Nội dung truyện
Nó không trả lời, đứng lên rồi đi vào nhà vệ sinh, cả bọn đều lạnh sống lưng. Nhưng cũng mãn nguyện vì đã đưa được con mồi vào bẫy…….
Cả ngày hôm đó trong nhà của Minh có một luôn không khí “lạnh” thổi vào……….
Tối hôm đó, Minh qua nhà nó để xem xét tình hình. Căn nhà được bao phủ bởi một màu đen. Vừa bước vào nhà thì thấy nó đang ngồi bó gối trong góc phòng khách, và cậu có thể nghe rõ tiếng khóc của nó. Minh biết sự cô đơn là như thế nào, nhưng cậu không biết làm gì để giúp thằng bạn bất hạnh của mình. Cậu lại gần ôm nó vào lòng, chỉ biết gọi the thẽ “ ôi bạn tôi! Ôi bạn tôi!”….
– Đăng này!- Minh gọi nhỏ, nó cũng ngước lên nhìn
– Trong cuộc thi kỳ văn nghệ kỳ này mày hãy thi xem như tặng một món quà tiễn anh ta đi-Minh nói nhưng không dám nhìn mặt nó, mắt cậu cũng đã rưng rưng…
– Nhưng….tao…không dám- nó thút thít nói khẽ
– Hãy để anh ta biết tấm lòng của mày như thế nào, lúc đó mày cũng sẽ không hối hận nữa!
Sau đó cả hai đều im lặng, một nỗi buồn bao trùm lên cả hai người, nhưng mỗi người đều có một nỗi niềm khác nhau..một nỗi đau riêng biệt…….
Ngày hôm sau nó đi học vẫn với đôi nạn gỗ, cả lớp đều thấy sợ vì luồn không khí lạnh mà nó mang tới. Vào giờ ra chơi, nó thấy mọi người quá “căng thẳng” nên nó đã trả lời trả lời về vấn đề hôm qua:
– Tôi sẽ thi văn nghệ kỳ này. Nhưng tập thì tôi không tập..-nó nói lớn