến bên cậu thanh niên…
Ông lão nói nhỏ vào tai chàng :
-Nhờ trời,thằng bé đã sống lại…Mọi chuyện coi như không có gì…Bây giờ,cháu hãy đi đi…
Đưa tay để lên ngực cậu,Khánh thấy tim vẫn đập bình thường…Quan sát gương mặt người bị nạn bắt đầu hồng hào trở lại thì chàng yên tâm.Nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng nên Khánh vội rút trong túi ra một ít tiền nhét vào tay ông lão rồi nói :
-Cháu cảm ơn ông thật là nhiều…Phiền ông cho cậu bé này nằm đỡ ở đây nha ? Khi nào cậu ấy tỉnh lại xin trao dùm số tiền ít ỏi này và nhờ ông nói lại dùm cháu rằng mong cậu hãy coi đây như là một chút lòng của cháu…Ít ngày nữa,xong công việc quay về…cháu nhất định sẽ ghé lại đây đền ơn và hầu chuyện cùng ông…
Ông lão gật gù :
-Ừ…già sẽ nói lại…
Trở lại xe tải,Khánh hỏi Tiến :
-Chiếc xe honda của nhóc đâu rồi ?
Anh chàng lại đưa tay dụi mắt rồi ngơ ngác :
-Em đâu biết…Nãy giờ em có thấy gì đâu ?
Khánh cằn nhằn :
-Em theo xe mà cứ ngủ hoài như vầy thì có ngày…
Định quay lại nói với ông lão mấy câu về vụ chiếc xe nhưng thấy vì đã quá trễ thời gian nên chàng đành chặc lưỡi :
-Vài ngày nữa mình ghé lại rồi tính…Coi như đi đứt tiền lương mấy tháng nay rồi…Người ta nói ”đen tình ắt đỏ bạc” nhưng mình cái thứ gì cũng đen hết là sao ?Chán quá…
…
Tới Đà Nẵng giao hàng xong xuôi,Khánh nhanh chóng lái xe về…
Đến căn nhà của ông lão thì cũng suýt soát nửa đêm…
Thấy chàng dừng lại,Tiến hỏi giọng ngái ngủ :
-Ghé lại nữa hả anh ?
Khánh gật đầu,chàng rủ :
-Xuống thăm người bị nạn một chút rồi đi tiếp…Trước sau gì chuyến này cũng trễ rồi.Anh không muốn thất hứa…Em đi không ?
Tiến nhừa nhựa :
-Thôi,anh xuống một mình đi…Em coi xe cho !
Rồi cậu cằn nhằn :
-Họ đâu có biết mình là ai chứ ? Anh thiệt là…Bởi vậy hả,mấy người như anh khổ tâm suốt đời luôn á…Anh hổng nghe người ta nói ”thẳng thắn,thật thà thường …thua thiệt” sao ?
Đưa tay cú đầu Tiến,chàng cười :
-Hôm nay ai nhập mà em nói chuyện ”văn chương” quá vậy ? Thôi ngủ đi…
Nói xong,Khánh bước xuống xe,chàng thả bộ đến nhà ông lão…
Mở cửa,vừa thấy chàng…ông tỏ vẻ hài lòng :
-Chú em mầy cũng biết giữ lời quá chứ ? Tốt…tốt…
Ông bỗng gọi vào trong :
-Phong à,người hôm trước đến tìm cháu nè…
Trong lúc Khánh hãy còn thắc mắc không hiểu vì sao nhóc lại hãy còn ở đây thì ông như đoán được ý chàng nên lên tiếng :
-Đêm đó má cậu ấy bệnh nặng nên nó chạy đến tìm tôi…Nhưng không ngờ vừa mới tới quốc lộ lại bị cậu đụng phải…Rồi khi già đưa nó trở về nhà thì phát hiện ra …cô Sáu đã treo cổ tự vẫn…tự lúc nào…
Mới nghe tới đó,Khánh choáng váng…Chàng tái mặt,đứng dựa vào tường thở dốc…
Tiếng ông lão vẫn sang sảng :
-Khúc này vắng vẻ nên rốt cuộc rồi cũng chỉ có già lo chôn cất cho má nó yên mồ yên mả…Rồi thấy cậu có một mình thui thủi nên già rủ về đây ở chung…Ban ngày nó vào rừng kiếm cây thuốc tiếp với già,tối hai ông cháu lại hủ hỉ với nhau…
Lúc này,Phong mới bước ra.Cậu nhìn chàng khẽ gật đầu chào …
Khánh bước đến nắm lấy tay nhóc,chàng ngập ngừng :
-Cho anh xin lỗi…
Chàng bỗng quỵ xuống,hai tay ôm lấy đầu than thở :
-Trời ơi,chỉ vì một phút sơ ý…tôi đã gây ra tội lỗi khó tha…
Đưa hai tay đấm vào ngực,Khánh kêu gào :
-Tôi đáng chết…đáng chết…
Phong ngồi xuống bên Khánh,cậu thỏ thẻ :
-Anh có than khóc thì má em cũng đâu có sống lại được ? Mà chuyện này suy cho cùng chẳng phải lỗi nơi anh…Anh đừng tự dằn vặt mình nữa nha ?
