Wind kiss - Chương 4
Chap 4:
“Anh ơi! Đừng chạy trốn!”
Du giật mình khi cậu mơ thấy hắn.
Cậu mường tượng hắn theo cái hình bóng mà cậu thấy từ tầng 1 của quán -18 độ.
Cậu thấy hắn đứng đó, với mái tóc dựng dựng đó, hắn bước đến gần cậu.
Du đưa tay ra với lấy hắn, 1 lần, 2 lần, và…Phong bỏ chạy.
Cậu không hiểu cái lý do sao cậu lại thấy vậy. Mà tại sao lại thấy hắn thì mới kì chứ.
Tháng 2 rồi đó. Chỉ còn gần 2 tuần nữa ngày lễ tình nhân sẽ đến. Nhưng Du mong mỏi cái gì ở cái lễ tình nhân này. Cậu làm gì có “người yêu” để mà đi đâu. Leo ra khỏi giường, cậu với tay lấy cái điện thoại xem giờ. Đó là thói quen của cậu, dù biết rằng lúc nào cũng dậy lúc 6h kém 15’.
“Chúc em ngủ ngon”
Tin nhắn của hắn! Đến lúc 1h30’ sáng. Phong là con sâu đêm mà, lúc nào hắn cũng họat động tích cực lúc 10h30’ Pm đổ đi. Từ cái dạo đó, hắn nhắn tin cho cậu khá nhiều. Cậu cảm thấy vui, nhưng những tin nhắn của hắn chỉ toàn rập khuôn có đúng…một kiểu và không dài quá 10 từ. Chết tiệt hắn đi! Du cảm thấy một sự cố gắng đến từ phía hắn, một người xa cậu chẳng biết đâu mà lần. Thà rằng quen nhau xa, từ thành phố này đến thành phố khác, từ nước này qua nước kia đi còn đo được xa bao nhiêu cây số. Còn đàng này, hắn ở cùng một nơi với cậu, hít chung với cậu cùng một khí trời vậy mà…xa còn hơn từ đây qua Mỹ.
Hình như cậu quen hắn được nửa năm rồi. 6 tháng…dài quá không?
Như người ta, quen 2,3 tháng gặp nhau, rồi đi chơi, rồi…tiến xa nếu có thể. Còn hắn và cậu, bây giờ nắm tay cùng tiến mà chẳng biết tiến đi đâu. Cậu xóa cái tin nhắn nhạt phèo của hắn, dậy đánh răng rửa mặt rồi đi học. Du học lớp 11 trường công lập bình thường. Cậu chẳng tự hào mấy, nhưng học được một năm cũng thấy yêu yêu mái trường mình đang học. Du vào lớp mà cứ ngáp gật ngáp dài…hậu quả của việc 12h đi ngủ đấy. Còn vài tháng nữa thi HK2, nhưng cậu thấy đầu óc mình bão hòa, kiến thức cứ đi vèo vèo như tàu bay giấy! Bay bay và bay bay…bay nữa đi…Du ngáp.
“Ring…ring…ring…”
Oh…nghe cứ như nhạc của S. H. E, Du cười toe toét, ngáp ngáp bước ra khỏi lớp. Một ngày đi học, cậu mong nhất khoảnh khắc này. Lúc chuông reo báo hiệu cậu được…đi về và nằm kềnh lên cái giường iu dấu.
“Mày bị sao vậy Du?”
Thằng bạn ngồi kế đập vai Du khi thấy cậu bước xuống cầu thang với “mắt bồ câu con đậu con bay”, xụp xụp buồn ngủ. Ngồi học thì cứ ngáp dài, ra chơi thì ngồi thù lu bấm điện thoại, ra về thì lơ ngơ như người sắp chết.
“Chẳng sao cả!”
Du đáp, cười ngu ngơ. Hình như đi chơi với Luân và nhảy Au với Phong nó có tác dụng phụ.
“Áh àh…”
Thằng bạn ngó đăm đăm Du từ trên xuống dưới.
“Tao bít òi,bít òi…” – cười…
“Bít gì?”
“Bít mày đang…fall in love”
Nhảm nhí. Du cười nhếch,chớp mắt vài cái rồi tiếp tục…lơ ngơ xuống cầu thang. Chán ngắt. Mặc kệ thằng bạn chạy theo quàng vai bá cổ. Bình thường cậu ghét nó làm vậy với cậu, nhưng hôm nay tạm tha. Cậu mệt mỏi rồi. Chẳng biết mệt cái gì, tự nhiên thấy chán, thế thôi.
Du bước ra khỏi cổng trường, đi dọc dọc theo lối ra chỗ xe bus thì từ xa bỗng thấy bóng ai quen quen.
