Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 37
– Mình đến nơi rồi Vinh!
Thanh Hương và Bá Vinh dừng xe trước cổng nhà nghỉ Thùy Dung. Thấy hai người bảo vệ đang đứng gác ở đó, Bá vinh bước lại và hỏi:
– Hai anh cho em hỏi trong nhà nghỉ có ai là đàn ông mà lại ăn mặc như đàn bà không ạ?
– Có. – Một người trả lời – Hắn đi cùng với sáu người con trai nữa nhưng hai người kia có vẻ như bị say rượu không được tỉnh táo.
– Vậy hắn trọ ở phòng nào ạ?
– Không. Hắn và bốn người còn lại đã đưa hai người say rượu lên taxi và rời khỏi đây khoảng nửa tiếng rồi.
Thanh Hương bàng hoàng:
– Thôi chết rồi! Nhất định là anh Đăng và Danh Ngọc đã bị chúng đưa đi rồi. Làm sao đây Vinh ơi?
Bá Vinh vẫn giữ thái độ bình tĩnh:
– Hai anh có biết chúng đi đâu không ạ?
– Tôi nghe mang máng là đến sân vận động trường cấp 2 gì đó.
– Hương à, ở đây có mấy trường cấp 2?
– Nhiều lắm. Có đến bốn, năm trường cơ!
– Vậy chúng ta biết tìm ở trường nào đây? Chẳng lẽ trường nào cũng đến?
Thanh Hương đưa mắt nghĩ ngợi.
– Đúng rồi! Trường cấp 2 Lại Xuân. Ở đó có hai phòng học bị bỏ hoang, rất có thể chúng đưa Danh Ngọc và anh Đăng đến đó.
– Được. Vậy thì mình đi thôi!
************************************************************************************************************
Chiếc áo sơ mi đã tuột khỏi người Danh Ngọc và rơi xuống đất. Tên pê-đê biến thái và khốn nạn hai mắt sáng trưng, hai tay không ngừng rờ rẫm trên ngực Danh Ngọc với điệu bộ vô cùng thèm khát. Tim Hải Đăng thắt chặt lại phẫn uất và đau đớn. Cậu nắm chặt hai nắm tay khiến máu trên bắp tay cậu càng lúc càng trào ra ướt đẫm.
Rất nhẹ nhàng, tên pê-đê áp sát mặt vào ngực Danh Ngọc, bắt đầu hành vi cuồng dâm đồi bại. Hắn hôn hít, liếm láp từ bụng Danh Ngọc cho đến mặt rồi từ mặt xuống bụng. Không thể làm gì được hơn, Danh Ngọc chỉ biết cắn răng nhắm chặt hai mắt chấp nhận cái miệng lưỡi thối tha , ghê tởm của hắn trên khắp thân thể mình.
– Thằng khốn nạn! Thằng chó đẻ! – Hải Đăng điên cuồng vùng vẫy và la lối – Mau ngừng ngay hành vi khốn nạn và bẩn thỉu của mày lại! Thằng chó đẻ!
Hai hàm răng Hải Đăng nghiến chặt lại, mặt cậu căng lên đỏ phừng phừng và hai con mắt thì long lên sòng sọc như một con ác thú.
– Thằng chó đẻ! Mau thả Danh Ngọc ra! Đồ bệnh hoạn và bẩn thỉu! – Hải Đăng điên cuồng lồng lộn và gào thét.
Một tên vệ sĩ hùng hổ bước đến trước mặt Hải Đăng. Hắn nghiến răng, trừng mắt:
– Còn dám chửi tiểu thư ta hả? Thì chửi này!
Cùng với câu nói đó, hắn rút tiếp trong người ra một con dao găm nữa rồi chọc vào giữa đùi Hải Đăng. Cậu gào lên thảm khốc. Máu từ vết đâm xối xả trào ra đỏ thẫm cả ống quần.
” Bốp! ” – Một khúc gỗ từ ngoài cửa lao vào nện giữa mặt tên pê-đê. Hắn ngã lăn ra đất, máu mồm, máu mũi xì ra. Danh Ngọc mở mắt nhìn ra phía cửa. Là Thanh Hương và Bá Vinh.
