Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 36
Bá Vinh dừng xe trước sân nhà Hải Đăng rồi bước vào trong nhà:
– Danh Ngọc à, cậu có ở nhà không vậy?
Không có tiếng trả lời, Bá Vinh ngó vào trong phòng ngủ. Cũng chẳng thấy ai, một không gian vắng lặng và lạnh ngắt:
– Hải Đăng à, anh có nhà không vậy? Anh Đăng ơi!
Không ai trả lời. Bá Vinh bước đến bên ghế và ngồi xuống chờ đợi.
– Hai người đi đâu rồi không biết!
Tiếng xe máy nữa quành vào ngõ. Ngỡ là Hải Đăng và Danh Ngọc trở về, Bá Vinh đứng dậy nhìn ra. Nhưng không phải, trên xe là một cô gái.
Thanh Hương dựng xe bước vào nhà. Thấy Bá Vinh ngồi trong phòng khách mà không thấy Hải Đăng và Danh Ngọc, cô ngạc nhiên:
– Xin lỗi, anh là…
Bá Vinh cười:
– Vâng, chào chị! Tôi là Bá Vinh, là bạn mới quen của Danh Ngọc và anh Đăng.
Thanh Hương thốt lên:
– Trời đất, cậu là Bá Vinh, là người giúp đỡ Danh Ngọc rất nhiều khi Ngọc ở Hà Nội phải không? Ngọc đã kể về cậu cho mình nghe. Còn mình là Thanh Hương.
– À, hóa ra cậu là bà mối nối duyên cho anh Đăng và Danh Ngọc hả?
– Uả, sao cậu biết?
– Thì Danh Ngọc đã từng kể về chuyện tình giữa cậu ấy với anh Đăng cho mình nghe mà.
– Ừ. Mình chính là bà mối se duyên cho họ đấy. Thú thật với Vinh nhiều lúc nhìn thấy hai người họ đau khổ mình lại thấy hối hận về việc làm của mình. Nhưng khi nhìn thấy họ sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau thì mình lại lấy làm vui lắm, y như là mình đã là người mang hạnh phúc đến cho họ vậy. Mình cũng chẳng biết nỗi lòng thật sự của mình là như thế nào nữa. Mà Vinh, cậu đến lâu chưa?
– Mình vừa ngồi được một lúc thì Hương đến.
– Thế anh Đăng và Danh Ngọc đâu?
– Mình không biết. Chắc là họ đi đâu đó quanh đây thôi bởi vì nhà cửa không khóa gì hết. Chúng ta ngồi đợi một lúc vậy.
– Để mình vào trong phòng ngủ tìm xem. Có khi hai người đang…
Bá Vinh bật cười:
– Không có đâu, mình tìm rồi.
Nhưng Thanh Hương vẫn đứng dậy và mở cửa bước vào phòng ngủ. Qủa là không có ai hết.
Định đóng cửa lại thì Thanh Hương thấy một tấm ảnh và một tờ giấy nhàu nát trên nền nhà. Tò mò, cô bước lại và nhặt lên xem.
– Bá Vinh! Thôi chết rồi! Nguy to rồi! Anh Đăng và Danh Ngọc…
Thanh Hương hốt hoảng chạy ra ngoài phòng khách trong sắc mặt tái đi lo lắng. Bá Vinh vội vã giật lấy tấm ảnh và tờ giấy trên tay Thanh Hương.
– Làm…làm sao bây giờ hả Vinh?
– Đi! Chúng ta lập tức đến nhà nghỉ Thùy Dung. Hương, cậu biết nhà nghỉ Thùy Dung ở đâu chứ?
– Mình biết.
– Vậy mau dẫn mình đến đó nhanh lên!
************************************************************************************************************
Chiếc xe taxi dừng lại trong sân vận động trường cấp 2 Lại Xuân. Mở cánh cửa xe, tên Như Nguyệt bước ra ngoài. Bốn tên vệ sĩ cũng vực Hải Đăng và Danh Ngọc bước ra theo. Hai người vẫn hoàn toàn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Nhìn ra trước mặt, thấy hai gian phòng học của trường đã bị bỏ hoang khá lâu, không cửa chính, không cửa sổ, bàn ghế hình như cũng đã bị người dân trong vùng lấy về làm củi hết nên cả hai gian phòng đều trống huơ trống huếch, bốn tên vệ sĩ hiểu tại sao Như Nguyệt tiểu thư lại chọn nơi này làm địa điểm hành động. Tất cả bởi vì đây là lớp học bị bỏ hoang, đêm tối chẳng có ai dở hơi đến nơi này làm gì, cho nên dù Hải Đăng hay Danh Ngọc có kêu la gào thét thì cũng chẳng có ma nào nghe thấy được để mà đến cứu.