Chưa bước tới gần, nhưng anh ta ngoắc cậu. Mắt cậu cận nhẹ, không đeo kính thành thử chả thấy gì.
“Du. Sao anh gọi em nãy giờ mới nhận ra?”
Thì ra là Luân. Hôm nay không đi Lexus hả! White cười, tay vịn chiếc xe Nouvo. Nếu có Du một điều ước, chắc cậu ước cậu được…đổi đối tượng. Cậu không phải là mám…giai,nhưng tình thế như vầy với một anh chàng đẹp trai thì không thể nào không…được…Cậu ngồi sau lưng Luân mà cứ tưởng tượng,nếu được vòng tay ôm anh này chẳng biết thế nào…Thèm…Vest trắng và quần Jean, tông không đổi.
“Nhà em ở đâu?”
“Trần Quang Diệu. Mà anh đi đâu đây?”
“Có chút chuyện muốn bàn. ”
“-18 độ thẳng tiến đi. Về trễ 1h chắc chưa bị đem nấu đâu!”
“Ok”
Luân muốn 14/2 này giữa cậu và Phong phải có một cuộc hẹn.
Anh ta bảo sẽ cố gắng mang thằng kia tới cho Du. Quân sư quạt mo khiêm Ông tơ bà nguyệt. Cậu ngồi nghe kế họach bắt cóc của anh ta mà cứ phải tự hỏi anh ta làm gì vậy!Luân quá tốt với Phong. Đôi lúc cậu có cảm giác là hình như anh ta chỉ muốn Phong hạnh phúc, và cố mang cậu đến cho Phong. Nhưng hắn là kẻ đâu có ý muốn tiến xa với cậu. Thế nên câu chuyện càng lúc càng rắm rối.
“Em thấy được không? Hôm đó em chỉ việc tới là Ok. Sau đó em tự xử, anh nhường sân”
“Uhm,…nhưng anh đi đâu?từ 1h30’ được không?”
“Đi học. Mà em không học thêm chiều àh?”
“Không,quỡn mà!”
Đi học á. Bây giờ thì cậu tò mò về Luân nhiều hơn cả về Phong. Anh ta giàu có thế nên chắc Phong cũng phải cùng vai phải lứa. Mà cái gì? Chưa chắc là Phong cũng giàu, kệ,chẳng sao. Nhưng anh ta đi học à? Học cái gì vậy? Ôi trời, càng lúc càng khó hiểu. Du có cảm tượng mình đang bị bịt mắt dẫn đi ấy.
Và…cả hai đã lừa Phong một cú ngoại mục. Tối hôm đó chat, Phong có hỏi Du xem 14. 2 cậu có kế hoạch gì không! Cậu biết thừa hắn hỏi thế để xem có bị tập kích bất ngờ không. Du bảo cả ngày hôm đó đi học, không có gì đặc biệt. Phong im lặng, rồi tự nhiên…hỏi cậu thích quà gì, hắn sẽ mua cho.
“Cái gì của anh em cũng thích”
Cậu trả lời, bình thường,nhưng lại làm hắn suy nghĩ nhiều.
Phong ấy,hắn bối rối khi nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của hắn. “Cái gì của anh em cũng thích”. Ối trời,hắn phải làm gì với cái món quà nghĩ mãi không ra thế này. Dù sao trách nhiệm cũng là trách nhiệm. Không tặng quà hắn biết Du cũng chẳng oán trách hắn…nhưng làm thế, cắn rứt lương tâm. Mấy hôm nay Du out sớm. Hắn chưa kịp nghĩ ra cái gì để nói thì cậu bibi mất rồi. Hix…hắn tự nhiên thấy buồn…Thế rồi hắn cầu cứu Luân. Hơ…cầu cứu ai không cầu cứu lại cầu cứu bạn Luân. . đúng là điên…(Evil)
—
“Yên chí yên chí, tao đã tư vấn là đảm bảo “đậu”,có điều…”
Luân cười như nắc nẻ phía đầu dây bên kia.
“Máy có biết tao phone mobile không? Sao mày cứ dây dưa là sao thằng điên kia?”
“Tao biết chứ, nên càng phải dây dưa…”
“Mệt, tao cúp đó!”
“Thôi được rồi đại ca,cảm ơn lòng tốt của đại ca…làm thế này…”
“Rồi…”
“Thế này, mày mua…”
“Rồi,cám ơn”
“Ê ê…mày phải nghe tao nói xong đã,tao tư vấn không công cho mày àh?”
“Có gì nói đi, tao sắp phải Au rồi!”