Ông lão xen vào :
-Nó nói đúng đó cháu…Cô Sáu bị bệnh rề rề mấy năm nay rồi…Chắc là cổ không muốn thấy thằng Phong phải khổ cực vì mình hoài nên mới đi đến quyết định như thế…
Nghe vậy,Khánh dần dần bình tâm lại…
Chàng ngồi trò chuyện với hai ông cháu họ một hồi rồi từ giã vì sợ Tiến trông.Chợt nhớ đến chiếc xe honda,Khánh gãi đầu ấp úng :
-Hiện thời cháu chưa đủ tiền…nhưng cháu hứa chỉ vài chuyến nữa thôi,cháu sẽ bồi thường chiếc xe lại cho Phong…Xin hai người hãy tin cháu !
Ông lão ngước mắt nhìn chàng,tỏ vẻ ngạc nhiên :
-Cháu đang nói đến chuyện gì đó ? Già không hiểu…
Khánh nhìn Phong,chàng cất tiếng :
-Tối hôm ấy,rõ ràng là em chạy chiếc honda từ lộ nhỏ bay ra đường mà ?
Phong lơ ngơ láo ngáo không hiểu chàng đang nói gì…Ông lão lại cười sằng sặc :
-Cháu à,chắc là cháu bị hoa mắt rồi…Nhà nó nghèo rớt mồng tơi thì làm gì mà có xe hả cháu…
Thấy ông lão và Phong cứ nhìn mình chằm chặp , Khánh bỗng hoang mang…
…
Trở lại xe,chàng lay mạnh vai Tiến rồi hỏi :
-Hôm ấy…em có thấy anh đụng vào chiếc honda ? Phải không…Em nói đi…
Tiến trả lời giọng ngái ngủ :
-Em đâu có biết…
Khánh tức mình,lấy chai nước suối rưới lên đầu nhóc…Tiến la oai oải :
-Anh làm cái gì vậy ?
Chàng vỗ vai cậu :
-Em tỉnh chưa ? Em cố nhớ dùm anh đi…
Tiến phàn nàn :
-Đã nói là không biết rồi mà …
Nhưng có lẽ vì nhờ bị xối nước lên đầu nên cậu tỉnh ngủ hẳn.Tiến nhăn trán suy nghĩ rồi nắm tay Khánh :
-Ừ…hình như là…
Chàng hối nhóc :
-Sao ? Em nhớ rồi à…Anh đụng vào chiếc honda…xe bay một nơi , người văng một nẻo…Đúng không ?
Tiến gật gù :
-Ừ,chắc vậy…
Bỗng cậu khoát tay :
-Nhưng hổng phải anh ơi…Bởi vì lúc anh đụng người ta thì em hãy còn đang mơ mơ màng màng mà ? Rồi khi bước xuống ,em đâu có thấy chiếc honda nào đâu ?