– Tiểu thư, tiểu thư chọn nơi này quả là cao minh đấy! – Một tên vệ sĩ lên tiếng nịnh nọt Như Nguyệt.
– Dĩ nhiên. Như Nguyệt ta đương nhiên là phải trí tuệ hơn người rồi. Nào, các em, hãy đưa chúng vào trong.
Tức thì bốn tên vệ sĩ dìu Hải Đăng và Danh Ngọc bước vào. Đúng là lớp học bị bỏ hoang từ lâu nên không khí thật ẩm thấp và hôi hám khiến Như Nguyệt vừa bước vào đã hắt xì lia lịa.
– Trời ơi, sao thằng khốn này cũng nặng khiếp vậy trời? – Một tên vệ sĩ còm cõi nhất càu nhàu.
– Tiểu thư, làm gì tiếp ạ?
– Đi nhặt nhạnh củi vụn đốt lửa lên cho sáng rồi trói cả Hải Đăng và Danh Ngọc vào cột kia.
Bốn tên vệ sĩ răm rắp làm theo. Chẳng bao lâu cái lớp học bỏ hoang đã sáng rực trong ánh lửa. Hải Đăng và Danh Ngọc bị trói riêng trên hai cây cột đối diện nhau.
– Bây giờ thì đi kiếm một gáo nước lạnh tạt vào mặt chúng cho chúng tỉnh lại đi!
Một tên vệ sĩ lên tiếng ” dạ ” . Hắn chạy ra mương gần đó, rồi chỉ một lát sau đã kiếm được cả một xô nước lạnh. Ngay lập tức, xô nước bị tạt vào mặt Danh Ngọc và Hải Đăng. Cả hai từ từ mở mắt.
– Tỉnh rồi à? Thế nào? Ngủ ngon chứ hai cưng? – Tên Như Nguyệt nhìn hai người, cười đắc thắng.
Hai mắt Hải Đăng nặng trĩu. Có lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi thuốc mê. Cảnh vật trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo nhưng cậu cũng đủ nhận ra mình và Danh Ngọc đang bị trói ở một nơi lạ hoắc, đứng trước mặt là gã pê-đê với bốn tên vệ sĩ khốn kiếp.
– Đây…đây là đâu?
– Đây là địa ngục trần gian. Chúng mày rơi vào đây thì chẳng ai có thể cứu nổi chúng mày đâu!
– Danh Ngọc… Thằng khốn! Mày mau thả Danh Ngọc ngay lập tức!
– Thả Danh Ngọc? Ha ha! Nực cười! Mày có biết để có được Danh Ngọc, Như Nguyệt ta đã phải lặn lội từ Hà Nội về đây, vất vả và tốn kém như thế nào không?
Danh Ngọc lên tiếng:
– Như Nguyệt, người anh muốn là tôi, anh hãy mau thả anh Đăng ra. Anh muốn làm gì tôi, tôi chấp nhận.
– Không, Ngọc! Em không được nói thế! Anh dù chết cũng không để thằng bẩn thỉu này động vào người em đâu!
Tên Như Nguyệt ngạo nghễ cười vang:
– Ha ha ha ha! Đúng là một tình yêu cảm động. Được, Danh Ngọc à, chỉ cần anh ngoan ngoãn chiều em thì em sẽ không gây khó dễ gì với thằng tình nhân của anh hết. Anh chịu không?
Hải Đăng hét lên:
– Thằng khốn nạn! Mày dám! Tao liều mạng với mày!
Tức thì Hải Đăng nghiến răng vùng vẫy thật mạnh để có thể thoát khỏi sợi dây trói. Nhưng sợi dây thừng quá chắc, cậu lại bị trói quá chặt nên dù cố gắng đến bao nhiêu sức lực của cậu cũng không làm gì nổi.
– Thằng khốn nạn! Mau thả Danh Ngọc ngay lập tức! – Hải Đăng hét lên.