“Òi,đại ca. Em biết đại ca đi đâu òi. 14. 2 này mày phải đi với tao, không tao chém!”
“Đi đâu?”
“Mày không cần biết đâu…hehe…”
Nói rồi Luân cúp cái bụp. Tự nhiên Phong thấy lành lạnh sống lưng.
—
Bé Phong ngây thơ vô tội đâu có biết hôm nay (14. 2) mình bị dẫn đi đâu. Bé chả biết cái quái gì cả, cứ lẹp bẹp đi theo sau bạn Luân. Mà không, đi trước mới đúng chứ. Bạn Luân sợ bé bỏ chạy giữa chừng nên đi ngay sau lưng thì làm thế quái nào bé chuồn đi đâu được. Bước và cứ bước. Bé đang tự hỏi mình đi đâu thế này khi bạn Luân ép bé đi vào hẻm,còn bạn ý đi kề như…vệ sĩ! Hix, đừng làm bé sợ…
“Mày làm cái gì vậy =. =”
Luân cau có khi nhìn thấy cái mặt ngơ ngơ của Phong cứ y như là bị người ta bắt cóc. Hừ, Phong mà “bé” cái nỗi gì,nó là “quỉ” thì đúng hơn. Luân đã phải tập kích nó từ sớm để chặn đứng kế họach mon men tìm lối thoát của nó. Hừ…rượu mời không uống thích uống rượu phạt thì uống đi. Đầu nghĩ chân tay làm, Luân ép Phong đi cho bằng được. Để có một không gian ít người vô, Luân đã phải chạy lòng vòng tìm điểm hẹn và cuối cùng đâm đầu vào một cái quán mặt tiền là…hẻm. Mày đừng hòng thoát nha con. Hê hê…Luân cười hí hửng khi Phong ngoan ngoãn ngồi bên trong còn anh ta chặn đầu ngoài. Bây giờ gọi cho em thân yêu của nó đến thôi.
—
“Đến đi,lẹ lên…hú hú, không nó chạy mất bi giờ”
Luân nhắn tin khi Du vừa mới lò dò bước ra cửa. Đợt này di cư từ -18 độ xuống Vitamin4teen. Một cái quán nằm ngay trong cái hẻm trên đường Lê Văn Sỹ. Cậu chưa bao giờ vào đây cả nên cũng hơi lạ lẫm. Du đi bộ lên quán, vì cũng gần nhà, dọc đường cậu đang hồi hộp tự hỏi mình sẽ làm cái gì lúc gặp nhau đây. Bay vào bóp cổ ặc ặc hả? Hay bẻ tay lốp rốp trả thù cho lần hẹn trước.
Oh không! Du không muốn mình thành “Cô nàng sư tử hà đông” trong mắt Phong! Kế hoạch B được triển khai, không làm sư tử thì làm mèo con. Ặc…”mèo con” ư? Trong đầu Du bắt đầu bay bổng theo hình ảnh của mấy bộ manga…mát mẻ…Ặc…Lolita…và thời trang nàng hậu. Hỏng, cũng không được! Thôi thôi!
Cậu nghĩ được đến đó thì cũng tới nơi rồi. Không phải nói ngoa chứ đúng là hồi hộp thiệt. Cậu bước chân lên cầu thang và tim cứ đập thình thịch. Bước lên đến nơi, Du nhìn vào trong và thấy Luân ngồi sừng sững ở đó, đang nói chuyện với ai đó. Oh My God, lần này là gặp thật đó. No No…Bình tĩnh nào Du, bình tĩnh và bước vào đi. Tự nhiên bây giờ Du lại có cái ý định…quay lưng bỏ chạy. Hix…
Cuối cùng, thu hết can đảm, Du bước vào. Tự tin lên! Hôm nay mày dễ thương lắm rồi đó,chẳng cần phải lo sợ hay nghĩ ngợi thêm cái gì. Một cái áo pull sọc…hồng, đi với quần lửng. Hình như hơi kì dị, nhưng chắc không đến nỗi làm người ta lé mắt vì…kinh dị chứ?
“Du Du…đây nè!”
Chúa ơi…cái họng của ông Luân. Cũng may là cái room này chỉ có đúng…3 đứa, đó là tính thêm cả cái thằng-nào-đó ngồi kế bên Luân phía trong. Du chỉ cười, tiến đến cái chỗ đối diện và chuẩn bị an tọa thì Luân đứng lên.
“Không, bé phải ngồi đây!”