Khánh nạt cậu :
-Có…lúc đó nhất định em phải thấy chứ ?
Thấy thái độ của chàng là lạ nên Tiến đáp bừa :
-Ừ…thì…thấy…
…
Về đến phòng mình rồi mà Khánh cứ suy nghĩ về chuyện đó mãi…Chàng cứ lẩm bẩm :
-Nhất định phải có chiếc xe…Mình đâu có ngủ gục ? Nhưng tại sao ông lão và nhóc Phong cứ nói mình hoa mắt là như thế nào ?
Như vậy giữa mình và họ ắt phải có kẻ đúng người sai…Nhất định là mình không thể nào sai rồi…Bao nhiêu năm lái xe đường trường mình chẳng phải được lão Hải ưu ái vì tính kỹ lưỡng của mình đó sao ?Mà nếu mình đúng thì không lẽ họ lại nói gạt mình…Có ích gì chứ ?
Khánh bỗng rùng mình khi chợt nghĩ : Hay họ là…ma ?
Nhưng chàng liền lắc đầu chép miệng : Thời buổi này làm gì có chuyện đó ?
Khánh nhất định chuyến sau,chàng phải ghé lại nơi ấy hỏi cho rõ ràng mới được…
…
Chiều nay , anh Mạnh bỗng có thái độ kỳ lạ…
Anh cứ nhìn Khánh mãi khiến chàng nhăn mặt :
-Anh có chuyện muốn nói với em à ?
Mạnh gật đầu rồi rủ :
-Mình ra quán cafe đi nha ? Anh có hẹn Hưng ngoài đó…
Khánh ngạc nhiên :
-Sao lại có Hưng hả anh ?
Mạnh thở dài :
-Em cứ đi đi…Tới đó mình nói chuyện sau…
Thì ra,anh ấy muốn nói lời chia tay chàng để đến với Hưng…
Trong khi thằng bạn thân của Khánh cứ cúi gằm mặt thì anh ấy luôn phân trần với chàng :
-Chuyện này xảy ra lâu rồi…Thật tình Hưng không muốn nói ra vì sợ em buồn nhưng anh lại không thích vậy…Em cũng hiểu là thời gian gần đây càng ngày em càng ngồi trước vô lăng nhiều hơn ở nhà.Chính vì điều này khiến cho tình cảm của mình mỗi lúc càng thêm phai nhạt…Mà Hưng với anh lại cùng nghề nghiệp với nhau…Lúc đầu anh và cậu ấy chỉ cafe trò chuyện và nói về em thôi…nhưng từ từ , anh cảm thấy buồn mỗi khi trở về căn phòng lạnh lẽo của chúng ta…Thế là lại gọi điện tỉ tê tâm sự với cậu ấy…dần dần anh và Hưng đã không trốn tránh được lòng mình…Bây giờ nếu nói ra thì thiệt thòi cho em…dù sao chúng ta cũng đã bên nhau mấy năm rồi ,còn như câm nín thì…
Khánh khoát tay,chàng cố giữ vẻ bình tĩnh :
-Em hiểu rồi …Em cảm ơn anh đã cho em biết sự thật…
Mạnh tiếp tục :
-Có lẽ anh sẽ tìm một nơi ở khác…
Khánh cắt ngang :
-Không cần đâu anh ! Em sẽ dọn vào gara của công ty…Dù gì em cũng đi hoài nên không cần phải thuê nhà trọ…
Rồi họ đứng lên từ giã…
Hưng bước đến gần Khánh,nó lí nhí :
-Cho mình xin lỗi…
Chàng nở nụ cười héo hắt :
-Không sao đâu Hưng…
Bắt tay nó ,chàng thì thầm :
-Chúc bạn…hạnh phúc !
– Họ đã đi rồi…đi rồi…đi luôn rồi…
Khánh cứ lẩm bẩm câu nói ấy như một kẻ điên…
Cũng may trong quán hôm nay vắng người nên không ai để ý đến Khánh…Tiếng hát của nữ ca sĩ Hồng Ngọc lúc này vang lên càng khiến cho hồn chàng thêm tê tái…