Không để ý gì đến Hải Đăng, tên Như Nguyệt đưa tay lên vuốt ve và ngắm nghía khuôn mặt Danh Ngọc. Gã xuýt xoa:
– Cưng quả là quá đẹp trai! Vẻ đẹp này quả là khiến em không thể nào kiềm chế nổi. Cưng ơi, cưng cho phép em cởi áo của cưng ra nhé!
Danh Ngọc cau mày giận dữ. Ngay lập tức cậu nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt gã pê-đê.
Vậy mà gã vẫn không lấy làm tức tối. Gã mỉm cười đưa tay lên lau nước bọt trên mặt rồi cho luôn vào trong miệng gã, nhấm nháp liếm môi.
– Nước bọt của cưng quả là rất ngọt. Cưng ơi, em không muốn cưỡng hiếp cưng. Em muốn cưng tình nguyện chiều em. Cưng đồng ý nhé!
Danh Ngọc trừng mắt:
– Không đời nào!
Tức thì sau câu nói của Danh Ngọc, một tên vệ sĩ bước đến trước mặt Hải Đăng. Danh Ngọc còn chưa hiểu gã định làm gì thì gã đã giơ gối nện vào bụng Hải Đăng một cú thật tàn bạo. Hải Đăng đau điếng gục xuống.
– Khô…ông! An…nh Đă…ăng! – Danh Ngọc gào lên cháy ruột.
Như Nguyệt nhìn Danh Ngọc, mỉm cười:
– Thế nào? Cưng chiều em nha! Cưng cho em cởi áo của cưng nhé!
Danh Ngọc nghiến răng nhìn gã pê-đê, phẫn uất:
– Thằng chó chết! Mày có giỏi thì giết tao đi!
Gã cười;
– Cưng vẫn chưa đồng ý? Các em đâu, tiếp tục!
Lần này thì đến lượt tên vệ sĩ khác. Hắn bước đến bên Hải Đăng, túm tóc cậu giật mạnh cho đầu cậu ngẩng lên rồi tay kia bất thình lình đấm ngang mặt Hải Đăng. Cú đấm khủng khiếp làm máu miêng, máu mũi Hải Đăng xì ra đỏ thẫm.
– An…nh Đă…ng! – Danh Ngọc lại gào lên. Nước mắt cậu bắt đầu trào ra đau đớn.
Tên Như Nguyệt nhẹ nhàng:
– Cưng thấy chưa? Cưng ngoan cố làm gì chứ? Đồng ý chiều em đi mà!
Hải Đăng nhìn Danh Ngọc, cố gượng cười:
– Mặc kệ anh! Ngọc, em không được cho tên khốn này đạt được mục đích. Chúng ta phải kiên cường trước mặt hắn.
– Anh…Đăng! – Danh Ngọc đau đớn đến nói không ra tiếng.
Gã pê-đê gật đầu:
– Để xem cưng và thằng khốn đó chịu đựng được bao lâu? Các em, tiếp tục!
Lần này lại đến một tên vệ sĩ khác. Hắn đứng trước mặt Hải Đăng, rút con dao găm ra khỏi thắt lưng rồi thẳng cánh chọc vào bắp tay phải Hải Đăng một cú thật tàn bạo. Cú đâm mạnh đến nỗi mặc dù Hải Đăng đã cắn chặt răng cũng phải gào lên thảm khốc. Vẫn chưa tha, hắn còn nghiến răng rạch lưỡi dao xuống đến tận khuỷu tay Hải Đăng rồi mới chịu rút ra. Máu trên cánh tay cậu theo vết rạch xối xả trào ra, nhỏ xuống đất từng giọt.
– Hả…ải Đă…ăng! – Danh Ngọc gào lên cháy ruột. Nước mắt, nước mũi cậu đầm đìa trào ra chảy xuống má, xuống cằm, ướt đẫm cả cổ áo.
Khẽ đưa tay lên lau nước mắt trên má Danh Ngọc, gã pê-đê lắc đầu chép miệng:
– Cưng ngoan cố với em làm gì, chỉ khổ thằng tình nhân của cưng, chỉ đau lòng cưng thôi. Cưng chiều em được chưa?
Danh Ngọc nức lên từng tiếng không nói được gì nữa, nhắm mắt lại chấp nhận số phận. Hai tay gã pê-đê nhẹ nhàng lần xuống ngực Danh Ngọc, cởi nhẹ từng chiếc cúc áo. Hải Đăng bàng hoàng gào lên:
– Khô…ông!
************************************************************************************************************