Ah há…ngồi kế tên này hả? Tim lại đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Luân đi ra khỏi vị trí của mình và đẩy Du vào đó. Hơn bao giờ hết, cậu hiểu cái người ngồi kế cậu bây giờ là Phong, Phong bằng xương bằng thịt chứ không phải tưởng tượng ảo nữa. Nghĩ được thế nên cậu càng…hồi hộp. Cả 3 chất tiếng chào nhau,hay đúng hơn là cậu chào cái kẻ kế bên cậu đây này. Hắn đi với Luân là tổ hợp của sự đối chọi. Luân với tông trắng thì hắn tông đen, kế bên hắn là cái balo màu đỏ cực kì…nổi bật. Đúng là hắn, là vị khách đã đến trước cửa quán -18 độ rồi bỏ về. Hắn chứ không ai. Nhưng hôm nay xui xẻo là Phong lại đội sùm sụp một cái mũ lưỡi trai, trên trán có độc chữ “Boss”. Ôi trời,làm gì đây?
—
Ngay từ lúc bước vào, hắn đã hiểu ra được chuyện gì khi thằng Luân lôi điện thoại ra. Chục phút sau, cái tên Du được xướng lên và cậu bé bước vào, ngồi cạnh hắn. Qua cái mũ, hắn chẳng thấy được mặt cậu,hắn chỉ thấy từ cái bụng…đổ xuống thôi. Người cậu gầy gầy, và có phần thấp hơn hắn, hắn đoán vậy khi so chiều cao bóng của Du và Luân khi 2 người đứng kế nhau. Trời nắng quá. Du lại càng ngồi nép vào hắn vì nắng rọi vào ngay cái chỗ ngồi của cậu. Thằng Luân chết toi đâu rồi sao không nói câu nào, 3 người cứ như tượng.
“Tao đi WC”
Hắn mở miệng.
“Ờ…Để tao đưa đi!”
“Chi vậy?”
“Tao phải đi chung với mày phòng khi mày lẻn mất!”
Trời đất. Đã đến tận đây rồi thì Phong cũng không muốn trốn nữa. Nhưng thằng Luân nó bị khùng, cứ đòi theo sát thế thôi. Hắn thở dài khi Luân cũng đứng lên và quát.
“Mày điên vừa thôi. Tao sẽ quay lại”
Hắn bực bội, nhưng thấy lòng có gì đó man mát khi nghe thấy Du cười khúc khích. Hắn bò qua chỗ Du, phải, bò bằng 2 tay và 2 chân. Đơn giản vì hiên ngang mà đi qua mặt Du thì thể nào mặt cậu cũng áp ngay…nên Phong cúi xuống và bò qua. Mùi gì thế nhỉ? Hình như nước hoa,chậc…Đầu óc hắn lại quay cuồng khi ngửi thấy mùi nước hoa lạ. Hắn bò qua…nhắc lại cái tư thế. Và cái mũi với cái mặt hắn lại đi ngang qua ngực và cổ áo Du. Bỗng phút chốc hắn liếc mắt qua và tự hỏi…bên trong có cái gì, máu “Vi Tiểu Bảo” nổi lên trầm trọng. Cũng tại vì cái dáng mảnh khảnh của Du mới ra nông nỗi.
Hắn xả nước. Để Du lại với Luân thì đúng là…nguy hiểm. Hắn biết tính mạng mình hôm nay mà,thở dài. Hắn chỉnh lại cái mũ cho càng sụp xuống hơn và quay lại chỗ. Lần này Du đứng lên cho hắn qua, ơn trời là hắn không phải…bò nữa.
—
Phong quay lại chỗ ngồi. Lần này cậu đứng lên để nhường lối cho hắn. Du cảm thấy ngượng ngùng khi hồi nãy thấy Phong phải bò qua mình và Luân ôm bụng cười…sằng sặc. Phong thấp người hơn Luân, nhưng cũng cao hơn cậu cả khúc. Khi hắn đi ngang qua Du, hắn cúi đầu làm cho cái mặt đã bị che khuất nay lại càng khuất hơn. Cái áo pull đen hắn mặc toát ra mùi của nước hoa nam. Nó thoang thoảng nhưng lại sộc vào mũi Du nồng nặc chỉ vì cậu rất nhạy cảm với nước hoa.
Phong ngồi xuống, tiếp tục nghịch với ly nước như ban đầu hắn vẫn làm, nhưng đó không phải vấn đề Du cần phải quan tâm nữa. Vì ngay bây giờ đây có chuyện phải làm rồi.
“Quà của mày đâu Phong?”
Luân tra hỏi Phong. Hắn không nói gì, sau lại lục cái Balo và lôi ra một cái…hộp.
“Xem đi, nó làm tặng em đó”
Luân cười vui ra phết. Uh thì vui, khi Du cảm thấy được bên dưới cái mũ, mặt Phong đang nóng lên.