Ngay lập tức bốn tên vệ sĩ rút dao găm ra khỏi người đồng loạt lao về phía Thanh Hương và Bá Vinh. Rất nhanh nhẹn, Bá Vinh đẩy Thanh Hương sang một bên rồi lé người, quay gót nện tới tấp vào cổ tay từng gã. Tất cả các lưỡi dao lia lịa rơi xuống đất. ” Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! ” – Mặt bốn tên đồng loạt dính trọn mũi giầy khủng khiếp của Bá Vinh. Tên xì máu mũi, tên hộc máu mồm lăn quay ra nền nhà kêu la oai oái.
Bá Vinh vớ một con dao găm trên nền nhà rồi xăm xăm tiến đến chỗ gã pê-đê. Nhìn lưỡi dao sáng loáng trên tay Bá Vinh, mặt gã cắt không còn giọt máu, lắp bắp van xin trong cơn run cầm cập:
– Đừng! Bá Vinh! Đừng…đừng giết em!
Không thèm nói một lời, Bá Vinh cau mày, nghiến răng đâm thẳng mũi dao xuống đùi gã với tất cả sự giận dữ. Tên pê-đê rống lên như một con bò bị làm thịt.
Dây trói trên người Danh Ngọc và Hải Đăng được cắt bỏ nhưng do mất quá nhiều máu nên Hải Đăng xỉu ngay trong vòng tay Danh Ngọc khi vừa được đỡ xuống. Nhìn Hải Đăng lịm đi, Danh Ngọc gào lên sợ hãi:
– Anh Đăng! Anh làm sao thế này? Trời ơi! Anh đừng có chết! Anh đừng làm em sợ mà anh Đăng ơi! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi anh ơi!
Vừa gào khóc, Danh Ngọc vừa cuống cuồng lay gọi Hải Đăng. Nước mắt cậu rơi xuống mặt Hải Đăng lã chã.
Bá Vinh lên tiếng:
– Ngọc, bình tĩnh lại đi! Anh Đăng chỉ bị mất máu nên ngất đi thôi, cậu đừng lay anh ấy như thế không máu sẽ chảy ra nhiều hơn đấy. Nhanh lên! Chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện. Nào Hương, mau giúp Ngọc đỡ anh ấy lên xe, nhanh lên!
Ôm thân xác mềm nhũn của Hải Đăng trong lòng mà chân tay Danh Ngọc cứ rụng rời bủn rủn. Máu! Máu chảy ra nhiều quá!
– Anh Đăng ơi! – Danh Ngọc áp mặt mình vào mặt Hải Đăng mà nức nở – Anh đừng chết! Anh không được chết! Hãy tỉnh lại đi anh! Anh đừng làm em sợ mà anh Đăng ơi! Anh không được chết! Anh không được chết!
************************************************************************************************************
Vị bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra, Danh Ngọc vội vã gạt nước mắt, chạy lại nắm tay ông, vồn vã:
– Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ mỉm cười:
– Cậu bình tĩnh đi. Cậu ấy không sao. Vết thương chỉ đâm vào phần mềm chứ không ảnh hưởng tới xương. Chỉ có điều cậu ấy bị mất khá nhiều máu nên chúng tôi đang truyền máu cho cậu ấy. Cậu yên tân đi, khoảng sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại.
Lời vị bác sĩ làm Danh Ngọc, Bá Vinh và Thanh Hương nhẹ người. Nỗi sợ hãi như biến mất trong sắc mặt Danh Ngọc. Cậu nở nụ cười nhẹ nhõm:
– Có thật thế không hả bác sĩ? Anh trai tôi không sao thật ạ?
Thanh Hương bước đến nắm tay Danh Ngọc:
– Lời bác sĩ nói đương nhiên là phải thật rồi. Anh Đăng phúc lớn, mệnh lớn đâu có thể có chuyện gì được?
Danh Ngọc sịt mũi rồi mỉm cười chắp tay lên ngực:
– Đa tạ trời phật đã che chở và bảo vệ anh Đăng.
Bá Vinh nhìn Danh Ngọc lắc đầu trách móc:
– Cậu đúng là ngốc chưa từng thấy. Biết rõ là đưa thân vào miệng cọp mà cứ dẫn xác tới.
Danh Ngọc gật đầu:
– Đúng là mình ngốc thật. Vinh ơi, mình hối hận lắm. Nếu hôm nay anh Đăng mà có chuyện gì thì chắc…
– Thôi. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, qua lần này cậu hãy rút kinh nghiệm, lần sau đừng hành động hồ đồ như thế nữa là được.
Thanh Hương cũng lắc đầu:
– Đúng là hành động của tình yêu, chẳng thể nào mà hiểu nổi.