“Hehehe…cả đêm, và một sáng…công phu…”
Du cũng chả hiểu Luân đang nói cái gì. Cậu cầm chiếc hộp lên. Nó được làm thủ công hoàn toàn bằng tay. Nó được chăm chút rất tỉ mỉ bằng keo dán và những miếng giấy nhỏ li ti được cắt ra làm vỏ hộp. Bên trong là một cái chong chóng to, rồi vài cái chong chóng bé xíu. Xoay xoay xoay…Trên mỗi cánh của chong chóng lại là một hình vẽ một thiên thần, nhiều tư thế (chúa ơi…làm gì mà công phu thế). Và Du lật ra sau cái hộp.
“Haha…” _ Luân còn cười dữ tợn hơn.
“Trả đây!”
Tự nhiên Phong nhào qua đòi cái hộp. No no…không được đâu. Vào tay quan thì là của quan nhá. Du giấu nó ra sau lưng. Thấy vậy nên hắn lùi lại. Bây giờ mà xông lên là…gọn lỏn đó.
“Gift 4 my angel. With me, you’re best. Can’t you believe me? But…Best wishes 4 you by my love!”
Ặc…Bây giờ thì cậu hiểu tại sao Phong cứ nhất quyết đòi giật lại.
“Gởi đến em lời chúc tốt lành nhất bằng tình yêu của anh”
Luân lặp lại. Và Phong đã nhào qua khỏi bàn để đập tên bạn thân nhất của hắn một đập. Nhưng muộn rồi. Luân giữ chặt 2 tay Phong và lột phăng luôn cái nón của hắn ra.
“Hỏng đầu tao!”
Phong rên rỉ. Chuyện đó bây giờ không ai quan tâm đâu. Hãy cho Du một phút đứng hình để được ngắm Ox trong mơ của cậu. Lộ hết cả mặt mũi, Phong cắn môi ngồi xuống và khi chạm phải ánh mắt của cậu, hắn quay đi. Hình như hắn ngại. Hắn ngượng. Hix…
Có ai nói cho Du biết rằng Kute Boy trông như thế nào không?Khác với Luân, Phong mang gương mặt của một Uke,gần như thế đó. Nó không hẳn là Uke, nhưng nó nhỏ, và được diễn tả bằng từ Kute Boy. Mắt Phong rất to, nhất là lúc hắn trợn trừng lên. Mái tóc mái xéo hơi dài, trên cắt ngắn và vuốt keo. Hắn hội được cái nét của một Kute Boy, nhưng cũng Kool Boy. Trông hắn Kute, nhưng không phải là ẻo lả.
Du nhìn hắn…khiến hắn chẳng biết lấy cái gì mà che cái mặt. Hix…bây giờ hắn cũng tận mắt được nhìn thấy Du rồi đó. Tim hắn bắt đầu đập bình bịch khi cậu cứ canh ngay cái mặt hắn mà săm soi. Hix…Uhm…cậu dễ thương, tuy không phải là Kute Boy chính hiệu,nhưng dễ thương. Da cậu còn ngăm hơn da hắn,nhưng được rồi…Hắn có cần phải quan tâm đâu. Hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn…đứng yên mấy phút…
“Ê…ê…ê…”
Luân đưa 2 ngón quay quơ quơ nhiều lần trước mặt cả 2. Không có tín hiệu.
Luân thở phù…rồi rồi…rớt hố luôn cả hai đứa rồi.
“Dễ xương quá!!!!!!!”
Du la toáng lên không kiềm được rồi bay vào ôm cổ Phong. Động tác này khiến Luân hơi bất ngờ, còn Phong thì chết đuối luôn. Choáng…choáng…Du có cái bệnh yêu thích những thứ dễ thương và sẵn sàng ôm nó nếu nó …dễ thương. Phong bây giờ được ví như con gấu bông bự. Con gấu cao hơn 1m7 hehehe…
Một thoáng…Luân thấy Phong giơ một cánh tay lên tính vòng qua người Du. Nhưng nghĩ sao hắn lại thả tay xuống và cứ ngồi im như thế cho đến lúc cơn xúc động của Du dịu xuống.
—
Bây giờ thì Luân phải đi học,cuộc hẹn coi như suôn sẻ, nhưng không lẽ ngồi có nửa tiếng?
Hai đứa kia nó ngượng quá không dám nhìn mặt nhau rồi.
Luân lại thở dài,chắc phải đạo diễn đây.
“Có đi đâu không, tao cho đi ké này!”
Anh ta mở miệng đề nghị. Cái thằng, nó hẹn chứ có phải mình hẹn đâu mà cứ phải chỉ tận tay, day tận mặt!Không chừng mai mốt tân hôn, nó…kêu mình qua nhờ chỉ bảo =. =”. Nhưng thôi,dẹp ba cái chuyện tầm xàm đó qua một bên,tốt nhất là đã làm thì làm cho trót.
“Mấy giờ em phải về?”
Phong hỏi Du. Và cậu cảm thấy…mừng không chịu được. Nãy đến giờ, Phong chẳng nói với nó lấy nửa chữ. Giọng của Phong trầm và ấm,nó dịu nhẹ tuy có hơi khác lúc ở trên điện thoại.
“Khoảng 5h,6h là hạn chót!”
“Ok,mình lên Cinebox xem film đi, 5h về. ”
“Tùy anh. ”
Du trả lời, nhìn Phong…đắm đuối khiến có một tên ngồi đối diện không nín được cười. Ôi trời ạh, mới gặp nhau lần đầu mà sét nổ đùng đùng, mưa bão nổi lên, mây bay đầy trời…hứa hẹn nhiều chiện hay àh.
Nói vậy thôi chứ Luân mừng lắm, chỉ sợ thằng Phong nó không chịu Du thì em kết nghĩa của anh ta lại buồn. Qui đi kết lại, tội lỗi của Luân to lắm. Nó to bằng cả một chồng gối mà Phong đã ném vào mặt anh chỉ ngày hôm sau cái hôm hắn thua độ. Đó là chưa kể một vài vết bầm tay chân do “boxing” với hắn nữa. Hậu quả là hôm đó Phong chết lì ở nhà anh cho đến khi ném xong đủ…một chồng gối, số gối lên đến con số khủng khiếp và phải gom khắp nhà Luân mới đủ. Được rồi, “chết” nhau vậy là tốt. Luân cũng thấy vui.
—
Luân đưa 2 đứa tới tận cổng Cinebox quận 3. Khỉ gió, hôm nay đông quá, chắc lại lễ Valentine. Du đi theo Phong vào mua vé mà phải chen lấn hụt hơi. Hắn bảo cậu đứng đó, chờ hắn đi vào rồi quay ra. Du cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy tấm lưng của hắn chen chúc trong đống người to tướng. Cái balo của hắn nằng nặng trên tay cậu. Và Du ôm gọn nó vào lòng. Không phải nặng quá cậu không xách được mà chỉ đơn giản là cậu muốn ôm cái balo…
Hồi nãy cậu bậy quá, ai lại đi ôm người ta ngay lần đầu gặp thế này. Nhưng không phủ nhận được…người hắn mềm mềm…um cũng đã đã. Đầu óc cậu bay nhảy theo cái lưng áo đen thui của hắn. Đôi mắt mơ màng…Bây giờ cậu đang nghĩ chính xác là cái gì? Để mô tả hắn chỉ có 2 chữ Kute and Kool Boy. Cậu như muốn chết ngập trong mớ cảm xúc của mình. Trời ạh…
“Em chờ lâu không?”
Hắn chạy ra, cười một cái. Ôi trời…đây là lần đầu cậu thấy hắn cười. Hắn có cái răng khểnh trông yêu chết đi được. Đôi mắt to lúc này tít lại. Hắn đưa tay về hướng cậu trong khi cậu đứng chôn chân vào đất.
“Đi xem phim nào,hên mua được vé”
Hắn lấy lại cái balo làm cậu thấy hụt hẫng một chút. Bỗng nhiên Phong nắm lấy tay cậu, lôi đi. Khi cả 2 bước chân vào phòng chờ thì phải 45’ nữa mới có xuất chiếu. Phong và cậu phải đứng chờ. Ban đầu cậu thấy chẳng có gì, nhưng lúc sau lại khó chịu như bị ai “địa” vậy. Du nhìn quanh và phát hiện rất nhiều ánh mắt của các cô bé đang săm soi cả 2 đứa…mà nhất là Phong!Cậu chẳng lấy làm ngạc nhiên khi có ai đó nhìn Phong mà trầm trồ,vì đơn giản cậu cũng cảm thấy như thế…Biết như vậy nhưng “Ai cho các cô nhìn?” – Du bực tức. Khó khăn lắm cậu mới được “quyền” chiêm ngưỡng hắn, thế nên các bạn đừng có mơ! Đối với các cô bé thì thế, còn đối với các “uke” khác thì sao? Trong phòng này ngoài cậu ra còn một số Boy có ngoại như tương tự như thế, mà thậm chí trông họ còn nổi bật và Kute hơn…cậu. Nói đúng hơn là họ rất dễ thương, công nhận, với Style Unisex thì một số thằng Boy chẳng phải Uke trông cũng…xinh như mộng.
Du lại thấy bực. Vì quanh đây có nhiều “người đẹp” quá, giai đẹp gái cũng đẹp. Tự nhiên ở đâu có một cái ý tưởng to hoành tráng rơi tùm xuống đầu cậu. Phải “sở hữu” Phong cho kì được. Trời nắng, trời nóng…phòng máy lạnh, mà cậu thấy “nực” không chịu nổi. Cậu liếc quanh với ánh mắt khó ưa nhưng dường như cậu…đang lo vô ích rồi. Anh Phong của cậu – bây giờ thì nói vậy chắc không sai, đang đứng thoải mái ngay cạnh cậu mà nghe…Ipod. Và trong một vài giây, cậu bỗng hiểu lý do vì sao các cô ấy nhìn. Không phải là tại vì có một chàng trai quá ư Kute đứng đây mà là “Có 2 thằng trông giống cặp” và “nhìn xem, nhìn xem, Yaoi đấy”. Hê hê…Phong đứng ép cậu vào một góc, quay lưng ra ngoài,một tay đút túi, một tay bấm Ipod. Hình như hắn chẳng cố ý làm vậy,chỉ là đứng thế thì đỡ tốn chỗ lại thoải mái giữa một rừng người…nhưng cứ thử nhìn mà xem! Có phải giống như hắn đang bao trùm lấy cậu không? Và “đúng là một cặp”…thế là Du cười tí tởn.
…
“Nụ hôn thần chết” tuy vui nhưng Du lại chẳng thấy hay. Cái làm Du quan tâm nhất bây giờ là cái nhìn của hắn chăm chú đến kì lạ hướng về màn hình. Suốt cả buổi đi chơi, chúng tớ nói với nhau chưa đầy 10 câu ạh. Cậu thích ăn hến lắm, nhưng “con hến” ngồi kế cậu khó nuốt quá. Và một Uke đi chủ động có phải Pervect không?Cái câu hỏi này cứ bay qua bay lại trong đầu cậu, và cuối cùng “thôi kệ làm Pervect đi,giai đẹp để làm gì nếu không phải là để ngắm và…dê?”
Đầu nghĩ chân tay hành động, Du quay sang nắm lấy tay hắn.
Phong giật bắn người khi có người nắm tay hắn. Tội nghiệp, da gà hắn nổi hết lên rồi. Tay cậu lạnh quá. Da hắn nổi lôm côm không phải vì…ghê mà là vì…ngại. Chúa ơi…ngó xuống mà coi thằng đần nó ngại này. Hắn im ru…và cứ để cho cái nắm tay ấy siết chặt lấy hắn. Từ lúc vào đây, hắn đã cố gắng chăm chú cái màn hình lắm mới không để đầu óc du lịch đấy nha. Quanh đây toàn “người đẹp”, hắn thấy mà. Hắn biết nhiều người nhìn hắn lắm, bụng hắn cũng nở ra…nở to là đàng khác. Nhưng bây giờ kế bên hắn lại có thêm cái đuôi, hắn không thể bay nhảy theo “người đẹp” và cũng không thể không bay nhảy vì…cái đuôi. Ra thế, ra thế…cứ tưởng tốt đẹp lắm, ẩn sau cái mặt đờ ra như tên ngốc thế kỉ 21 đó là một không gian đen thui còn hơn cả màu tóc.
“Em lạnh hả Du!”
Môi hắn cũng đang lun lập cập đây này, mà còn ra vẻ ga lăng xăng. Hắn đã tỏ ra quan tâm, nhưng cậu bé-của-hắn không trả lời. Tự nhiên Phong thấy chân tay hắn thừa thãi, thành thử đầu óc lại bay xa. Phong ghét nói. Hắn chỉ muốn hành động thôi. Hắn với tay lục balo, lấy cái áo khoác của hắn mà biết chắc là Du sẽ bơi lõm bõm trong đó nếu mặc vào. Thôi kệ, tay em lạnh quá.
Du mở tròn con mắt nhìn hắn khi hắn trùm cái áo qua người cậu. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, gương mặt không có màu sắc, chứ không cậu chắc chui xuống lỗ vì mặt đỏ bừng lên rồi. Có tác dụng khá tốt đấy. Dù rằng cậu và hắn vẫn còn chệch đường rày, nhưng cậu biết cậu có thể hỏi chuyện hắn rồi. Cậu nhích sát về phía hắn rồi nói, đủ để cho hắn nghe.
“Mình tiếp tục được chứ anh?”
Hắn im lặng.
“Anh có thể từ chối ngay lúc này nếu anh cảm thấy cặp với em là sai. Em biết, em chỉ tình cờ quen biết anh. Và mối quan hệ của chúng ta chỉ là từ một lời thách thức…”
Phong vẫn nhìn lên màn hình như thể không thèm nghe cậu nói. Và Du cảm thấy có cái gì đó nhói đau lên bên trong cậu. Đến tận lúc này rồi mà hắn còn mang cái vẻ thế này. Có thể hắn chỉ xã giao lịch sự thôi…Cậu áp mặt lên cánh tay hắn, hai tay ôm chặt lấy tay hắn như níu kéo. Cậu muốn níu kéo mối quan hệ này, không phải chỉ vì hắn là Kute hay Kool Boy gì cả. Cậu đã lỡ đặt cả một cái “thích”, cái “thương” vào một con người. Đó chính là hắn. Cậu phải cố lắm để ngăn không cho mình gào lên những lời lẽ trách móc…Dù chỉ là lần đầu thấy nhau…
—
Hắn nghe rõ Du nói chứ, sao lại không.
Cái siết chặt lên người hắn lúc này không chỉ là một bàn tay nữa. Đó là cả 2 tay của cậu đang ôm chặt lấy cánh tay của hắn. Lớp da bao quanh người hắn lại nổi lôm côm khi cảm nhận được da mặt của Du đang áp vào đó. Hắn lại thở hắt ra. Mỗi lần căng thẳng, hắn cứ thở ra như vậy. Hắn cứ ngồi im như tượng cho đến tận lúc hết bộ phim, khoảng 30 phút.
Du dường như hết hi vọng. Cậu không biết thái độ thế này là thế nào. Cậu buông những tiếng thở dài khi tất cả mọi người đứng lên và chen chúc nhau ra. Cậu vẫn ngồi lại một chút,chờ hắn và chờ…đi ra.
“Anh sao rồi, nói gì đi chứ? Có được không?”
Phong vẫn im như tượng,cái duy nhất động đậy là tay chân hắn, đang gấp lại cái áo. Du buông tất cả mong mỏi của mình, buông cả hi vọng. Cậu đứng lên. Coi như đó là đồng ý, chỉ là một lời thách thức…
“Quyết vậy đi,như thế cũng tốt!”
Bỗng Phong lên tiếng,đứng lên ngay sau lưng cậu. Và cậu không nói. Ok, vậy đi,vậy đi. Cậu có cảm tưởng mình sắp làm điều dại dột nên tông thẳng ra ngoài. Nhưng ý định bất thành khi hắn nắm chặt lấy tay cậu.
“Anh còn muốn nói gì, chấm dứt,để em đi về chứ!”
“Anh đã nói gì mà em…”
“Thì chấm dứt. Chỉ là do anh bị thua Luân thôi,đúng không?”
Hắn quay mặt cậu lại. Một sự cố gắng hết sức,hắn phải giải thích cho cậu hiểu. Rằng…
“Anh nói là tiếp tục cũng tốt mà, em nghĩ cái gì vậy hả Du?”
“hả? Anh nói gì?”
Du kinh ngạc trong cái siết vai của hắn, cả hai vai. Bây giờ thì cậu có thể nhìn thẳng vào mắt Phong,nhìn vào cái nơi mà không bao giờ cậu dám chạm tới từ đầu cuộc gặp đến giờ.
“Anh nói mình tiếp tục. ”
Bây giờ thì đến lượt Phong nhìn cậu kinh ngạc,Du cười,mà cười rất ngộ nữa.
“Em cũng…thích anh!”
Du ôm choàng lấy hắn. Thế là Ok nhé. Phong thở phù ra nhẹ nhõm. Chỉ vài phút trước đây,xém nữa là hắn mất cái “đuôi” òi. Cái “đuôi” của hắn đòi cắt đứt trong khi hắn chả hiểu mô tê gì cả (ớn, ông anh nên tự xem lại mình). Phòng chiếu chỉ còn 2 người, và rất nhiều con mắt ở ngoài nhìn vô 2 đứa nó. Không sao cả. Cái quan trọng bây giờ là cứ tiếp tục…hắn hơi sợ…nhưng đứng trước ánh mắt và nụ cười của Du…không hiểu sao hắn không cưỡng lại được. Thôi thì, Du…mình tiếp tục. Hắn đứng lặng cho đến lúc Du buông hắn ra, rồi chỉ một cái nắm tay, mình cùng đi nhé. Phong tin là vậy. Dù hắn còn quá ngại để làm cái gì khác với cậu.